Thật ra thuở nhỏ Ngũ thái thái Lâm thị cùng Phương di nương đã quen biết nhau, trên danh nghĩa, cũng được xem như là biểu tỷ muội.
Chỉ là Lâm thị ỷ lại thân phận mình là chính thất, trước giờ chưa từng qua lại với Phương di nương, ngày thường gặp mặt cũng xem như không thấy.
Nhâm Dao Kỳ lại ở chỗ Lâm thị ngồi trong chốc lát, nói gần nói xa quy kết lại chính là muốn nói Nhâm Dao Hoa là độc thủ sau màng hãm hại Nhâm Dao Ngọc.
Đợi Nhâm Dao Kỳ đi rồi, Lâm thị liền cho tâm phúc là Tôn ma ma đi điều tra chuyện này.
Tôn ma ma tại Nhâm gia cũng coi như là ma ma có mặt mũi, rất nhanh đã đem tầng quan hệ trên điều tra rõ ràng.
“Phu nhân, Tam tiểu thư tính tình cũng quá độc ác, thế nhưng lại xuất ra thủ đoạn bậc này!” Tôn ma ma cả giận.
Lâm thị chỉ nhẹ gõ bàn suy nghĩ hồi lâu: “Ta thì không nghĩ chuyện này đơn giản như vậy.”
“Phu nhân ý tứ là?”
Lâm thị chậm rãi nói: “Tổ mẫu ta đã từng nói, dục tốc bất đạt, người ta ước gì muốn cho ngươi biết tin tức hơn phân nửa không là chân tướng. Hôm nay nếu Chu ma ma kia không giật dây Ngũ nha đầu đến đây, ta không nhất định sẽ không tin.”
Tôn ma ma cả kinh: “Ý của phu nhân, là có người cố ý muốn châm ngòi quan hệ của ngài với bên kia?”
Lâm thị ngoài cười nhưng trong không cười: “Là cố ý châm ngòi còn muốn mượn cơ hội này nhất tiễn hạ song điêu, chúng ta lại không ngại chờ xem. Lấy tâm cơ của người phụ nữ kia, tuyệt đối ra tay sẽ lưu lại hậu chiêu.”
Tôn ma ma suy nghĩ trong chốc lát, giật mình: “Phu nhân nói là mới…”
Lâm thị không chút để ý dùng cái khơi lò bằng đồng khơi khơi tro trong chiếc lư hương ba chân: “Thời điểm còn chưa gả ta ghét nhất bộ dáng ra vẽ ta đây của nàng ta, rõ ràng là mệnh thứ nữ hèn hạ ti tiện, nhưng trong lòng lại tràn đầy tham vọng. Hết lần này tới lần khác âm thầm tính kế. Ngươi nhìn biểu cô cô của ta, có phải cũng là một người lợi hại? Một phòng con vợ kế thứ nữ, người nào không bị bà thu thập, sau lưng đến một cái rắm cũng không dám phóng? Nhưng rồi thế nào, không phải hai huynh đệ bọn họ sống rất tốt ư, nay ca ca nàng ta lại làm được Nhất phẩm tri huyện.”
Tôn ma ma cười nói: “Nô tỳ ngược lại cảm thấy vị cô cô này là một người nhân hậu, nghe nói vị Phương gia thứ xuất kia cũng phải đút lót rất nhiều mới được cái chức này. Đổi lại chủ mẫu nhà khác, không thay đổi biện pháp chèn ép đã là không tệ.”
Lâm thị cười liếc mắt nhìn Tôn ma ma một cái: “Ngươi nghĩ biểu cô cô kia thật sự không làm gì sao? Chỉ là bà ta lại sinh ra một đứa ngốc, trong khi con vợ kế lại có năm bảy cái. Nhưng tại sao bà khi đó lại chọn hai huynh muội Phương di nương mà không phải ngươi khác?”
“Đây là vì sao?”
Lâm thị bĩu môi, cực kỳ khinh thường: “Còn không phải là vì Phương Nhã Như chạy đến trước mặt mẹ cả, chân thành khẩn thiết muốn đến Nhâm gia làm thiếp? Phải biết rằng làm thiếp chẳng khác nào đem tình mạng tài sản của mình giao cho người khác, lão thái thai cũng mẹ cả của Phương Nhã Như là tỷ muội ruột thịt, nàng ta làm như vậy chính là muốn nói cho mẹ cả rằng nàng ta suốt đời không chạy khỏi lòng bàn tay bà ấy. Nàng tỏ thái độ như vậy qua nhiên đúng như mẹ cả mong muốn, huynh muội nàng ta tất nhiên sống tốt hơn so với con vợ kế khác.”
“Nói như vậy, vị Phương di nương này đối với ca ca đệ đệ mình rất tốt, vì người thân mà dám hi sinh như vậy.”
Lâm thị nghe vậy một mỉm cười, cầm đồng khoan trong tay lắc lắc: “Ngươi a, ngươi không hiểu biết nàng. Biểu cô cô ta có sau người thứ nữ, người nào cũng gã cho những kẻ gia đình thấp hèn, duy có một người cao gả, nhưng nam nhân đó là một tên bệnh lao! Chỉ mình nàng ta, bởi vì muốn đến đây làm thiếp, biểu cô cô vì ngại mặt mũi nên chuẩn bị đồ cưới cho nàng ta gấp mười lần người khác.lão thái thái lại nể mặt biểu cô cô nên đối xử với nàng bất đồng với mọi người. lại bởi vì tình cảm của huynh đệ nàng, đó là hậu thuẫn lớn nhất của nàng ta ở Nhâm gia. Ngươi nhìn nàng tính toán, ngươi có thể tính được như nàng sao?”
Tôn ma ma cảm thán lắc đầu: “Nô tỳ không thể, nô tỳ chính là mệnh nô tài.”
Lâm thị cười lạnh: “Nàng là người không chấp nhận số phận. Nếu là chấp nhận, nàng ta còn thích tranh, thích giành, muốn có tất cả trong tay sao. Dùng câu nói của nhân, chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!”
“Vậy chuyện này, chúng ta chỉ nhìn?” Tôn ma ma do dự nói.
Lâm thị nhíu nhíu mày, trong mắt không dấu được sầu lo: “Ngọc nhi bên kia ta đã chuẩn bị tốt, chỉ là không biết Lão thái thái khi nào thì mới có thể hết giận.”
Nói tới đây, Lâm thị sắc mặt hung ác, “Mẫu thân ta luôn mãi dặn dò ta đừng cùng nàng chống đối, nói nàng tâm tư quá sâu, sợ ta chịu thiệt. Nhưng nàng ta lại dám đánh chủ ý lên đầu nữ nhi ta, ta nhất định phải làm cho nàng đẹp mắt! Ngoại viện bên kia ngươi tiếp tục cẩn thận quan sát, nếu có gì không đúng, lập tức báo lại cho ta biết.”
“Vâng, phu nhân.”
Buổi chiều, Hỉ Nhi đến chỗ Nhâm Dao Kỳ bẩm báo, đã theo sắp đặt của nàng chuẩn bị xong xuôi.
Sáng sớm hôm nay Nhâm Dao Kỳ đã bảo Hỉ Nhi trở về hầu hạ Lý thị, nàng ấy lúc này đến đây là thay Nhâm Dao Hoa truyền lời.
Trong lúc nói chuyện, Hỉ Nhi còn không quên tò mò đánh giá Nhâm Dao Kỳ, thần sắc tràn đầy vui mừng.
Với chuyện hai tỷ muội bọn họ trở nên hòa thuận, người bên cạnh Lý thị đều rất vui.
Buổi tối, thời điểm mọi người đến Vinh Hoa Viện thỉnh an, Nhâm Lão thái thái trước mặt mọi người muốn Nhâm Dao Hoa vào ở Vinh Hoa Viện.
Ngũ thái vì nữ nhi cầu tình nhưng bị lão thái thái làm ngơ, nhìn thoáng qua Nhâm Dao Hoa, trong lòng hoài nghi những gì mình nghĩ có chăng sai lầm.
Nàng hỏi qua Nhâm Dao Ngọc, hình nhân kia cùng ngày sinh tháng đẻ đều là nàng viết, nay bị người chỉnh sửa một chữ, cho dù bà muốn thay nữ nhi giải thích cũng không ai tin.
Vốn nàng hoài nghi Phương di nương muốn mượn nàng tay xóa bỏ Nhâm Dao Hoa, nhưng nếu chuyện này thật là Nhâm Dao Hoa gây ra để thay thế chỗ của Nhâm Dao Ngọc cũng không phải không thể.
Ai cũng biết, Nhâm Dao Hoa sở dĩ ở Nhâm gia đi ngang chính vì được lão thái thái yêu thương. Lần này nàng vừa đi một năm, bây giờ chính là thời điểm bù đắp tình cảm tổ tôn.
Bên kia Nhâm Dao Hoa cao hứng đáp.
Lâm thị trong lòng không vui, đang nghĩ tới trước có nên túm Nhâm Dao Hoa xuống nước trước hay không, Nhâm Dao Kỳ bên cạnh cũng là lặng lẽ đến bên người nàng bước nửa bước, có chút lo lắng đưa mắt ra hiệu cho nàng để cho nàng ra mặt.
Lâm thị thầm nghĩ lại, thật sự không thể để cho Phương di nương loại người như vậy đạt được ý đồ, liền dứt khoát quay mặt đi làm bộ như không nhìn thấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm nha hoàn bà tử Nhâm Dao Hoa bắt đầu gióng trống khua chiêng dọn dẹp xiêm áo đồ dùng hướng Vinh Hoa viện đi đến. Hành động kia như sợ người không biết Nhâm gia tam tiểu thư được lão thái thái yêu mến.
Buổi sáng, người gác cổng ngoại viện báo Tiếu đại cô đến.
“Đại cô” tính là một loại tôn xưng, nó chỉ phần lớn là những người có danh vọng khá cao, hoặc chỉ nữ tử có tài năng. Nữ tử như vậy thường là đã qua tuổi cưới chồng hoặc tang phu phải thủ tiết. Các nàng thường xuyên qua lại gia đình phú gia, được tôn sùng là thượng khách.
Người như vậy, các gia đình cũng không dám đắc tội. Không chỉ có bởi vì bọn họ có bản lĩnh cao, nhân duyên rộng, cũng bởi vì chỉ cần nàng ta nói ngươi một câu không tốt, bảo đảm sang ngày thứ hai tất cả mọi người phố lớn hẽm nhỏ đều biết.
Giống như ma ma đỡ đẻ, bà mối là loại nghề nghiệp thường phân chia địa bàn, “Đại cô” lúc nào cũng có một “Lãnh địa” của chính mình. Tiếu đại cô ở Bạch Hạc trấn là không ai không biết không người không hiểu. Đương nhiên, loại này đại cô nổi danh này từ trước đến giờ chỉ đến không phải nhà giàu cũng là phú hộ, còn nhà bình thường thì không bao giờ tới cửa.
“Đại cô hôm nay sao lại rảnh đến đây?” Nhâm Lão thái thái vẻ mặt tươi cười tiếp đón, thái độ mười phần khách khí thân thiện.
Tiếu đại cô coi như là khách quen Nhâm gia, nàng ta chẳng qua hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, quần áo mộc mạc sạch sẽ, trên người không thấy nửa cái trang sức, vừa thấy là người mười phần đoan chính đứng đắn.
“Hôm nay là tới đưa lịch năm sau.” Tiếu đại cô trên mặt mang ý cười khéo léo, ngữ khí tốc độ vừa phải. Vừa nghe sẽ không để người khác cảm thấy thái độ nàng thanh cao, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy khúm núm. Vô cùng dễ dàng giành được cảm tình tốt.
Nhâm Lão thái thái bật cười vỗ nhẹ trán mình: “Nhìn xem trí nhớ của ta! Ta quên mất.”
“Cũng không phải trí nhớ Lão thái thái không tốt, thực ra lịch năm nay in ra sơm nửa tháng só với năm trước.” Tiếu đại cô ra hiệu cho bà tử đi theo đem một hộp gỗ tinh xảo trình lên.
Nhâm Lão thái thái lệnh cho Quế ma ma tiến lên nhận lấy: “Ngươi vừa nói như thế ta mới nhớ đến, năm rồi đầu tháng mười ngươi mới đưa đến, năm nay thế nào lại đưa đến thời điểm này?”
Tiếu đại cô nói: “Năm rồi lịch là từ Khâm Thiên Giám ban phát sau đó các thư cục Yến Bắc ta chiếu in ra, năm nay có chút đặc biệt, là qua Yến Bắc Vương phủ ban hành.”
Nhâm Lão thái thái nghe vậy sửng sốt, cười nói: “Ta chỉ nghe nói triều đình ban phát lịch, ngược lại không có…” Nói tới đây Nhâm Lão thái thái ý thức được lời này không thể nói, cả cười bưng chén trà của mình lên làm như đang uống trà.
Tiếu đại cô như không nghe được Nhâm Lão thái thái nói lỡ, chỉ nói: “Năm trước Yến Bắc in nhầm vài chỗ, kết quả liên lụy vài thư cục bị tịch thu.”
Chuyện này tại Yến Bắc không ai không biết.
“Nói đến chuyện năm ngoái, năm nay còn có nhà ai dám dính cái này?” Nhâm Lão thái thái ngạc nhiên nói.
Lịch từ trước đến giờ là do triều đình Khâm Thiên Giám ban phát sau đó các châu huyện thư cục chiếu in, giống nhau đều không có sai. Năm trước chẳng biết tại sao, lịch ở Yến Bắc so với Khâm Thiên Giám ban phát sai lầm nhiều chỗ, cuối cùng bị người bẩm báo lên triều đình, không ít người bởi vậy đã đánh mất tính mạng. Còn có người buộc tội Yến Bắc Vương phủ dung túng hành động lần này là muốn thay đổi triều đại.
“Nghe nói năm nay chúng thư lại* Yến Bắc Vương phủ chỉnh sửa không dưới mười lần, cho nên năm này không có sai.” Tiếu đại cô cười nói, “Với lại lần này là do Hàn gia in ấn.”
*Thư lại: quan lại trông coi chỉnh sửa việc giấy tờ.
“Hàn gia?” Nhâm Lão thái thái nghĩ nghĩ, “Là Hàn gia năm trước mới từ Kế Châu dời đến Bạch Hạc trấn ư?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận