Dưới mái hiên yên tĩnh như chết, ngay cả âm thanh tuyết rơi ngoài kia cũng có thể nghe thấy.
Nha hoàn bà tử bên cạnh không dám phát ra chút tiếng vang, chỉ cẩn thận nhìn Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa ánh mắt nhìn về hai người mang theo vẻ khẩn trương.
Nhâm Dao Hoa sẵn giọng ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Nhậm Dao Kỳ, nhìn nàng bị đánh một tát mà chỉ mím miệng bụm má đứng yên lặng, cũng không nhào tới trả nàng một tát, trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng mấy ngày nay trong lòng đã bị bực tức cùng hận ý chiếm giữ, nàng không nói hai lời giơ tay lên vừa muốn cho tiếp một cái nữa.
Đúng lúc này rèm cửa nhà giữa có động tĩnh, một ma ma tuổi ngoài bốn mươi thân mình to lớn, tóc bên mai đã có mấy sợi bạc từ trong bước ra.
Bà nhìn thấy dưới hiên hai người đang giằng co thì biến sắc, thấy Nhậm Dao Hoa còn muốn muốn động thủ vội lắc mình đi qua một tay ôm lấy Nhâm Dao Kỳ vào lồng ngực bảo vệ, khuôn mặt nghiêm túc đối Nhậm Dao Hoa nói: “Tam tiểu thư, chúng ta hôm nay vừa mới hồi phủ, người đây là đang làm gì? Đừng quên phu nhân còn bệnh nặng.” Một mặt cũng là lặng lẽ hướng Nhâm Dao Hoa nháy mắt.
Nhâm Dao Hoa nhìn thấy trong mắt người ma ma tràn ngập lo lắng, nghĩ tới mẫu thân còn bệnh, cắn chặt răng, để tay xuống, nhìn đến Nhâm Dao Kỳ ánh mắt lại lạnh lùng như cũ.
Nhâm Dao Kỳ đem hành động của hai người nhìn vào mắt, Chu ma ma bên ngoài nhìn là che chở nàng không bị Nhậm Dao Hoa đánh, ôm chặt nàng cùng với đó cũng đem hai cánh tay nàng ôm lấy, không để cho nàng động đậy, đây là đề phòng nàng nhào tới tìm Nhâm Dao Hoa báo thù.
“Ngũ tiểu thư, ngài cũng không cần làm ầm ĩ được không, phu nhân bà đang bệnh nặng, ngươi vào đi thăm bà một chút đi.” Chu ma ma nghiêm mặt cúi đầu đối Nhậm Dao Kỳ dụ dỗ nói.
Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu, ra hiệu Chu ma ma buông nàng ra.
Chu ma ma vốn cho rằng bà phải tốn một phen võ mồm mới khuyên nhủ được Nhâm Dao Kỳ, không nghĩ Nhâm Dao Kỳ lần này lại dễ dàng đồng ý như vậy, bà không khỏi ngẩn người, lập tức cẩn thận quan sát thần sắc Nhâm Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ bụm mặt hơi hơi rủ mắt, trên mặt chưa từng có nhiều cảm xúc.
Chu ma ma thử chậm rãi buông tay, Nhậm Dao Kỳ quả nhiên không có động tác khác, chỉ là vượt qua người Nhâm Dao Hoa xốc mành vào nhà giữa.
Tổng thể bố cục của Tử Vi viện là gian ngắn, sâu dài, cho nên tuy rằng nói là một trong ba đại viện nhưng nhà giữa cũng chỉ có ba phòng, cũng may cả ba phòng đều khá rộng.
Chính giữa là đại sảnh, gian phía đông dùng để tiếp khách, cuối cùng là gian gần cửa sổ đặt một giường lớn và một bàn tròn là chỗ dùng để ăn cơm thường ngày. Gian phía tây là phòng ngủ, bên trong có một tịnh phòng, tịnh phòng có một cánh cửa nhỏ hướng mở Bắc, thuận tiện cho hậu viện đưa nước nóng vào đây.
Nhậm Dao Kỳ lập tức hướng gian phía tây đi đến, bên trong là giường lớn, mành trướng màu đỏ mới thay được cột lên, trên giường đang nằm một phụ nhân sắp ba mươi tuổi.
Chỉ thấy phụ nhân kia gương mặt trái xoan, mái tóc đen dày, phi thường xinh đẹp, thế nhưng lúc này trên gương mặt xinh đẹp ấy lại mang theo vẻ bệnh trạng, nằm ở đó, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc, có thể bởi vì thường xuyên nhíu mày mà bây giờ giữa ấn đường nhàn nhạt một chữ ‘xuyên’, làm người ta nhìn vào đều nghĩ bà già hơn tuổi thực.
“Mẫu thân…” Nhâm Dao Kỳ nhè nhẹ đi tới bên giường, nhìn phụ nhân đang nhắm mắt nằm trên giường, dù đang ngủ nhưng vẫn không thể che dấu vẻ mệt mỏi tiều tụy, nàng nghẹn ngào kêu một tiếng.
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng phụ nhân đang nằm trên giường như cảm ứng được lời nàng gọi, mí mắt giật giật. Bà lớn lên có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, Nhâm dao Kỳ về điểm này thì giống bà mười phần.
Nàng dường như rất buồn ngủ, nhưng khi nhìn rõ người đến là Nhâm Dao Kỳ gương mặt lại hiện lên nét dịu dàng, đưa tay ngoắc ngoắc: “Kỳ nhi? Lại đây để nương xem con có cao hơn được tí nào không.”
Nhâm Dao Kỳ bước nhanh về phía trước, bổ nhào tới đến bậc thềm quanh giường thì quỳ xuống, tựa vào ngực Lý thị ‘oa oa’ khóc lớn.
Lí thị thấy Nhâm Dao Kỳ khóc thê thảm, không khỏi ngẩn người, nàng đặt tay trên đầu Nhậm Dao Kỳ sờ sờ, ôn nhu hỏi: “Đây là thế nào?”
Lúc này rèm vén lên, Nhâm Dao Hoa cùng Chu ma ma đi đến.
Nhâm Dao Hoa thấy Nhâm Dao Kỳ nhào vào trên người Lý thị khóc, lửa giận lập tức bùng phát, cười lạnh nói: “Nàng có thể làm sao vậy? Không phải là hướng người cáo trạng con lại đánh nàng sao? Còn tưởng rằng nàng ở trong phủ đợi một năm, bị con tiện nhân kia dạy dỗ, có thể lớn lên không ít, không nghĩ cũng như vậy không biết gì, chỉ biết bắn lén sau lưng người khác!”
Nói xong liền nhanh chóng đi đến, đưa tay định kéo Nhâm Dao Kỳ rời khỏi người Lý thị.
Nhâm Dao Kỳ thân thể vốn cũng không có tốt lắm, bị nàng ta hung hăng kéo ra, không cẩn thận liền ngã nhào trên đất, mặt của nàng giơ lên, trên mặt trái in năm ngón tay rõ ràng hiện lên trong mắt Lý thị.
Lý thị kinh hô một tiếng, chống thân mình muốn ngồi xuống, cũng là không có khí lực lại ngã xuống.
“Mẫu thân ——” Nhâm Dao Kỳ đem tay Nhâm Dao Hoa bỏ qua, tiến lên nhìn Lí thị.
Nhâm Dao Hoa cũng không quản Nhâm Dao Kỳ, nàng đem Nhâm Dao Kỳ đẩy ra, chính mình tiến lên giúp đỡ Lý thị, thấy bà muốn ngồi dậy liền giúp đỡ bà ngồi ở đầu giường, đem một cái đẹm mềm đặt sau lưng Lý thị: “Nương, người vừa uống thuốc, thức dậy làm cái gì?”
Lý thị cũng chỉ đưa tay kéo Nhâm Dao Kỳ qua, cẩn thận nhìn gương mặt sưng phù của nàng, trách cứ nhìn về phía Nhậm Dao Hoa: “Hoa nhi, ngươi tại sao có thể đối muội muội xuống tay nặng như vậy!”
Nhậm Dao Hoa liếc dấu năm ngón tay trên mặt Nhậm Dao Kỳ một cái, lạnh lùng nói: “Nếu không phải Chu ma ma ngăn đón, ta nhất định phải lại tặng nàng mấy cái tát.”
Nhâm Dao Kỳ má trái đã có chút sưng đỏ, Lí thị nhìn mà đau lòng, lời nói của Nhâm Dao Hoa làm cho bà có chút tức giận, bà cau mày nói: “Hoa nhi! Con mau tới đây nói xin lỗi muội muội nhanh lên!”
Nhâm Dao Hoa mặt càng ngẩng cao, khinh khỉnh nói: “Muốn con nói xin lỗi nàng? Kiếp sau đi!”
“Hoa nhi!” Lí thị bất đắc dĩ khẽ quát một tiếng.
Quay đầu nhìn lại phía sau vẫn thấy Nhâm Dao Kỳ quỳ gối ở đó”Kỳ nhi, tỷ tỷ con không phải cố ý, con…”
Nhưng khi nhìn đến má trái của nàng sưng đỏ ghê người, những lời định nói ra lại không nói được, chỉ có thể dùng giọng mềm nhẹ bàn bạc với đại nữ nhi: “Hoa nhi, coi như là vì nương, không thể lui một bước sao?”
Nhâm Dao Hoa nhìn Lý thị trên gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi cùng lo lắng, cắn cắn môi.
Nàng không muốn làm cho nương thương tâm, nhưng để nàng phải vứt bỏ tự tôn cúi mình xin lỗi Nhâm Dao Kỳ thì nàng không làm được, thân mình không khỏi có chút cứng ngắc.
“Quên đi mẫu thân, không cần.” Nhậm Dao Kỳ than nhẹ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý thị nói.
Lý thị sửng sốt, Nhâm Dao Hoa cũng nhíu mày nhìn lại, giống như không tin lời này là từ trong miệng nàng nói ra.
Nhâm Dao Kỳ chống tay mép giường Lý thị đứng lên.
Nàng nhớ tới đời trước chờ nàng hết bệnh rồi mới gặp lại Nhâm Dao Hoa, cũng phải ăn mấy cái tát của nàng.
Sau đến trước mặt mẫu thân, mẫu thân để cho Nhậm Dao Hoa xin lỗi, nàng lại cảm thấy mẫu thân thiên vị Nhâm Dao Hoa, bằng không dù như thế nào cũng nên để nàng đem hai cái tát kia trả lại, mà không phải một câu thật xin lỗi nhẹ nhàng bâng quơ.
Khi còn bé luôn có người nói bên tai nàng, bởi vì nàng sinh ra mới làm cho mẫu thân tại Nhâm gia không được mẹ chồng yêu mến, cho nên không chỉ có tổ mẫu không thích nàng, mẫu thân đối với nàng cũng là chán ghét, bằng không, mỗi lần hai người gây sự mẫu thân chỉ thiên vị tỷ tỷ mà ủy khuất nàng.
Loại chuyện này phát sinh nhiều hơn, Nhâm Dao Kỳ liền tin, vì thế nàng cùng mẫu thân Lý thị trong lúc đó luôn luôn có chút ngăn cách.
Nhâm Dao Hoa kêu Lí thị là “Nương”, Nhậm Dao Kỳ đều là gọi nàng “Mẫu thân”.
Cùng thứ xuất Cửu muội, Lục đệ xưng hô giống nhau.
Nhâm Dao Hoa ngẩng đầu, liền thấy Lý thị một mặt thật cẩn thận nhìn mình.
Thấy nàng nhìn sang Lý thị vội hỏi: “Kỳ, Kỳ nhi con ngoan nhất, so với tỷ tỷ con đều hiểu chuyện hơn nhiều.” Bộ dạng như đang an ủi tiểu hài tử.
Một bên Chu ma ma cũng đúng lúc cười mở miệng: “Nô tỳ đã nói vừa mới nhìn thấy Ngũ tiểu thư liền cảm thấy có chút bất đồng, thì ra là trưởng thành cũng hiểu chuyện, về sau phu nhân có thể yên tâm rồi.”
Lý thị gật đầu nói: “Đúng vậy.” Nhớ đến vết thương trên mặt Nhâm Dao Kỳ, vội đối Chu ma ma phân phó “Nhanh đi dùng nóng khăn xoa mặt cho Kỳ nhi, bôi thuốc, bằng không buổi tối nhất định sẽ đau.”
Chu ma ma nhìn Nhâm Dao Hoa một chút, lại nhìn Nhậm Dao Kỳ một chút, có chút không yên lòng để cho hai tỷ muội ở một chỗ, nhưng Lý thị lại một mặt thúc giục nàng, Chu ma ma cũng chỉ có thể vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mẹ con ba người, cũng yên tĩnh lại, cuối cùng vẫn là Lý thị phá vỡ trầm mặc lôi kéo Nhâm Dao Kỳ ngồi ở mép giường,hỏi: “Kỳ nhi, con một năm nay ở trong phủ sống có tốt không? Có chịu ủy khuất hay không?”
Nhâm Dao Kỳ lắc đầu: “Con rất khỏe, không chịu ủy khuất.”
“Nga, ngươi có phụ thân ngươi ở bên che chở, nàng ta, nàng ta cũng không dám ủy khuất ngươi.” Lý thị nhìn nàng lắp bắp nói.
“Hừ!” Nhâm Dao Hoa ở một bên trào phúng hừ lạnh.
Nhậm Dao Kỳ cúi rủ mắt: “Mẫu thân, người vừa uống thuốc sao? Hôm nay hay là người nghỉ ngơi trước, ngày mai con trở lại thăm người.” Nói xong liền tiến lên giúp đỡ Lý thị để bà nằm xuống.
Lý thị không có cự tuyệt của nàng ý tốt, nằm xuống cũng lôi kéo tay Nhâm Dao Kỳ không để nàng đi: “Kỳ nhi, để cho Chu ma ma bôi thuốc cho con rồi lại đi được không?”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, an tĩnh ngồi bên giường Lý thị.
Nhâm Dao Hoa đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng mang theo dò xét dừng ở trên người Nhậm Dao Kỳ.
Lý thị lôi kéo tay Nhâm Dao Kỳ nhìn nàng cười nói: “Kỳ nhi, con thật sự trưởng thành.”
Lúc này vốn đi ra ngoài Chu ma ma đã trở lại.
“Không phải kêu ngươi mang nước ấm đến sao?” Lý thị hỏi.
Chu ma ma vội vàng đi tới: “Phu nhân, nước ấm nô tỳ đã phân phó đem đến. Phương di nương đến đây, nói là mang theo Lục thiếu gia cùng Cửu tiểu thư tới thỉnh an người.”
Lý thị nhíu mày, mệt mỏi nói: “Ta mệt mỏi, để cho các nàng trở về đi.”
Nhâm Dao Hoa cũng là hừ lạnh một tiếng: “Người trở về lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy bà ta đến gặp mặt chào hỏi, lúc này tới làm gì. Nương người nằm, con ra ngoài gặp bọn họ!” Nói xong xoay người rời đi.
“Hoa nhi ——” Lý thị kêu một tiếng, Nhâm Dao Hoa đã sớm đã xốc mành bước ra ngoài, Lí thị cũng chỉ có thể thuận theo nàng.
Chu ma ma đối Lý thị nói: “Nô tỳ cũng đi ra ngoài xem sao.”
Lý thị gật đầu, Chu ma ma liền đi theo Nhâm Dao Hoa rời khỏi Tây phòng.
Nhâm Dao Kỳ cùng Lý thị ngồi một lát, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Mẫu thân, con đi ra ngoài tìm người bôi thuốc, người nghỉ ngơi trước đi.”
Lý thị nghĩ tới Chu ma ma sợ là nhất thời cũng chưa về được, vội vàng gật đầu: “Vậy con mau đi đi.”
Nhâm Dao Kỳ giúp Lý thị dịch lại chăn, rồi cũng lui ra.
Vừa ròi khỏi Tây phòng, Nhâm dao Kỳ liền nghe thấy tiếng nói từ Đông phòng truyền sang.
Đến gần, liền nghe được một thanh âm có chút non nớt vừa khóc vừa mắng: “Cái gì quy củ? Tổ mẫu cũng không nói đến quy củ! Ngươi tính là cái gì? Ngươi lại dựa vào cái gì mắng di nương ta!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận