Lúc này lại có một ma ma chạy vào thiếu chút nữa đụng vào Nhâm Dao Kỳ, vội vàng thi lễ cáo tội một cái liền xoay người hướng đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn chạy tới, Nhâm Dao Kỳ nhận ra bà ta là quản sự ma ma bên người đại tẩu, không khỏi nghi hoặc nhíu mày.
Chờ tránh thoát được mọi người, Nhâm Dao Kỳ mới nhìn bà tử đi phía sau hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tam tỷ các nàng như thế NÀO còn chưa trở lại?”
Bà tử kia nghe vậy, lại gần, lấy thanh âm chỉ hai người nghe thấy mới thấp giọng nói: “Ngũ tiểu thư, Tam tiểu thư còn ở tịnh phòng bên kia, Ngũ thái thái các nàng cũng vừa quay lại. Là Cửu tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
Nhâm Dao Kỳ trong lòng cả kinh, bà tử kia lại nói tiếp: “Cửu tiểu thư lúc đi nhà xí không quen có người khác đi theo, hôm nay cũng như thường ngày, Cửu tiểu thư một người đi.”
Bà tử sắc mặt có chút cổ quái, giống như muốn cười, lại phải liều mạng nhịn xuống “Mọi người đang bên ngoài đợi một hồi, đột nhiên nghe được tịnh phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Bên ngoài nha hoàn bà tử liền vội vàng chạy vào, Đại thiếu nãi nãi cũng Hàn cô nương đang rửa tay ở gian ngoài cũng nghe tiếng mà chạy tới. Cũng nhìn thấy… Thấy Cửu tiểu thư không biết làm sao ngã ngồi dưới đất tịnh phòng mắt nhắm lại miệng sợ hãi kêu không ngừng, còn làm lật cái bô, toàn thân… Toàn thân đều dơ bẩn không chịu nổi.”
Tại sao có thể như vậy? Nhâm Dao Kỳ không khỏi kinh ngạc.
Các nàng trong ngày thường cho dù là ra ngoài, tịnh phòng cũng đều gọn gàng sạch sẽ, ít có mùi lạ, cũng bởi vì trừ xông hương, cái bô còn được dọn dẹp sạch sẽ còn đổ cát mịn, có khi trang trọng còn đổ thủy ngân.
Cho nên mấy cái bô này đều rất nặng, Nhâm Dao Anh làm sao có thể đánh ngã, còn làm cho mình cả người đều dính đầy thứ dơ bẩn.
“Cửu muội muội vì sao lại thành như vậy?” Nhâm Dao Kỳ hỏi.
Kia bà tử nghe vậy mặt cũng lộ vẻ hoang mang: “Đại thiếu phu nhân sau khi đi vào vội phân phó nha hoàn bả tử đưa Cửu tiểu thư ra ngoài, lúc này mọi người mới nghe được Cửu tiểu thư thì thầm nói giống như là ‘Có xà…’ đại thiếu phu nhân vội cho người lục soát tịnh phòng từ trên xuống dưới một lần, lại cái gì cũng không tìm thấy.”
“Trời lạnh như thế này làm sao có rắn?” Nhâm Dao Kỳ nhíu mày.
Bà tử cũng gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, tất cả mọi người đều tìm vài lần, ngay cả nóc nhà cùng xó xỉnh đều không bỏ qua, đừng nói là rắn. Ngay cả cái dây thừng giống rắn cũng tìm không thấy. Cho nên tất cả mọi người nói Cửu tiểu thư bị ma doạ, hoặc là động phải trên trước, không chỉ nhìn thấy thứ không nên thấy, còn đem nước bẩn hắt lên người.”
Nhâm Dao Kỳ đối với những lời vừa rồi từ chối cho ý kiến “Ngũ thẩm thẩm các nàng không phải đi ra trước sao?”
“Ngũ thái thái mang theo bát tiểu thư các nàng ra ngoài trước, nói muốn ở bên bờ sông hít thở không khí, sau nghe được tịnh phòng có chuyện cũng đều đi trở về, bây giờ còn đang giúp đỡ đại thiếu phu nhân giải quyết tốt hậu quả.” Bà tử trong miệng mặc dù nói Ngũ thái thái là trở về giải quyết tốt hậu quả, biểu tình lại không cho là đúng, Lâm thị đối Phương di nương mẹ con có thể nói là hận vô cùng. Không châm củi thêm lửa đã xem như không tệ.
“Ngũ tiểu thư ngài muốn qua đi xem sao?” Bà tử hỏi, giọng nói có chút vui sướng khi người gặp họa. Người của Lý thị bên Tử Vi viện vốn xem mấy người Phương di nương không vừa mắt, thấy Nhâm Dao Anh kinh hách. Trong lòng cũng không nhịn được thống khoái.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Ta không qua, Tam tỷ các nàng hẳn là cũng sắp trở lại.”
Nghĩ tới lúc trước chính mình nói muốn ra ngoài đón đại tẩu, Nhâm Dao Kỳ liền tùy ý ở bên ngoài dạo dạo.
Thời điểm đi đến khu lều trại nơi mấy vú già nghỉ ngơi, có hai bóng người nhanh chóng hướng các nàng đi đến.
Nhâm Dao Kỳ quay đầu nhìn lại. Liền thấy được Viên Đại Dũng – người lúc trước đi cùng với Chúc Nhược Mai – đang đi cùng với một người đàn ông, âm thầm lôi kéo hắn là một nam tử trung niên, thấy được dung mạo người nọ, Nhâm Dao Kỳ liền nghĩ đây hẳn là phụ thân của Viên Đại Dũng, là quản sự ngoại viện Nhâm gia – Viên qua sự.
“Tiểu nhân Viên Chí gặp qua Ngũ tiểu thư.” Viên quản sự hướng Nhâm Dao Kỳ hành lễ, Viên Đại Dũng mặc dù không có nói chuyện. Cũng theo sau phụ thân cung kính thi lễ một cái.
Nhâm Dao Kỳ nhìn Viên Chí gật đầu cười.
Viên Chí ngày thường tướng mạo nho nhã, mặc dù chỉ là một quản sự nho nhỏ lại có vài phần khí chất thư sinh.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ đến việc người này nguyện ý mạo hiểm để giúp đỡ Chúc Nhược Mai thì hẳn là người tính tình đoan chính.
“Tiểu nhân là mang khuyển tử đến tạ tội.” Viên Chí nhìn con một cái, rồi hướng Nhâm Dao Kỳ vái lạy “Lúc trước là khuyển tử không đúng, kinh động Ngũ tiểu thư. Cũng may Ngũ tiểu thư đại nhân đại lượng không tính toán với hắn. Nghiệp chướng, còn không qua đây dập đầu.” Một câu là nói với Viên Đại Dũng.
Nhâm Dao Kỳ giơ tay lên ngăn lại động tác của Viên Đại Dũng, cười cười nói với Viên Chí: “Hắn bất quá trùng hợp đi lầm đường thôi. Cuối cùng cũng tránh được không va chạm đến ta, không phải đại sự gì. Viên quản sự như vậy có chút chuyện bé xé ra to.”
Viên Chí nhìn Nhâm Dao Kỳ, lại nhìn con mình một chút, cuối cùng vẫn để nó lui ra phía sau.
“Đa tạ Ngũ tiểu thư.” Viên Chí nghĩ nghĩ, do dự mà lại nói, “Cái kia, Chúc…”
Nhâm Dao Kỳ không đợi ông nói xong cất giọng ngắt lời: “Ta nói, bất quá là đi nhầm đường không phải việc gì lớn.”
Viên Chí nghe vậy lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ông nghe con mình nói nó cùng Chức Nhược Mai xông vào nơi cấm khu còn lớn tiếng tranh chấp bị Nhâm gia Ngũ tiểu thư bắt gặp, tuy rằng Ngũ tiểu thư không trách tội, nhưng ông vẫn thấy bất an.
Phải biết rằng với thân phận của Chúc Nhược Mai thì không được phép tham gia trận đấu, bởi vì con ông cầu xin, lại thấy mẹ Chúc Nhược Mai bệnh nặng cần không ít bạc, lúc này mới cầu xin đại quản gia cùng ông quan hệ khá tốt, để Chúc Nhược Mai có thể thay mặt một tên hộ viện trùng hợp bị thương.
Việc này tuy lớn mà nhỏ, nếu là bị cấp trên truy cứu tới, không chỉ Chúc Nhược Mai cùng con của ông đều mất việc, ngay cả Đại quản sự cũng không tránh khỏi liên lụy.
Vì thế ông chạy nhanh cúi đầu vui mừng mà nói: “Dạ dạ dạ, tiểu nhân hiểu, đa tạ Ngũ tiểu thư.”
Nhâm Dao Kỳ cũng hiểu, Viên Đại Dũng tuy rằng nói cho phụ thân chuyện bọn họ tranh chấp bị nàng gặp được, nhưng lại che giấu chuyện nàng thưởng cho Chúc Nhược Mai một trăm lượng bạc.
Nhâm Dao Kỳ quan sát hai cha con một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Chẳng qua, loại chuyện này có một lại không thể có hai. Ta biết Viên quản sự là người thiện tâm mới quản một hồi nhàn sự, nhưng nếu gặp phải người nào khác, sợ là liên lụy không ít người. Ta không phải người nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa ở đây không có người nhiều chuyện.”
Viên Chí xoa xoa mồ hôi trên trán, cúi đầu đáp: “Tiểu nhân hiểu, đa tạ Ngũ tiểu thư nhắc nhở.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, đột nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Viên quản sự quản lý chuyện hồi sự* ở ngoại viện? Ta từng nghe phụ thân nói ngươi viết lối chữ thảo vô cùng tốt.”
*Hồi sự: nơi chuyên viết thư mời, thư trả lời, báo cáo, phúc đáp khách nhân.
Viên Chí có chút thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu: “Tam lão gia còn nhớ rõ tiểu nhân?”
Nhâm Dao Kỳ nhìn hắn mỉm cười.
Lúc này bà tử phía sau nhỏ giọng nhắc nhở Nhâm Dao Kỳ: “Ngũ tiểu thư. Tam tiểu thư các nàng đã trở lại.”
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu, quả nhiên thấy Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Âm, Nhâm Dao Ngọc, Nhâm Dao Đình cùng Hàn Du mấy người đi theo phía sau Ngũ thái thái Lâm thị hướng tới bên này. Đại tẩu Triệu thị cùng Nhâm Dao Anh lại không thấy đâu, nói vậy Triệu thị còn ở nơi đó trấn an Nhâm Dao Anh.
Nhâm Dao Kỳ nói với Viên Chí cùng Viên Đại Dũng: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Phụ tử Viên Chí vội vàng thi lễ, khom người lui xuống.
Bên này hai cha con đi xa, Viên Đại Dũng đột nhiên có chút nghi ngờ hỏi phụ thân: “Cha, Tam lão gia khi nào thì xem qua chữ của người?”
Viên Chí nhìn nhìn con mình, nhạt giọng nói: “Ta ở phòng hồi sự viết khá nhiều thiệp mời cùng thư đáp. Những cái này đều quy định phải dùng Khải thư, ngươi nói tam lão nhìn ta viết Thảo thư khi nào?”
Viên Đại Dũng nhíu mày: “Kia Ngũ tiểu thư nàng nói…”
Viên Chí than nhẹ một tiếng: “Tam lão gia không biết, Ngũ tiểu thư có thể nhắc nhở hắn biết. Ngươi a, thông minh là thông minh. Nhưng vẫn còn thiếu vài phần rèn luyện.”
Tam lão gia ở Nhâm gia tuy rằng không quản lý chuyện nhà, nhưng đề bạt một hai người quyền lợi này ông vẫn phải có. Trên danh nghĩa ông còn được phân phó quản lý ba mỏ than ở phía nam cùng mỏ than ở một ngọn núi phía tây Yến Bắc.
Đương nhiên, Tam lão gia chưa bao giờ hỏi đến những chuyện tầm thường như thế, những chuyện đó ông đều giao cho thân tín đi quản lý.
Một chức tiểu chưởng quầy ông hoàn toàn có quyền làm chủ, còn về Đại chưởng quỹ và Nhị chưởng quỹ tuy rằng phải cùng Đại lão gia thương lượng để Đại quản giúp đỡ chút ít, chẳng qua Đại lão gia đối với mấy người huynh đệ coi như khoan dung rộng lượng, chỉ cần yêu cầu không quá mức, ông cũng sẽ không làm mất mặt đệ đệ mình.
Viên Đại Dũng cẩn thận suy nghĩ lời của phụ thân một phen, có chút kinh ngạc: “Phụ thân, có phải hay không ngươi suy nghĩ nhiều? Ngũ tiểu thư vẫn còn nhỏ?”
Vừa nói xong, hắn lại nghĩ đến lúc trước hắn cùng Chúc Nhược Mai tranh chấp chẳng may gặp nàng, chống lại đôi mắt trầm tĩnh đó cũng với những lời nàng nói khi đưa cho Chúc Nhược Mai một trăm lượng để chữa bệnh cho mẹ, hắn có chút không xác định.
Viên Đại Dũng ở chỗ này rối rắm Nhâm Dao Kỳ là một người như thế nào, bên kia Nhâm Dao Kỳ nghênh đón mấy người Lâm thị.
“Ngũ tỷ tỷ, tỷ vừa mới không thấy được, bộ dạng Cửu muội muội lúc đó trông thật đáng thương. Chao ôi! Nàng có phải mắc bệnh tâm thần hay không? Về sau ra ngoài gặp người thế nào đây?” Nhâm Dao Ngọc vừa nhìn thấy Nhâm Dao Kỳ liền lớn tiếng nói, giọng nói tuy rằng thương hại, trên mặt lại không nhịn được biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa.
Nhâm Dao Kỳ nhìn khóe miệng hơi nhếch của Lâm thị, thì âm thầm lắc đầu. Nhâm Dao Anh lần này sợ là bị người ta sửa trị.
Thời điểm mấy người vào noãn lều, người trong noãn lều cũng quay đầu nhìn lại. Nhâm Dao Kỳ nhìn ánh mắt của bọn họ, lại nhìn mấy nha hoàn bà tử bàn luận xôn xao ở phía sau. Liền biết có người đã đem chuyện Nhâm Dao Anh nói ra.
Nhâm Dao Ngọc đi phía sau Lâm thị cũng không lớn giọng ồn ào, chỉ là Nhâm Dao Ngọc thường thường sẽ dùng bộ dáng thần bí cũng Nhâm Dao Âm và Hàn Du nhỏ giọng nói chuyện, đồng thời còn hợp thời mang theo gương đồng tình. Trong khi Nhâm Dao Âm cùng Hàn Du lại cúi đầu không phản ứng.
Ngược lại Lâm thị lại than thở một tiếng phân phó Nhâm Dao Hoa: “Dao Hoa, Dao Kỳ, các ngươi đợi lát nữa khuyên Dao Anh một chút… Khụ… Cũng không có chuyện gì. Ta đã phân phó mọi người không được nói ra. Ngũ thẩm biết tỷ muội các ngươi xưa nay không hợp, nhưng là Dao Anh dù sao cũng là thân muội muội các người, giữa tỷ muội với nhau làm gì có chuyện thù hận ngăn cách?”
Âm thanh Lâm thị không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để mấy người trong noãn lều đều nghe được đại khái. Lời này vừa gián tiếp thừa nhận chuyện Nhâm Dao Anh gặp phải, lại mượn cơ hội đạp hai ty muội Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ một cước.
Nhâm Dao Hoa lúc này hơi hơi châm biếm cười nói: “Nguyên lai Ngũ thẩm còn thông báo để mọi người không truyền ra ngoài a? Lúc trước Bát muội muội lớn tiếng ồn ào vậy sao Ngũ thẩm không lên tiếng ngăn cản?”
Lâm thị sắc mặt khẽ biến, Nhâm Dao Ngọc đã bất mãn trừng hướng Nhâm Dao Hoa nói: “Lời này của ngươi có ý tứ gì? Ta khi nào thì lớn tiếng ồn ào?”
Nhâm Dao Hoa nhìn thoáng qua hướng nha hoàn bà tử đang nói chuyện trong noãn lều, khẽ cười không nói.
Mọi người theo ánh mắt của nàng nhìn lại, liền phát hiện trong mấy nha hoàn bà tử kia có hai người lúc trước theo Nhâm Dao Ngọc đi tịnh phòng.
Nhâm Dao Ngọc đang muốn nhảy dựng lên cùng Nhâm Dao Hoa lý luận, Lâm thị vội vàng đè nàng xuống, liếc nhìn đám nam nhân trong noãn lều, ức chế tính khi nói với Nhâm Dao Hoa: “Dao Hoa, lời nói không có căn cứ thì không nên nói lung tung. Ngươi làm tỷ tỷ phải có bộ dạng của một tỷ tỷ, làm sao có thể tùy tiện nói xấu muội muội?”
Nhâm Dao Hoa có chút ghét bỏ lên tiếng: “Ít nhất ta sẽ không bởi vì một ít lục đục với nhau, mà đem tỷ muội mình chỉnh đến chết!”
Lâm thị nghe vậy ánh mắt chợt lóe. Hừ lạnh một tiếng: “Ta nói một câu ngươi có thể nói lại mười câu, đây là quy củ ở đâu dạy ngươi?”
Nhâm Dao Hoa còn muốn tranh luận, Nhâm Dao Kỳ lại bấm nàng một cái, tỏ ý muốn nàng để ý hoàn cảnh chung quanh.
Nhâm Dao Kỳ biết Nhâm Dao Hoa hoài nghi hai mẹ con Lâm thị chỉnh Nhâm Dao Anh, đối với loại hành vi làm chuyện xấu còn muốn giả làm thanh cao khinh bỉ mười phần.
Nhưng Lâm thị là trưởng bối, nàng là vãn bối. Mặc dù nàng có trăm cái lý do, cũng không tới phiên nàng đến chỉ trích Lâm thị. Bởi vì mặc dù nàng tranh cãi thắng lại thế nàng, về vai vế nàng vẫn là thua.
Nhâm Dao Hoa cũng sợ Lâm thị lấy cớ mình không quy củ mà liên lụy đến mẫu thân, chỉ có thể hít sâu một hơi nhịn tức, quay đi không nhìn Lâm thị.
Qua một lát. Hàn Du có chút đứng ngồi không yên, khó khăn lên tiếng: “Tiểu nữ, tiểu nữ lúc đi có nói với tổ mẫu sẽ về sớm, tiểu nữ cũng ca ca phỉa đi trước rồi.”
Mọi người liền thấy Hàn Vân Khiêm đã hướng bên này đi tới.
Lâm thị trên mặt lộ ra nụ cười từ ái. Sờ sờ tóc Hàn Du: “Đứa bé ngoan, con hiểu chuyện nghe lời, lại tôn trọng trưởng bối, không giống với vài người… Chao ôi! Hôm nay ngươi cùng Vân Khiêm đi về trước, ngày khác đến phủ chúng ta chơi. Ngọc nhi chúng ta rất thích ngươi.”
Nhâm Dao Đình thân thiết lôi kéo tay Hàn Du. Còn lại gần tai Hàn Du nói nhỏ một tiếng, chọc cho Hàn Du buột miệng cười, lại nhanh chóng nhịn lại.
Lâm thị có chút kỳ quái, người có tính tình cao ngạo như Nhâm Dao Đình làm sao có thể hợp ý với loại cô nương tính tình hay xấu hổ ngại ngùng như Hàn Du, đợi khi ánh mắt Nhâm Dao Đình thoáng nhìn trộm Hàn Vân Khiêm bà mới giật mình tỉnh ngộ, khóe miệng không nhịn được hơi câu.
Hàn Du cùng Nhâm Dao Đình cáo biệt, đi đến bên cạnh Hàn Vân Khiêm. Huynh muội hai người cùng nhau hướng Lâm thị mấy người hành lễ cáo từ.
Nhâm Dao Kỳ đứng dậy đáp lễ, thời điểm ngẩng đầu bắt gặp đôi ngươi trầm tĩnh lạnh lùng kia. Trong mắt Hàn Vân Khiêm có ẩn chứa chút tìm tòi nghiên cứu mà trước nay chưa từng có.
Nhâm Dao Kỳ nhìn thẳng mắt hắn trong chớp mắt, lại như không có chuyện gì nhìn sàng hướng khác.
Hàn Vân Khiêm cũng xoay người rời đi.
Lúc này đại thiếu phu nhân Triệu thị đã trở lại. Lâm thị mặt hiện lo lắng vội đứng dậy hỏi Triệu thị: “Ngôn ca nhi tức phụ, Dao Anh nàng tốt hơn chút nào không? Còn có chuyện lúc trước đã điều tra xong chưa?”
Triệu thị mày gắt gao nhíu, trong lòng có chút phát sầu, nàng sợ sau khi trở về sẽ bị Lão thái thái cùng bà bà trách cứ. Thấy Lâm thị hỏi, nàng hướng trượng phu của mình bên kia nhìn thoáng qua. Lắc lắc đầu: “Ngũ thẩm, chúng ta vẫn là trở về rồi nói đi.”
Lâm thị mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Rốt cuộc tra được làm sao vậy? Ngươi vẫn là nói một chút đi. Bằng không sợ là có người sẽ vu cáo hãm hại người tốt.” Lâm thị như có như không liếc Nhâm Dao Hoa.
Triệu thị do dự trong chốc lát, cuối cùng nghĩ đến Lâm thị là trưởng bối, thấy hỏi không đáp thì không ổn lắm, liền đến bên tai lâm thị nói nhỏ vài câu.
Lâm thị một mặt kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn nói: “Thế nào lại là nàng?”
Triệu thị gật gật đầu không rõ mà nói: “Cũng không thể xác định, vẫn là chờ sau này trở về lại xin Lão thái thái định đoạt. Dù sao không phải người phủ chúng ta, không tiện xử lý.”
Mọi người đứng bên nghe một câu như thế kinh ngạc không nhẹ, thật sự có người hại Nhâm Dao Anh rơi vào bô phân? Còn không phải người Nhâm gia.
Nhâm Dao Hoa có chút hoài nghi nhìn Nhâm Dao Ngọc cùng Lâm thị, nàng từ đầu đến cuối cảm thấy Nhâm Dao Anh xui xẻo cùng hai mẹ con này không thoát khỏi liên quan, tư thế lúc trước hai người chạy đến quá mức trùng hợp.
Nhâm Dao Ngọc vênh váo trừng mắt nhìn Nhâm Dao Hoa một cái.
“Một khi đã như vậy vậy liền về phủ trước đi?” Lâm thị nói với Triệu thị.
Triệu thị gật gật đầu, phân phó ma ma đi thông báo cho Ngũ lão gia, Đại thiếu gia một tiếng.
Vốn sau đó còn mấy trận thi đấu, cũng đều hủy bỏ.
Nhâm gia mọi người bắt đầu dẹp đường hồi phủ.
Lúc trở về Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa đi cùng một chiếc xe ngựa.
Thời điểm xe ngựa sắp chạy, Nhâm Dao Hoa ngoắc gọi Hương Cần bảo nàng ta đi dò hỏi tình hình bên cạnh Đại thiếu phu nhân Triệu thị xem thử thế nào.
Hương Cần cùng một vị ma ma họ Phùng bên cạnh đại thiếu phu nhân Triệu thị quan hệ có chút thân cận.
“Ta không tin chuyện này cùng Ngũ thẩm thẩm các nàng không có quan hệ. bọ dạng Nhâm Dao Ngọc khi chạy đến giống như đã biết trước mọi chuyện.” Nhâm Dao Hoa cau mày nói.
Nhâm Dao Kỳ không có ngăn trở nàng, chỉ là cười nói: “Lúc trước muội rất lo lắng tỷ cùng Ngũ thẩm thật sự cãi vã. Nói đi nói lại, hai người bọn họ tranh đấu không phải điều chúng ta mong muốn nhất sao?”
Mặc dù đối với thủ đoạn của Lâm thị nàng không dám khen tặng, Lâm thị không đi đối phó Phương di nương, ngược lại đi tìm một đứa bé như Nhâm Dao Anh trút giận.
Nhâm Dao Hoa trầm mặc một hồi: “Ngươi cũng biết được là Ngũ thẩm giở trò quỷ?”
Nhâm Dao Kỳ không trực tiếp trả lời câu hỏi Nhâm Dao Hoa, nàng chỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười một tiếng: “Tam tỷ, muội đã sớm muốn nói cho tỷ một chuyện.”
Nhâm Dao Hoa hoài nghi nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ chậm rãi mà nói: “Về sau trước khi quyết định cùng người tranh cãi trước hết phải tìm hiểu xem người nọ có phải loại đàn bà chanh chua đanh đá hay không, nếu đúng vậy, thì tỷ nên dừng lại, để mình bình tĩnh lại không cùng nàng ta ầm ĩ. Bởi vì cùng người đàn bà chanh chua cãi nhau, dù thắng hay thua tỷ vẫn là người thua. Ầm ĩ nếu thua thì không chỉ mất mặt còn uổng phí khí lực; nếu thắng chẳng phải nói người còn không nói đạo lý còn hơn loại đàn bà này sao. Dù sao xấu cũng là tỷ.”
Nhâm Dao Hoa nghe vậy ngẩn ngơ nhìn Nhâm Dao Kỳ: “Ngươi…”
Nha hoàn bà tử hầu hạ trong xe ngựa không nhịn được “phì” cười ra tiếng.
Nhâm Dao Kỳ hướng Nhâm Dao Hoa trừng mắt nhìn: “Tam tỷ, ngươi nói chuyện này có đúng hay không?”
************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận