Thừa Kiền năm thứ mười bảy, mùa đông đến sớm hơn so với mọi năm.
Trùng cửu* mới đi qua mấy ngày, dựa vào vài châu huyện phía Bắc đã nghênh đón trận tuyết đầu năm.
*Tết Trùng cửu ngày 9 tháng 9 âm lịch.
Ngày trước vẫn còn là trời cao trong xanh, nay buổi trưa vừa tới, phía chân trời lại đột nhiên bị một mảnh bụi cuồn cuộn bao phủ, ngắn ngủi dự báo, bông tuyết bay che khắp cả thiên địa.
Bất quá qua một đêm, Yến Châu khu Bắc địa tất cả đều thay hình đổi dạng, lọt vào tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa.
Trong phòng đốt than ấm, Nhâm Dao Kỳ nhắm mắt nằm trên kháng, tấm chăn đặt trên người nàng có chút nặng nề.
Cái trán cũng đã tẩm một tầng mồ hôi tinh tế, hai má cũng bị nhiệt độ trên kháng phi hồng, hơi thở tràn ngập hương vị bạc hà.
Cách nội thất vài tấm mành vải bông nặng, truyền đến thanh âm hai nha hoàn nỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Loại chỉ thêu này thật đẹp, không giống chỉ thêu trong phủ, đây là ở nơi náo có?”
“Đây là ta lấy từ Kim Kết tỷ tỷ người bên cạnh Phương di nương. Nghe nói là phía nam kinh đô hiện tại đang lưu hành loại chỉ thêu này, ngay cả Vân Dương thành đều không có.”
“Kim kết tỷ tỷ? Ngươi có thể từ bên cạnh nàng mà lấy này nọ?”
“Hì hì, ta nói lấy để thêu giày cho ngũ tiểu thư, nàng dám không cho?”
“Ngươi nha đầu gian trá, cẩn thận ngũ tiểu thư biết nói với Phương di nương gả ngươi cho gã sai vặt!”
“Hay cho ngươi còn dám hù dọa ta, ta phải khâu cái miệng ngươi lại.”
Cách mành truyền đến thanh âm hai nha đầu đùa giỡn ầm ĩ, bộ trà cụ trên bàn bị đụng vào mà phát tiếng va chạm, cả gian phòng bỗng nhiên tĩnh lặng, chẳng qua dừng một lát lại náo động, bất quá cố kỵ đến người trong nội thất, âm thanh nhỏ đi nhiều.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng quát nghiêm khắc:“Các ngươi đây là đang làm gì!” Là thanh âm âm của một phụ nhân trung niên.
Bên ngoài lại đột nhiên im lặng.
“Chu ma ma tha lỗi, nô tỳ…” Hai nha hoàn vội vàng nhận lỗi.
Chu ma ma không kiên nhẫn ngắt lời, nói:“Tiểu thư có tỉnh không?”
Thanh âm của bà rõ ràng cố ý đè thấp, còn mang theo chút nôn nóng, tuy là hỏi như vậy, cước bộ cũng không dừng vội hướng nội thất bên này đi đến.
“Vừa uống thuốc lại ngủ, nói vậy hẳn lúc này đang ngủ say.” Một cái nha hoàn vội vàng trả lời, cũng vội vàng đi theo, làm như giúp mama kia kéo mành lên.
“Các ngươi đi ra ngoài trông chừng, đừng cho người khác tiến vào.”
“Vâng.” Hai cái nha hoàn cước bộ lưu loát nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhâm Dao Kỳ nhắm mắt lại nằm ở nơi đó không hề động, tựa hồ đang ngủ.
Tấm mành ngăn cách nội thất cùng bên ngoài bị nhất lên, không khí bên trong bị quấy đảo, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào.
“Tiểu thư? Tiểu thư mau tỉnh lại, tiểu thư”
Người nọ vội vàng hướng bên kháng đi tới, hô vài tiếng nhưng Nhâm Dao Kỳ không hề động tĩnh, liền cầm lấy cánh tay trong chăn của Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ rốt cục chậm rãi mở mắt, đáy mắt có chút mông lung mơ màng.
“Chu ma ma?” Của nàng thanh âm có chút khàn khàn, nằm lâu trên kháng nóng, vừa tỉnh lại cổ họng khô rát.
“Ôi chao, là nô tỳ hồ đồ, tiểu có muốn uống nước?” gương mặt tròn tròn của Chu ma ma lộ ý cười, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu.
Chu ma ma lập tức đi đến chiếc kỷ trà cạnh tường bắc của nội thất, phía trên đặt duy nhất một bình trà màu phần cổ dài, rót một cốc trà đưa tới.
Bà đặt ly trà trên đầu kháng, lại giúp đỡ Nhâm Dao Kỳ ngồi dậy, một tay chống sau lưng, một tay đem trà đưa đến bên môi giúp nàng uống.
Chỉ là nàng uống có chút gấp, Nhâm Dao Kỳ nghiêng đầu, nước trà rơi trên chăn bông, lập tức loan thành một mảng.
“Khụ khụ.”
Chu ma ma buông chén, vỗ nhẹ sau lưng nàng:“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Nhâm Dao Kỳ hoàn toàn thanh tỉnh , nàng đẩy tay Chu ma ma, tà tà liếc mắt một cái:“Nước đã lạnh.”
Chu ma ma cười làm lành nói:“A, nhất định là hai nha đầu trực phòng kia lười nhác, quên đổi trà nóng , đợi lát nữa lão nô ra ngoài giáo huấn các nàng.”
Nói xong Chu ma ma lại đem kiện áo choàng đặt cạnh giường cầm đến, khoát lên vai Nhâm Dao Kỳ, một bên nói:“Tiểu thư, di nương vừa mới nhận được tin, Tam thái thái cùng tam tiểu thư đang trên đường hồi phủ, tuy rằng trận đại tuyết đột nhiên đến, vài con đường ngoài thành trong một đêm bị tuyết rơi không lưu thông, bất quá có kỵ vệ Yến Bắc Vương phủ mở đường, muộn nhất thì chạng vạng hôm nay là đến ngoài thành.”
Nhâm Dao Kỳ hơi ngẩng người:“Mẫu thân cùng Tam tỷ đã trở lại?”
Nàng hạ mi mắt, làm người ta thấy không rõ cảm xúc, ngón tay nơi vạt áo nhịn không được phát run.
Chu ma ma ngữ khí rốt cục không dấu được lo lắng:“Đúng vậy, nghe nói là được xe của Yến Bắc lão vương phủ hộ tống trở về, buổi sáng hôm qua liền từ thôn trang xuất phát, sáng sớm hôm nay trong phủ mới nhận được tin. Tiểu thư, cái này phải làm sao bây giờ?”
Nhâm Dao Kỳ nhanh chóng mở to mắt, giấu đi hơi nước nơi đáy mắt, đem áo choàng cầm đến, định mặt lên, Chu ma ma lập tức đi lên hỗ trợ, một bên còn không ngừng nhắc nhở bên tai Nhâm Dao Kỳ:“Cũng không biết tam tiểu thư dùng thủ đoạn gì mà có thể thuyết phục Yến Bắc Vương lão Vương phi . Ngũ tiểu thư, chờ tam tiểu thư trở về, Tử Vi viện này còn nơi nào để người dung thân?”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy thản nhiên liếc mắt nhìn Chu ma ma đang cúi đầu chỉnh sửa vạt áo cho mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, mười mấy năm trước, Nhâm gia quả nhiên không thiếu ngưu quỷ xà thần*.
*Ngưu quỷ xà thần: Yêu ma quỷ quái
Chu ma ma vẫn chưa phát hiện Nhâm Dao Kỳ khác thường, giúp nàng chỉnh sửa vạt áo xong ngẩng đầu nói tiếp:“Lão thái thái vô cùng yêu thích tam tiểu thư, Tam thái thái lại chuyện gì đều theo ý nàng, trong viện chúng ta vô luận là chuyện lớn chuyện nhỏ đều do nàng định đoạt, cố tình nàng lại không vừa mắt người, khắp nơi khó xử cho người, làm Tam thái thái cũng không để tâm đến nữ nhi là ngài, chỉ tin những lời mê hoặc của Tam tiểu thư,…”
Hai ngày nay nàng luôn chú ý quan sát, nàng nhất định phải nhìn rõ bộ mặt dơ bẩn sau lưng bọn họ.
Nói tới đây, Chu ma ma lấy mắt lặng lẽ dò xét dò xét Nhâm Dao Kỳ, làm cho bà ngoài ý muốn chính là Nhâm Dao Kỳ đang nghiêng đầu tụa lưng vào cây cột đỏ thẩm gần lò sưởi, con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly, yên tĩnh trong sáng.
Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ Tam tỷ Nhâm Dao Hoa vào năm Thừa Càn thứ mười sáu vì đẩy lục đệ Nhâm Ích Hồng ngã vào hồ sen, bị lão thái thái phạt đi thôn trang suy ngẫm.
Mẫu thân các nàng, Nhâm gia tam thiếu phu nhân đi cầu tình lão thái thái nhưng bị cự tuyệt, cuối cùng liền cùng Tam tỷ đi thôn trang, lưu nàng mới chín tuổi ở lại Nhâm gia.
Mẫu thân Lý thị, là một nữ tử nhát gan yếu đuối.
Lý thị yếu đuối nguồn gốc không chỉ là vì chuyện của nàng mà lang bạc kỳ hồ*.
*Lang bạt kỳ hồ: Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó, chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển.
Năm Khánh Long bốn mươi bảy bà gả vào Nhâm gia, hai năm đầu không con, năm thứ ba mang thai con gái lại một trăm ngày sau chết non, năm thứ năm sinh hạ đứa con đầu tiên nhưng là con gái.
Lúc này Nhâm lão thái thái đối với Lý thị thập phần bất mãn, cũng may sau khi Lý thị sinh con được hai năm lại có bầu.
Chỉ tiếc Lý thị số đã định là vô duyên với con trai, ba lần mang thai thế nhưng lần này vẫn là nữ nhi, chính là Nhâm gia ngũ tiểu thư Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm gia lão thái thái bởi vậy đối Lý thị hoàn toàn lạnh mặt, ngày thứ ba sau khi sinh Nhâm Dao Kỳ, Nhâm lão thái thái thay mặt làm chủ cho tam lão gia chọn một nữ tử nhà mẹ đẻ của mình nâng làm quý thiếp.
Quý thiếp Phương thị, vào cửa nửa năm liền có bầu, mang thai mười tháng sinh hạ một đôi long phượng thai, đặt dấu ấn địa vị của chính mình tại Nhâm gia.
Mà Nhâm Dao Kỳ sinh ra không chỉ là địa vị của mẫu thân tại Nhâm gia ngập tràn nguy cơ, còn là một tồn tại làm cho tổ mẫu chán ghét.
Chuyện phải kể từ khi Lý thị mang thia Nhâm Dao Kỳ, Nhâm lão thái thái đối với cái thai này ôm đầy hi vọng. bà tìm cao nhân đắc đạo tính mệnh, cũng tìm bà mụ có kinh nghiệm sờ qua, thậm chí còn tìm vu sư đặt quẻ, những người đó đều nhất nhất nói rằng cái thai này là nam thai, cho nên Nhâm lão thái thái vô cùng vững chắc tin rằng tam tức phụ mang thai con trai.
Vì thế chờ sau khi Nhâm Dao Kỳ sinh ra, Nhâm lão thái thái liền nhận định đứa cháu gái này là yêu nghiệt, đem vị trí vốn là cháu trai của bà cướp mất, cho nên đối với nàng, không thể yêu thương nổi.
Nhưng thật ra là vì Lý thị sinh được Nhâm Dao Hoa, bộ dáng thực giống lão thái thái, lại lanh lợi trí tuệ, được lão thái thái đặc biệt yêu thích.
“Ngũ tiểu thư?” Chu ma ma gặp Nhâm Dao Kỳ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, nghĩ nàng vừa ngủ dậy, liền đưa tay khẻ đẩy đẩy Nhâm Dao Kỳ, nghĩ tới nàng có cần một ly trà lạnh nữa hay không.
Nhâm Dao Kỳ nhìn lướt qua tay Chu ma ma đang đặt trên tay mình.
Chu ma ma thân mình cứng đờ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc che dấu bối rối, một mặt cười nói:“Tiểu thư, Phương di nương nói bệnh của tiểu thư đã khởi sắc, nếu còn dùng thuốc Phương di nương lo lắng dược hiệu của thuốc ảnh hưởng thân thể tiểu thư, nói qua chút thời gian nữa sẽ mời đại phu bắt mạch lại cho tiểu thư.”
Nhâm Dao Kỳ “Ân” một tiếng, không phản đối.
Chu ma ma âm thàm nghĩ, tại sao hai ngày nay Ngũ tiểu thư có chút bất đồng? Bất quá chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, thế nhưng con người lại ngẫu nhiên toát ra thần sắc khiến người khác bất giác sợ hãi?
Đối với nha hoàn bà tử bên người, Nhâm Dao Kỳ không có gì ấn tượng. Bởi vì thời gian bọn họ hầu hạ bên cạnh nàng không, qua không bao lâu lại bị điều di nơi khác.
Nhưng Chu ma ma này nàng ngược lại nhớ rõ, trong ấn tượng của nàng năm đó bà là một bà tử hiền hòa tri kỉ, sẽ bày mưu tính kế cho nàng, nàng xem bà như tâm phúc.
Nàng nhớ rõ chính mình vì vị Chu ma ma này mà thậm chí còn cùng tam tỷ ầm ĩ một trận, cuối cùng kém chút là đánh nhau.
Nhưng lấy kinh nghiệm từng trải của nàng mà xem xét, vị Chu ma ma này không có nơi nào hơn người.
Bà hầu hạ không đủ dụng tâm, quản giáo nha hoàn trong viện không nghiêm, lời nói nhìn như tất cả đều vì chủ tử tính toán, kì thực là khắp nơi chọc phá quan hệ của nàng cùng tam tỷ Nhâm Dao Hoa.
Nhâm Dao Hoa tính tình bá đạo cương liệt, khi còn bé nàng lại quật cường tùy hứng, hai người như vậy lại còn có người cố tâm xúi giục châm ngòi li gián, Tử Vi Viện làm sao có thể bình yên?
Lúc này đây, nàng không cho phép những người đó có cơ hội chia rẽ tình cảm hai người, tính kế các nàng.
Phụ thân… Mẫu thân…
Nhâm Dao Kỳ trong lòng thầm nhủ, hai người nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận