Sông Tiểu Bạch nằm ở phía nam ngoại thành Bạch Hạc Trấn, xe ngựa Nhâm gia chạy đến đây đã thấy vô số lều ấm được dựng xung quanh trước đó một ngày, Nhâm gia cũng đã phái người dựng vô số cờ trên mặt sông, vây thành một vòng lớp đem mọi người đều ngăn ở bên ngoài.
Nhâm Dao Kỳ chờ nữ quyến xuống xe ngựa cũng xuống theo, thấy bên ngoài có rất nhiều dân chúng đứng xem náo nhiệt. Còn có vài đứa nhỏ dùng dây thừng thô kéo mấy tấm ván nhỏ ghép lại thành một xe kéo đang chạy tới chạy lui trên mặt băng không bị vây lại, hoặc là mang giày trượt băng tự chế gào thét qua lại, lớn tiếng cười đùa.
Nhâm gia quản gia ngại bọn họ quá ồn, phái gia đinh đuổi đi vài lần, nhưng người vừa rời đi chúng nó lại quay về, đuổi thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng vẫn là Nhâm gia Đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn lên tiếng nói hôm nay xuất phủ vốn vì vui đùa, náo nhiệt chút rất tốt, mới từ bỏ.
Hôm nay đến ngoài Ngũ lão gia Nhâm Thời Mậu cùng Ngũ thái thái Lâm thị, còn lại đều là Nhâm gia tiểu bối. Ngũ lão gia vợ chồng đang lúc mọi người xuất hành trước nói có chuyện muốn đi trước làm, không cùng bọn họ cùng đường, cho nên tạm thời từ Đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn cùng Đại thiếu nãi nãi Triệu thị làm chủ.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm gia chúng tỷ muội đều theo Triệu thị đi noãn lều, mới vừa ngồi xuống liền thấy lại có đoàn người đi đến, đúng là vị hàn gia tiểu thư không dễ mà ra khỏi nhà kia.
Nhâm Dao Kỳ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Hàn gia thiếu gia Hàn Vân Khiêm đang cùng Nhâm Ích Ngôn, Khâu Uẩn mấy người vừa nói cười vừa hướng nơi này đi tới.
“Ồ? Vị này là?” Đông phủ Thất tiểu thư Nhâm Dao Đình nhìn Hàn gia tiểu thư đang đi hướng các nàng nghi ngờ hỏi, lúc trước nàng cũng chưa từng gặp qua Hàn Du.
Nhâm Dao Âm cười nói: “Đây là Hàn gia tiểu thư, huynh trưởng của nàng cùng Tam biểu ca bọn họ là bạn tốt cùng học ở Vân Dương thư viện, cho nên biểu ca mới gửi bái thiếp đến Hàn gia.”
Hàn Du cười tiến lên chào, Đại thiếu nãi nãi Triệu thị sắp xếp nàng ngồi xuống bên cạnh Nhâm Dao Âm cùng Nhâm Dao Kỳ.
“Ngày ấy nghe biểu ca cùng đại ca bàn bạc muốn gửi bái thiếp đến Hàn gia ta vẫn lo ngươi đến không được, hoàn hảo người đã đến rồi.” Nhâm Dao Âm hướng Hàn Du hữu hảo cười nói.
Hàn Du ánh mắt sáng sáng đánh giá bốn phía, nghe được lời Nhâm Dao Âm nói nàng có chút thẹn thùng nhỏ giọng bảo: “Tháng trước nhận được bái thiếp của các ngươi, ta, mẫu thân ta nàng vừa vặn bị bệnh, cho nên… Lần này là mẫu thân cùng ca ca thuyết phục tổ mẫu, ta mới có thể đến.”
Hàn Du giải thích có chút không đầu không cuối, chẳng qua tình huống Hàn gia lúc trước các nàng đã nghe Hàn Du đề cập qua, cho nên trong lòng hiểu được là chuyện gì xảy ra, không khỏi với nàng lại thêm vài phần đồng tình.
Hàn Du tuy rằng rất ít đi ra ngoài tính tình có chút ngại ngùng, nhưng cũng là dịu ngoan hữu lễ, cho nên Nhâm gia mấy người tỷ muội cùng nàng tiếp xúc cũng không bài xích nàng.
Mọi người ngồi uống trà ăn điểm tâm, bên ngoài trận đấu lại chậm chạp không có bắt đầu, Đại thiếu nãi nãi Triệu thị giải thích nói muốn chờ Ngũ lão gia cùng Ngũ thái thái đến.
Lại đợi một hồi lâu, Đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn một bên phái người trở về tìm Ngũ lão gia cùng Lâm thị, một bên tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lúc này Vân Văn Phóng, Hàn Vân Khiêm, Khâu Uẩn, Nhâm gia Ngũ thiếu gia Nhâm Ích Kiện bốn người mặc áo đơn đi ra, có mấy bà tử đang giúp họ mang đồ bảo hộ cùng mang giày băng.
Giày băng là dùng sắt chế thành, lấy buộc cố định trên chân.
“Ngũ đệ bọn họ muốn lên thi đấu?” Đại thiếu nãi nãi Triệu thị sửng sốt, nhìn về phía Nhâm gia tỷ muội, hiển nhiên trước đó bà không biết chuyện này.
Nhâm gia tỷ muội đều hai mặt nhìn nhau, ngược lại Hàn gia tiểu thư nói: “Lúc trên đường đến đây ta có nghe ca ca cùng Khâu công tử nói chuyện, mấy người bọn họ mỗi người mang một đội gia đinh.”
Quả nhiên mọi người thấy trên lưng bọn họ buộc bốn màu đai lưng khác nhau.
Nhâm gia mấy vị thiếu gia trước kia cũng từng chơi qua những trò này bất qua chưa bao giờ tự mình lên thi đấu. Bất quá nhìn xem náo nhiệt thôi.
Triệu thị nghe vậy có chút nóng nảy, Ngũ thái thái cùng Ngũ lão gia không có tới, nơi này là do nàng cùng Đại thiếu gia chủ trì. Nàng rất sợ hãi nếu xảy ra chuyện gì nàng sao có thể trả lời với Nhâm Ngũ lão gia với Ngũ thái thái. Vì thế nàng vội vàng đứng dậy đi tìm Đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn bàn bạc.
Nhâm Dao Ngọc bĩu môi, oán giận nói : “Đại tẩu đúng là nhát gan, sự tình gì cũng không dám làm chủ. Nếu là nương ta ở đây cũng không cần phiền toái như vậy.”
Nhâm Dao Âm nhíu nhíu mày, nhẹ giọng vì tẩu tẩu mình biện hộ: “Đại tẩu cũng vì lo lắng an nguy biểu ca bọn họ thôi, nghe nói năm trước còn có người bởi vì băng cầu mà té gãy cổ.”
Đại thiếu nãi nãi Triệu thị cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, tính tình dịu dàng, theo khuôn phép cũ. Nàng cùng Đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn ngày thứ hai tân hôn đi kính trà Nhâm gia trưởng bối, bởi vì bên ngoài trời mưa đường trơn, thời điểm ở trên bậc thang Nhâm Ích Ngôn lơ đãng ở trước mặt mọi người giúp đỡ nàng một phen, kết quả xấu hổ đến nàng thiếu chút nữa từ trên bậc thang ngã xuống tới, đỏ mặt suốt cả một ngày, nửa tháng ngượng ngùng không ra khỏi phòng.
Triệu thị thành thân hai năm, bụng vẫn không có động tĩnh, làm nàng ở Nhâm gia càng thêm cẩn thận chặt chẽ. Cũng may Nhâm Ích Ngôn tính tình dịu dàng, vợ chồng hai người vẫn cầm sắt hòa minh.
Một lát sau, Triệu thị có chút uể oải trở lại, hiển nhiên mấy vị thiếu gia bên kia không chịu nghe khuyên nhất định phải lên trận.
Nhâm Ích Kiện mặc xong trang phục chạy đến nháy mắt nói: “Các vị tẩu tẩu, tỷ tỷ muội muội, chốc lát cho thưởng nhất định phải nhìn rõ đai đỏ ta nha! Đều hào phóng chút, Nhâm gia nhưng cũng chỉ có ta ra sân.”
Nhâm Ích Kiện đắc ý ở trước mặt mọi người dạo qua một vòng, làm cho mọi người xem rõ đai lưng màu đỏ hắn buộc ngay thắt lưng.
Khâu Uẩn ở một bên chê cười hắn: “Tài nghệ không bằng người nhận thua là được rồi, theo lời ngươi nói thì mọi người ở đây đều là người Nhâm gia cả.”
Mọi người không khỏi cười lên, Nhâm Ích Kiện đỏ mặt, làm mặt quỷ chạy đi.
Khâu Uẩn hướng Vân Văn Phóng nháy mắt: “Chúng ta có nên học tiểu tử kia một chút đi bấu víu quan hệ? Bằng không cứ như vậy chẳng ai cổ vũ cho chúng ta cả?”
Vân Văn Phóng nhìn thoáng qua hướng nữ quyến đang ngồi, tầm mắt dừng trên người Nhâm Dao Kỳ rồi lại nhanh chóng dời đi chỗ khác, giật giật khóe miệng trêu ghẹo: “Tốt, thua ngươi còn muốn học hắn khóc nhè?”
Khâu Uẩn “Phì” cười một tiếng, nhớ tới trước đây Nhâm Ích Kiện chơi cờ với hắn, thua nên khóc nhè.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ thanh la, đây là trận đấu muốn bắt đầu. Mấy người đều đi ra ngoài. Trên mặt băng đã đứng hoàn chỉnh bốn đoàn người, mỗi đội tám người.
Đầu tiên là “tranh hạng”, mục thi đấu đầu tiên này không phân đội. Thanh la gõ ba tiếng mọi người mang giày trượt băng vút lên, người đầu tiên đến bờ bên kia là người chiến thắng.
Nghe bên ngoài mọi người hoan hô ầm lên, người trong này cũng không nhịn nổi, đều vọt tới cửa lều quan sát. Hôm nay không có trưởng bối ở đây, ngay cả Triệu thị cũng buông lỏng rất nhiều, bị Nhâm Dao Ngọc kéo đi.
Nhâm Dao Âm thấy Hàn Du cũng rất muốn đi nhìn, liền chủ động mời nàng cùng nhau, hai người hỏi Nhâm Dao Kỳ muốn hay không đi bên ngoài nhìn, Nhâm Dao Kỳ lắc đầu: “Các tỷ đi trước, muội ngồi một lát nữa.”
Thấy Nhâm Dao Hoa cũng không đi, Nhâm Dao Kỳ cười hỏi: “Tam tỷ không tới nhìn sao? Quản gia đã phái rất nhiều tráng đinh bảo vệ xung quanh, bên ngoài lều ấm còn có bà tử canh gác, tạp nhân không vào được đâu.”
Nhâm Dao Hoa ngày thường không phải dễ thân cận, Nhâm gia bọn tỷ muội tốp năm tốp ba đi ra ngoài cũng không có người gọi nàng.
Nhâm Dao Hoa không biết đang suy nghĩ gì, nghe vậy ngẩng đầu. Còn chưa kịp đáp lời liền nghe thấy bên ngoài vang lên một trận thanh âm khua chiêng gõ trống, tiếp theo mấy người nha hoàn mỗi người nâng cái khay qua tìm mọi người thỉnh cầu tiền thưởng. Các nàng trên lưng phân biệt bốn màu đai lưng là đỏ, vàng, xanh, trắng, đại biểu cho bốn vị thiếu gia.
Về phần Nhâm Ích Kiện Triệu thị đi đầu tặng thưởng, mấy người phía sau cũng rối rít theo tặng.
Nhâm Dao Kỳ quay đầu phân phó Tuyết Lê nói: “Lấy một phần bạc cho tiểu nha hoàn đai đỏ.” Lại hỏi Nhâm Dao Hoa nói, “Tam tỷ đâu? Muốn chọn ai?”
Nhâm Dao Hoa phân phó nha hoàn Vu Tinh: “Cho đai đỏ Ngũ đệ.”
Tuyết Lê cùng Vu Tinh hai người vô cùng cao hứng đi.
Nhâm Dao Kỳ thấy phía sau mình hai nha hoàn mặt mày háo hức, liền cười nói: “Các ngươi cũng đi đi. Nơi này có Hương Cần các nàng hầu hạ là được.” Nhóm nha hoàn bà tử cũng có thể tự cho chút phần thưởng, coi như là lấy may.
Hương Cần là nha hoàn Nhâm Dao Hoa, chẳng qua mấy nha hoàn bên cạnh Nhâm Dao Kỳ lòng ham chơi còn nặng, nghe vậy đều hết sức hưng phấn lui xuống.
“Ngươi quá dung túng bọn họ!” Nhâm Dao Hoa nhịn không được, cau mày nói.
Nhâm Dao Kỳ cười cười, nha hoàn bên người nàng tạm thời vẫn là người do Phương đi nương đưa đến, tính tình có chút không an phận, về sau đều phải thay đổi.
Lúc này, một nha hoàn lưng buộc đai xanh hướng bên này đi đến, nâng khay trong tay đoan chính thi lễ một cái, ánh mắt trên người Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa đảo qua lại, cuối cùng nhìn phía Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Nô tỳ là tới đòi phần thưởng cho Văn công tử.”
Nhâm Dao Kỳ hơi kinh ngạc, cho ai phần thưởng cùng cho bao nhiêu đều do mọi người chủ động tình nguyện, nào có ai lại đòi hỏi?
Nhâm Dao Hoa ngồi một bên nhìn nha hoàn kia một cái lại nhíu mày nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ cười cười: “Nha hoàn bên cạnh ta đều đi xem náo nhiệt, chờ trận kế tiếp ta cho người đưa qua. Ngươi là người viện nào? Sao trước đó ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi?”
Nha hoàn kia hé miệng cười nói: “Nô tỳ là người lão phu nhân phái đến hầu hạ công tử nhà nô tỳ, không phải người Nhâm phủ, bởi vậy Ngũ tiểu thư mới không nhận biết nô tỳ.”
Nghĩ nghĩ, nha hoàn kia lại nói: “Phần thưởng bất quá là tìm chút may mắn, cũng không nhất thiết phải là bạc, Ngũ tiểu thư cho cái khác cũng giống như vậy…”
Nàng lời còn chưa nói hết, Nhâm Dao Hoa liền trầm mặt nói: “Mặc dù ngươi không phải nha hoàn Nhâm gia chúng ta, nhưng chẳng lẽ quý phủ không dạy ngươi quy củ? Chủ tử khen thưởng như thế nào đều cần ngươi tới vung tay múa chân!”
*****************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận