Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Địa Sát Thất Thập Nhị Biến (72 PHÉP BIẾN HÓA) (Dịch)
  4. Chương 3: Lão đạo sĩ

Địa Sát Thất Thập Nhị Biến (72 PHÉP BIẾN HÓA) (Dịch)

  • 402 lượt xem
  • 1818 chữ
  • 2022-04-04 22:03:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Chủ quán mì nói xong. Đám quỷ vây quanh Lý Trường An mơ hồ có dấu hiệu nhích lại gần hắn từng chút một.

Bọn chúng hoặc là lộ ra dáng vẻ chết chóc dữ tợn, hoặc là lộ ra thần sắc nham hiểm, tham lam.

Ông lão khòm lưng nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt hạt cườm. Nữ quỷ bản hóa thì nhìn đôi tay hắn. Những ánh mắt tham lam đổ dồn lên từng bộ phận trên người hắn.

Đám quỷ này thực sự muốn cắt hắn ra thành tám mảnh.

Bị bao vây bởi lũ quỷ này, Lý Trường An hoảng sợ vô cùng. Thế nhưng trong lòng hắn lại dâng lên sự tức giận.

Hắn trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào chúng. Có câu nói quỷ sợ ác nhân. Đám quỷ thấy hắn như vậy liền kinh hãi một chút, hành động cũng chậm lại.

Hắn chỉ tay vào đám ma quỷ, định mở miệng mắng một trận.

“Ngươi…”

Đột nhiên.

Một chiếc đèn lồng màu trắng từ trong đám quỷ chui ra.

“Xin lỗi, để cậu ta đi đi.”

Tiếp đó, một người đàn ông mặc áo choàng kín mít mang chiếc đèn lồng bước ra.

“Để ta trả tiền thay cho cậu ta.”

Nói xong, người đàn ông này lấy một tờ tiền giấy từ trong áo choàng ra, nhét vào tay ông chủ quán mì. Sau đó nắm lấy cổ tay Lý Trường An, thì thầm bảo:

“Đi theo ta.”

Nói xong, lão cầm cây đèn lồng màu trắng đưa ra về phía trước dẫn đường.

Đám quỷ đứng trước đèn lồng nhất thời tản ra, để lộ ra một con đường.

Người đàn ông mặc áo choàng nhanh chóng cầm lấy tay Lý Trường An chạy nhanh đi.

Lý Trường An chỉ cảm thấy cảnh sắc hai bên đường nhanh chóng biến ảo, đèn lồng màu trắng hai bên đường dần dần thưa thớt hơn, quỷ trên đường cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cuối cùng, hai người dừng lại. Đèn lồng màu trắng trong tay người đàn ông nhấp nháy vài cái, sau đó một tia sáng màu đỏ cam nổi lên, giống như thể họ đã trở lại nhân gian rồi vậy.

Lý Trường An quay đầu nhìn lại, cũng không còn thấy chợ quỷ náo nhiệt ồn ào đâu nữa.

Những gì hắn thấy trước mặt chỉ là mấy ngôi nhà tranh tan hoang, ngói hỏng, nằm kẹp giữa con đường đất hẹp và ngắn. Ở giữa con đường phiêu đãng một vài ma trơi màu xanh biếc.

Đột nhiên, sau lưng có tiếng sột soạt vang lên. Người đàn ông mặc áo choàng cởi chiếc áo choàng ra, bên trong là một lão đạo sĩ già với râu tóc hoa râm.

Lý Trường An định lên tiếng cảm ơn, đột nhiên lão đạo sĩ kia hướng về phía hắn chửi ầm lên.

“Tiểu tử ngươi, chê sống lâu đúng không? Chợ quỷ há có thể tùy tiện vào sao? Hôm nay nếu như không phải lão đạo ta…”

Nói tới đây, lão đạo cầm cán gỗ của cây đèn lồng đâm lung tung lên người Lý Trường An mấy cái.

 “Tim, gan, lá lách, toàn bộ có lẽ bị đám ma quỷ kia cầm đi thái thịt rồi. Còn xương có lẽ bọn chúng đem đi làm củi đốt.”

Lý Trường An vội vàng lui về sau vài bước. Suy nghĩ một chút liền khom người ôm quyền hành lễ chẳng giống ai.

“Đa tạ đạo trưởng đã có ân cứu mạng.”

“Đa tạ?”

Lão đạo hừ hừ mấy tiếng, giống như lửa giận chưa có tan biến,

“Lão đạo ta không thích những thứ sáo rỗng giống như thế này. Nếu như ngươi thật lòng…”

Nói tới đây, lão nhìn từ trên xuống dưới Lý Trường An một lượt. Lý Trường An lúc trước ăn cơm xong liền đi tắm rửa, cho nên lúc này trên người chỉ mặc độc một chiếc quần đùi màu trắng cùng với tấm lưng trần.

Lão đạo lắc đầu, nói tiếp:

“Thì ra là quỷ nghèo,thôi bỏ đi!”

Nói xong lão không nói tiếp nữa, quay lưng bỏ đi, để lại Lý Trường An mờ mịt đứng yên tại đó.

Hắn nhìn xung quanh.

Ánh trăng sáng sủa soi rọi màn đêm. Bóng cây giống như những bóng ma nhếch nhác, chênh vênh, vẫy gọi.

“Làm sao? Còn chưa đi?”

Đột nhiên lão đạo quay trở lại hỏi.

“Ở lại tính nuôi quỷ sao?”

Đi?

Đi đâu bây giờ?

Lý Trường An nở ra nụ cười khổ,

“Không có chỗ để đi a!”

Lão đạo nghe thấy Lý Trường An nói như vậy, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu.

“Thôi, cứu người cứu cho trót vậy.”

Nói xong, lão ngoắc ngoắc tay, ý bảo, “Đi theo ta!”

………………..

“Nơi này thời điểm phồn vinh vốn là một cái chợ. Về sau bị cháy thiêu rụi. Trận cháy còn chưa có trôi qua thì nạn cướp đã tới. Đám cướp gây ra hỗn loạn khiến cho triều đình đem quân tới. Bọn họ đánh 3 lượt, người ở đây chết hết, chỉ còn lưu lại một ít quỷ vật là còn sót lại.”

Nói xong, lão đạo dẫn Lý Trường An vào một ngôi nhà đổ nát ở ven đường.

Đốt đèn lên, mượn ánh đèn, Lý Trường An phát hiện ra rằng ngôi nhà đổ nát này tình trạng của nó còn tốt hơn rất là nhiều so với ngôi nhà đổ nát lúc hắn mới tới đây. Tuy rằng có chút đổ nát, mặt tường hiện ra mấy cái khe hở, cửa sổ long ra, mái ngói trên đầu bị thủng mấy chỗ, thế nhưng ít ra nó cũng có thể miễn cưỡng che gió tránh mưa được.

Lý Trường An quét mắt nhìn tới góc tường, đột nhiên hai mắt hắn trừng lớn lên.

Ở nơi đó, có hai bộ xương một lớn một nhỏ ôm nhau mà chết.

“Không cần phải sợ.”

Lão đạo nhìn bộ dạng Lý Trường An như vậy, cười nói,

“Cái xương khô này cũng không có cắn người đâu.”

Nói xong, lão đạo đi tới trước bộ xương khô, chắp tay lại.

“Chủ nhà, đứa nhỏ này muốn qua đêm một hôm ở nhà ngươi, mong người thứ lỗi.”

Nhưng, lão đạo không biết rằng, Lý Trường An kinh ngạc không phải là hai bộ xương khô kia,  mà là hắn nhìn thấy hai hồn ma lơ lửng giữa không trung, bên cạnh hai đống xương khô. Đó là một người phụ nữ nhà nông đang nắm tay một đứa nhỏ, quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt. Sau khi lão đạo chắp tay xong, các nàng cũng lịch sự chào lại.

Lão đạo và Lý Trường An lấy rơm, làm ra một chiếc giường đơn sơ nằm ở góc nhà.

Sau đó, lão đạo ngồi xếp bằng ở trên giường, nói:

“Lão đạo có đạo hiệu là Huyền Ky, tục gia họ Lưu, tên chỉ có một chữ là Cảnh. Tiểu tử cứ gọi ta là Lưu đạo nhân là được. Tiểu tử, ngươi họ tên là gì?”

“Họ Lý, tên Trường An.”

“Lý Trường An sao? Được đấy.”

Lão đạo vuốt vuốt bộ râu dài màu trắng, nghiêm nghị nói,

“Hiện tại thế đạo hỗn loạn, nếu đã cùng nhau ở dưới một mái hiên, lão đạo có lời muốn nói với ngươi.”

Lý Trường An nghe thấy vậy liền ngồi thẳng lên nghe.

“Đạo trưởng mời nói.”

“Thứ nhất.”

Lão đạo duỗi một ngón tay ra nói,

“Lão đạo là đạo nhân ngao du bốn phương, không có gì cả.”

“Thứ hai.”

Lão lấy một thanh trường kiếm từ trong bao ra và đặt lên đầu gối.

“Thanh kiếm này đã theo lão phu vào nam ra bắc nhiều năm rồi. Đạo tặc bị nó giết chết cũng không ít ma quỷ lão giết là bao. Nếu như ngươi…”

Lão đạo nói được một nửa.

Đột nhiên “Keng” một tiếng, trường kiếm rời khỏi vỏ ba tấc.

“Ngươi biết như vậy có nghĩa là gì không?”

Lý Trường An nhìn mà có chút buồn cười. Hiện tại lão đạo sĩ làm ra dáng vẻ ta đây, thế nhưng nếu như nhìn kỹ lại, bộ dạng này cũng quá mức thận trọng quá đi… cho nên suy ra lão là một người nhát gan.

Lão cầm thanh kiếm uy hiếp một người tay không tấc sắt, sau đó còn hăm hở dọa, thế mà lão vẫn còn sợ là sao?

Thế nhưng, đối phương dù sao cũng là người có ân cứu mạng hắn, cho nên Lý Trường An cũng không tiện biểu lộ ra. Hắn chẳng qua là gật đầu một cái.

“Ta không phải là người xấu.”

…………

Sau đó, một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe hở ở nơi tường, chiếu lên khuôn mặt hắn, đánh thức hắn tỉnh dậy.

Sau một phen hành hạ đêm qua làm cho hắn kiệt sức, ngủ một giấc rất là sâu. Thế nhưng do nằm trên mặt đất cộng với chiếc giường làm từ “rơm” làm cho hắn ngủ không được thoải mái cho lắm. Lúc tỉnh dậy, mình mẩy đau nhức hết cả người.

Hắn nhìn xung quanh nhà.

Lão đạo và hai cỗ xương khô kia không thấy đâu cả. Mà đầu giường hắn thì để lại một nửa chiếc bánh bao hấp cứng nhắc.

Bên ngoài căn phòng mơ hồ vang lên tiếng “phù phù”, “cộp cộp”.

Lý Trường An đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn thấy lão đạo đang cầm một cây nông cụ không biết lấy từ đâu ra, đang phì phò đào một cái hố trên mặt đất. Bên cạnh hố là bộ xương khô được bao bọc bởi chiếc áo choàng mà lão đã mặc đêm hôm qua.

Thấy vậy, Lý Trường An vội vàng để bánh bao xuống, đi tới giúp đỡ.

Sau khi mai táng hài cốt xong, Lưu đạo nhân chỉnh lại quần áo cho nghiêm trang, đọc kinh siêu độ:

“Tôn thần mười phương vạn giới giống như hạt cát bụi, hóa thành mười phương, phổ độ chúng sinh, tích tụ công đức, cứu nhân cứu thế…”

Sau khi đọc xong kinh văn, hồn phách hai mẹ con hiện lên giữa không trung. Lúc này quần áo của hai người đã trở nên sạch sẽ hơn, khuôn mặt cũng có chút phúng phính. Hai mẹ con hướng về phía Lý Trường An và lão đạo bái tạ, sau đó thân hình từ từ biến mất.

Lý Trường An quay đầu lại thì phát hiện ra lão đạo đang nhìn hắn với một ánh mắt nghi ngờ.

 “Tiểu tử, ngươi có thể nhìn thấy ma à?”

Lý Trường An cũng không có tính giấu diếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Lão đạo hai mắt sáng ngời. Hắn vòng qua vòng lại xung quanh Lý Trường An, cười nói:

“Lý tiểu ca, người từ đâu tới??”

Từ đâu tới đây? Ta có thể nói với người rằng ta là người xuyên không tới đây sao?

Lý Trường An không biết nên trả lời như thế nào, thế là hắn khoát khoát tay, cười khổ không nói.

“Vậy ngươi tính đi đâu?”

Lão đạo vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

Đi đâu? Có lẽ chỉ có cái đó là hiểu rõ!

Lý Trường An sờ sờ túi quần, trong đó có một quyển sách da màu vàng.

Lý Trường An không biết nên trả lời như thế nào, thế là hắn hỏi ngược lại:

“Đạo trưởng, vậy người tính đi đâu?”

“Ta?”

Lão đạo phủi phủi bụi trên người,

“Đi Du Lâm.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top