Dịch: Hoangforever
Chủ quán chuẩn bị đồ ăn xong, lão đạo sĩ cũng vừa đúng lúc mua rượu trở về.
Hai người cũng không vội dùng cơm mà trước tiên lão đạo sĩ lấy từ trong bọc ra một cái bài vị tổ sư, sau đó thắp hương. Tiếp đó lão đạo sĩ móc ra một lá bùa từ trong ngực ra, đặt ở trước mặt bài vị.
Lá bùa này làm từ giấy vàng Đả để, hình vẽ trên lá bùa dùng Chu sa để vẽ, dọc theo lá bùa còn có kim tuyến ôm lấy cạnh giấy.
*Đả để: sơn lót chống dính, trong nghệ thuật, lớp sơn lót là lớp sơn ban đầu được phủ lên mặt đất, làm lớp nền cho các lớp sơn tiếp theo. Các bức tranh vẽ dưới thường đơn sắc và giúp xác định các giá trị màu sắc cho bức tranh sau này.
* Chu sa: hay còn được gọi là hồng dan, cát thuỷ ngân, có màu đỏ sẫm đến màu đỏ gạch.
Đây là món đồ mà lão đạo sĩ yêu quý nhất. Lá bùa do tổ sư gia truyền lại, dùng để bảo vệ tánh mạng.
Lão đạo sĩ dời bình rượu hồ lô sang bên hông, tiếp đó móc ra một bình hồ lô nhỏ và đặt ở bên cạnh.
Bình hồ lô nhỏ này cũng đựng đầy rượu, bất quá rượu này cũng không phải là rượu kém chất lượng bán đầy ở ngoài chợ mà là rượu Phần thượng đẳng. Ngày thường cũng không nỡ uống, chỉ dùng để phụng giỗ tổ sư.
Lão đạo sĩ mở nút rượu ra, mùi thơm của rượu phả ra, lão hít sâu vào một hơi, sau đó cẩn thận rót rượu vào trong chén và đặt ở trước mặt bài vị tổ sư gia một cách thành kính nhất.
Tiếp đó, lão kéo Lý Trường An tới quỳ xuống và bắt đầu tụng kinh.
Sau khi cúng viếng xong, lão cẩn thận cất những đồ vật này đi, thậm chí còn rót lại rượu vào trong bầu rượu.
Tiếp đó, để không uổng phí, chén rượu chứa đầy rượu Phần kia lão cầm lên ngửi, một bên hít hà một bên đổ rượu mới mua ra chén khác và đưa lên hớp một hớp.
Hớp xong, hai híp mắt lão tít lại, lộ ra thần sắc say mê, giống như thể rượu đang uống không phải là rượu kém chất lượng mua ở ngoài chợ vậy mà là rượu Phần thượng hạng đựng trong hồ lô nhỏ.
Lý Trường An thật sự nhìn không nổi.
“Ngài lão, ngài không thể cho rượu vào ly rồi uống sao?”
“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì.”
Lão đạo nhàn nhạt nói:
“Bỏ rượu vào chén thì không uống được, thế nhưng ngửi thì có thể uống được một hồ lô lớn.”
Ăn uống no say, lão đạo sĩ chậm rãi nói:
“Ta lúc đi mua rượu, ở trên đường có nghe được một cái tin tức. Hiện tại ở thành Du Lâm có hai việc chúng ta có thể làm được, một là ở thành Bắc, có một nhà họ Chu đang gặp phải chuyện ma quái. Ta tiện đường có đi xem qua, cũng chỉ là người chết quyến luyến không chịu rời đi, không đáng nhắc tới. Hai là nhà họ Trương giàu có, đợi lát nữa ta và ngươi sẽ qua đó thăm dò một chút.”
“Gấp gáp vậy sao?”
Lý Trường An ngạc nhiên hỏi.
Khoảng thời gian trước ăn gió nằm sương, vừa mới vào thành, hắn còn nghĩ rằng có thể được nghỉ xả hơi một trận.
“Gấp?”
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu, trợn mắt lên nhìn Lý Trường An, hỏi lại:
“Tiểu tử, ta hỏi ngươi, hành tẩu giang hồ cái gì là quan trọng nhất?”
Lý Trường An cẩn thận suy nghĩ một chút. Qua một tháng đồng hành với Lưu lão này, Lý Trường An đã sớm hiểu rõ bản chất của lão, lão đạo sĩ này bản lãnh không lớn, lá gan lại càng không lớn, thế nhưng duy chỉ có một thứ đó là “xu cát tị hung” thì rất là lợi hại, từ xa đã có thể ngửi thấy được mùi nguy hiểm, gặp phải nguy hiểm thì cách mười dặm đã chọn đi đường vòng.
*Xu cát tị hung: theo cái lợi, tránh cái hại.
Lần trước lão mạo hiểm cứu Lý Trường An, nguyên do thứ nhất là chợ quỷ có quy củ của chợ quỷ, thứ hai, theo như lời lão nói, tổ sư gia có dặn dò, muốn thu Lý Trường An làm đệ tử.
Và đương nhiên, kết quả không cần nói cũng biết, Lý Trường An trả lời rằng:
“An toàn là quan trọng nhất.”
“Có cục cứt!”
Ai ngờ lão đạo sĩ hiện ra vẻ mặt khinh miệt nói tiếp, “Hiển nhiên là ăn cơm là quan trọng nhất rồi.”
“Đi.”
Lão đạo sĩ thu thập đồ đạc xong,
“Theo ta kiếm cơm.”
……………..
Hai người đi dạo một lúc, nhưng thay vì đi tới trước cửa nhà họ Trương, hai người họ lại chọn đi vòng qua một con hẻm nhỏ ở bên cạnh toà nhà họ Trương.
Con hẻm nhỏ này cũng không có người nào qua lại, vừa vặn thuận tiện cho hai thầy trò làm việc. Cũng không phải hai người có ý đồ xấu gì, mà là hành động tiếp theo không được lịch sự cho lắm, không phù hợp với hình tượng nho nhã, cao nhân ở trong mắt người khác, cho nên lão đạo sĩ mới không muốn cho người khác nhìn thấy.
Lão đạo sĩ móc ra một trương giấy phù, tay ngắt pháp quyết, miệng đọc chú ngữ, lá bùa kia không gió liền tự bốc cháy.
Tiếp đó, lão cầm lá bùa để dưới mũi của mình, vẽ ra mấy vòng tròn. Cánh mũi động đậy, bắt đầu ra sức ngửi.
Nhất phái của lão gọi cái này là Thượng Cảnh Môn. Đạo gia thì tên dài hơn một chút, “Thái Vi Tam Bộ Bát Cảnh Nhị Thập Tứ Chân Lục”. Cái gọi là “cảnh” tức là vị trí thần kỳ đối ứng với nó ở trên thân thể.
Lão đạo sĩ sử dụng phù chú, đây là thứ mà lão am hiểu nhất “Xung Long Ngọc Thần Phù”, tác dụng của nó chính là kêu dậy mũi thần tìm kiếm ngọc rồng, dùng để nhận ra và tìm kiếm quỷ yêu.
Cả người lão đạo sĩ nằm bò trên tường, đầu di chuyển theo mùi, chỉ ít phút sau, lão liền tìm được một cái lỗ chó ở dưới chân tường. Lão nhấc mông lên, đem đầu nhét vào cái lỗ chó này.
Nhưng ngay tức khắc, lão liền rút đầu lại. Sau đó lộn một vòng tránh xa cái lỗ chó này. Mũi, miệng, mặt nhăn lại một đống, tay thì ve vẩy nơi cánh mũi, xua đi mùi hôi thối.
Lý Trường An cũng đoán ra được, nói:
“Thối lắm sao?”
Lão đạo sĩ không thể trả lời lại chỉ có thể liên tục gật đầu.
“Hủ thi?”
*Hủ thi: xác chết thối rữa.
Lão đạo sĩ lắc đầu.
“Hoàng Bì Tử?”
* Hoàng Bì Tử: (Wampee) một quái vật trong ma thổi đèn, con quái vật này biến thành một mỹ nhân.
Lão đạo sĩ vẫn như cũ lắc đầu.
Không đợi Lý Trường An tiếp tục đoán, lão đạo sĩ cuối cùng cũng trở lại bình thường, mắc ói nói:
“Là cứt chó!”
“Oạch….”
Xem ra khứu giác nhạy bén quá cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Nhìn lão đạo sĩ bị mùi hôi thối làm cho nhăn hết mặt mũi, Lý Trường An thức thời quyết định bỏ qua tấm bùa này.
“Có yêu quỷ không?”
“Có.”
Lão đạo sĩ tay nghề rất cao, có thể ở trong đống mùi hôi thối vờn quanh xung quanh đây tìm ra được một tia manh mối.
“Nguy hiểm hay không nguy hiểm?”
“Tiểu quỷ mà thôi.”
Lão đạo sĩ khoát tay chặn lại, “Theo vi sư trảm yêu trừ ma.”
Lý Trường An hưng phấp đáp lại một tiếng, xoay người đi về phía cửa lớn nhà Trương gia, thế nhưng ngay lập tức liền bị lão đạo sĩ kéo lại.
“Nhầm hướng rồi.”
“Trương gia không phải đi hướng này sao?”
“Đi Trương gia làm cái gì? Đi Chu gia ở thành Bắc.”
“A…”
………………………
“Nương tử Chu gia thật là đáng thương a.”
“Đúng vậy a! Thời điểm phu quân nàng còn sống thì chơi bời lêu lổng, chết thì quấn thân không tha, để cho hai mẹ con họ phải khổ sở.”
Ở trên đường, mấy bác gái tụ tập lại một chỗ bàn tán xôn xao. Nhân vật chính trong câu chuyện của mấy bác này đương nhiên chính nương tử nhà Chu gia đang còn ôm đứa nhỏ với khuôn mặt u sầu kia.
Và đương nhiên họ không thể nhìn thấy, có một nam nhân tuổi đời còn rất trẻ đang còn đứng bên cạnh nương tử Chu gia. Nam nhân này dùng ánh mắt quyến luyến nhìn hai mẹ con nhà Chu gia. Nghe thấy mấy bác gái rãnh rỗi bàn tán về chuyện nhà mình, hắn hung ác trừng mắt nhìn qua, thế nhưng ngay lập tức liền thu hồi ánh mắt này lại, e dè cẩn thận nhìn về phía bên cạnh, Lưu lão một tay cầm bùa, một tay cầm thanh kiếm dài, đang còn bình tĩnh nhìn hắn.
Lão đạo sĩ ngoắc ngoắc ngón tay về phía con ma nam kia. Con ma kia bất đắc dĩ dời bước chân, đi tới giữa sân, quay người lại hiện ra nguyên hình.
“Giật mình!!!”
Nguyên bản mấy người đang còn xem náo nhiệt ở trước cửa liền bị thân ảnh này doạ cho sợ lăn ra xa mấy vòng.
Ngược lại con trai còn đang ở trong lồng ngực của nương tử Chu gia kia thì vươn hai tay ra, gọi với giọng đang còn bú sữa:
“Phụ thân.”
Nương tử Chu gia sắc mặt phức tạp nhìn con ma nam, lên tiếng nói: “Tướng công.”
Con ma nam há miệng nói thế nhưng không có phát ra âm thanh.
Ánh mắt lão đạo sĩ lại trừng nhìn nó lần nữa.
Con ma nam nhận lệnh gật đầu, xoay người về phía lưng thê tử, hiện ra bộ dạng chết chóc đáng sợ.
Con ma nam này lúc trước thiếu nợ người ta, bị người ta dùng gậy gộc đánh chết. Bộ dạng lúc này của nó méo mó kinh khủng, cả người loang lổ vết máu, khiến cho người bên đường sợ khiếp đảm, sợ tới nỗi không dám phát ra tiếng động.
Nương tử Chu gia che mắt con trai mình lại, sau đó quay về phía lão đạo sĩ nói với giọng cầu khẩn:
“Đạo trưởng.”
Lão đạo sĩ gật đầu, thay kiếm dài lắc lư, cao giọng tụng kinh:
"Thập phương chư thiên tôn, kì sổ như sa trần, hóa hình thập phương giới, phổ tể độ thiên nhân, ủy khí tụ công đức, đồng thanh cứu thế nhân. . . . . ."
Con ma nam vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức quỳ xuống dập đầu.
Phải biết rằng, có ba loại pháp sư đuổi ma: xua đuổi, tru diệt và siêu độ. Trong đó xua đuổi là dễ nhất và phổ biến nhất. Còn tru diệt là loại bỏ vĩnh viễn những rắc rối, mầm mống trong tương lai. Duy chỉ có siêu độ là hao phí tinh thần lực và pháp lực. Phần lớn pháp sư sẽ không tuỳ tiện siêu độ như vậy.
Con ma nam thấy Lưu lão vì mình mà hao phí pháp lực để siêu độ cho hắn, hắn làm sao có thể không cảm kích được cơ chứ.
Trong tiếng tụng kinh, con ma nam đi đầu thai, thăng thiên lên trời.
Sau khi cúng bái hành lễ xong, nương tử Chu gia xách một chiếc giỏ làm từ cành trúc đi tới trước mặt lão đạo sĩ, đột nhiên nàng quỳ xuống dập đầu và nói:
“Đa tạ lão đạo trưởng đã vì tướng công nhà ta mà siêu độ. Nhưng nhà ta nghèo quá, ngày thường cũng không có nhiều tiền, tang lễ cho phu quân đã ngốn hết 7-8 phần của cải trong nhà rồi, buộc lòng phải dùng những đồ vật không đáng giá này làm phí dụng, cảm ơn lão đạo trưởng đã hành lễ cúng bái cho phu quân ta. Mong đạo trưởng thư thả, cho ta vài ngày…”
Lão đạo sĩ vội vàng đỡ nàng dậy. Sau đó nhìn những món đồ trong giỏ, cũng chỉ là ngũ cốc hoa màu.
Sau đó lại nhìn đứa đứa nhỏ đang núp sau lưng nàng, thế là lão thò tay lấy một quả trứng ở trong giỏ ra, cười lớn nói:
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới. Quả trứng gà này là đủ rồi.”
Nói xong, lão quay đầu lại, khuôn mặt hiện ra sự chua xót.
Đi được vài bước, hắn liền thấy Lý Trường An từ xa tiến tới, liền tiến lên bắt hắn lại hỏi.
“Ngươi vừa mới chạy đi đâu thế?”
Hoá ra Lý Trường An vào lúc lão hành lễ cúng bái đã chạy đi đâu mất tiêu.
“Ta….”
Lý Trường An vừa mới bắt đầu nói, hai con mắt sắc bén của lão đạo sĩ liền nhìn thấy một tờ giấy vàng ở trong tay hắn, nhất thời bực tức hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Huyền Cơ đạo trưởng!”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt phúc hậu, miệng chuột từ bên cạnh xông ra, lão đạo không kịp né tránh bị hắn ôm lấy chân.
“Xin đạo trưởng hãy cứu mạng lão gia gia nhà ta a!”
Người đàn ông miệng chuột khóc lóc kể lể một phen, lúc này lão đạo sĩ mới biết được người đàn ông này là quản gia của nhà họ Trương, mới vừa rồi Lý Trường An chạy đi chính là đi bóc tờ cáo thị màu vàng này, thuận đường dẫn vị quản gia nhà họ Trương này tới.
Vị quản gia này vặn tới đúng lúc nhìn thấy con ma nam được lão đạo sĩ siêu độ.
“Cư sĩ đừng lo lắng, những người tu đạo như chúng ta làm sao có thể bỏ mặc cho tà quỷ quấy phá dân lành được chứ!”
Lão đạo sĩ hiện ra bộ mặt chính trực nói với quản gia nhà họ Trương, sau đó kéo Lý Trường An lại, mông như lửa đốt, trầm giọng chất vấn:
“Tiểu tử ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lý Trường An nghe thấy vậy kinh ngạc nói:
“Sư phụ, không phải ngươi nói chỉ là tiểu quỷ thôi sao?”
“Tiểu quỷ thì sao? Tiểu quỷ thì không gặp phải nguy hiểm sao?”
Nói xong, lão đạo sĩ chỉ vào quản gia nhà họ Trương,
“Ngươi mau mau đẩy chuyện này đi chỗ khác đi!”
Nhưng Lý Trường An vẫn đứng yên không nhúc nhích, thay vào đó, hắn hỏi Lưu lão:
“Sư phụ, không biết Chu gia hành lễ cúng bái, ngươi nhận được bao nhiêu thù lao?”
Lão đạo sĩ nghe thấy vậy đỏ hết cả mặt lên. Biết một màn phồng má giả làm người mập mạp mới vừa rồi của mình đã bị đồ đệ nhìn thấy, lại không muốn mất mặt mũi, cho nên liền bày ra bộ dáng sư phụ dạy dỗ đồ đệ, lên tiếng giải thích:
“Ta dạy ngươi thế nào? Nhất phái của chúng ta có tôn chỉ là giúp đỡ mọi người, hàng yêu trừ ma là bổn phận của chúng ta, làm xong sao phải nhận thù lao chứ?”
Lý Trường An nghe thấy vậy chỉ biết thở dài. Dọc theo đường đi, lão đạo sĩ này diễn xuất nhân từ bỏ qua với mọi người, hắn đã nhìn thấy nhiều lắm rồi. Dựa vào bản lãnh của lão đạo, ăn, mặc, ở, đi vốn không cần phải keo kiệt như vậy. Nhưng biết làm sao được, thứ nhất hắn là người cẩn thận chặt chẽ, không muốn nhận việc lớn. Hai là, tâm địa thiện lương, không chịu được sự bần cùng khốn khổ của người ta.
Lưu lão nói chung là một người tốt, đáng tiếc…
Lý Trường An nhìn lão đạo sĩ, ý vị nói:
“Sư phụ chúng ta không có vòng vo nha.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận