Nhâm Dao Anh từ trận băng cầu trở về liền chuyển về Phương Phỉ viện, không muốn ra ngoài gặp người.
Lâm thị cùng Nhâm Lão thái thái nói vài lần muốn để Nhâm Dao Anh chuyển vào Vinh Hoa viện, Nhâm Lão thái thái đều giả vờ câm điếc làm như không có nghe thấy.
Tết âm lịch rất nhanh đã tới rồi, Yến Bắc trời đông rất lạnh, nhưng không thể nào cản nổi nhiệt tình mọi người khi Tết đến.
Nhà mẹ đẻ Nhâm gia Đại thái thái Vương thị hơi hướng về phía Bắc Võ Châu, trong ngày thường cách Bạch Hạc trấn có một ngày đêm đường xe, nay đại tuyết phủ kín khắp nơi càng thêm khó đi, thêm ngày Tết bận nhiều chuyện, bà từ khi gả vào Nhâm gia đến nay cơ hồ không có năm nào được về.
Ngũ thái thái Lâm thị lại từ mồng một đầu năm đã bắt đầu chuẩn bị về Vân Dương thành. Vân Dương thành cách Bạch Hạc trấn bất quá là hơn hai canh giờ đường xe, một ngày có thể qua lại.
Con gái của Nhâm lão thái thái Nhâm Thời Giai năm ngoái đã về hai lần, năm nay bởi vì mang thai phải dưỡng thai, cho nên đã đưa tin nói năm này không về Bạch Hạc trấn. Nhâm Thời Giai con nối dòng gian nan, hai lần mang thai đều không giữ được, cái thai thứ ba sinh ra nhưng cuối cùng là thai chết. Lần này thật vất vả lại mang thai, Lâm gia dĩ nhiên là mười phần coi trọng, dù sao Nhâm Thời Giai cũng sắp ba mươi, càng lớn tuổi thì càng khó sinh.
Nhâm gia đích tôn Đại tiểu thư Nhâm Dao Trì gả cho con trai trưởng chi thứ hai Cố gia ở Giang Ninh, đã có hai năm chưa có trở về Yến Bắc.
Đích tôn thứ xuất Nhị tiểu thư Nhâm Đàn Ngọc bị Đông phủ Nhị Lão thái gia làm mai mối gả đến kinh thành, cho một ngũ phẩm họ Nhan hộ bộ lang trung làm làm vợ kế. Nhan lang trung lớn Nhâm Đàn Ngọc mười sáu tuổi, con trưởng tử do vợ cả sinh ra nhỏ hơn Nhâm Đàn Ngọc một tuổi. Chẳng qua Nhan thị là hậu tộc, mẹ đẻ đương kim hoàng đế chính là xuất thân Nhan gia, cho nên mặc dù Nhan lang trung chỉ xem như bà con xa nhưng cũng có thể làm một chức quan ngũ phẩm.
Nhâm Dao Kỳ đời trước mới tới kinh thành đã từng phái người đi tìm cái nhị tỷ không nhiều qua lại này, lại cho hay Nhâm Đàn Ngọc đã chết được một năm, hỏi nguyên nhân cái chết vì sao thì Nhan không nói rõ ràng. Nhâm Dao Kỳ sau này cầu xin Bùi tiên sinh giúp nàng điều tra mới biết được Nhâm Đàn Ngọc bởi vì Đại thiếu gia Nhan gia gian díu với nhau, bị Nhan gia phát hiện sau xấu hổ giận dữ mà tự vẫn. Chuyện này lúc trước Nhâm gia để cho vợ chồng Nhâm Tứ lão gia Nhâm Thời Tự xử lý. Yến Bắc xa xôi Nhâm Dao Kỳ cùng người Nhâm gia đúng là một chút tin tức cũng không biết.
Tân niên mùng hai, Nhâm Dao Kỳ tỷ muội đi vấn an Lý thị vừa vặn gặp được người Đại thái thái phái tới hỏi có cần chuẩn bị xe ngựa ra ngoài, Lý thị cảm ơn cự tuyệt.
“Mẫu thân, năm nay không đi nhà ngoại chúc Tết sao? Người đã có vài năm không đi nhà ngoại rồi.” Chờ người Đại thái thái ra ngoài, Nhâm Dao Kỳ cười hỏi.
Lý thị lắc lắc đầu còn chưa trả lời, Nhâm Dao Hoa liền cười nhạo một tiếng nói: “Trở về làm gì? Uống gió Tây Bắc sao? Năm nay còn không biết căn nhà đó của bọn họ có thế chấp chưa! Đến lúc đó lại bảo nương chuộc về…”
“Im miệng cho ta!” Lý thị đột nhiên quát.
Nhâm Dao Hoa nhìn về phía Lý thị, không khỏi ngưng lại.
Lý thị trên mặt sung huyết đỏ bừng, hốc mắt phiếm hồng, trên mặt thần sắc là khó chịu lại có chút khuất nhục. Lý thị rất ít khi nổi giận với nữ nhi, ngày thường có thể gọi là nói gì nghe nấy.
Nhưng là bà cũng có nghịch lân. Bà không thể dễ dàng tha thứ bất cứ người nào nói nhà mẹ đẻ bà này nọ không tốt. Lý thị sở dĩ không được Nhâm lão thái thái yêu thích ngoại trừ việc bà không sinh được con trai còn có chuyện Lão thái thái khi xưa mắng bà theo đó còn mắng mẹ bà, mà Lý thị có tranh luận lại.
Thấy Lý thị tức giận đến cả người phát run. Nhâm Dao Kỳ kéo kéo Nhâm Dao Hoa, lôi kéo nàng cùng nhau quỳ gối trước mặt Lý thị. Lần này Nhâm Dao Hoa rất thuận theo đi theo Nhâm Dao Kỳ quỳ xuống, bởi vì nàng nhìn ra được lời của nàng làm tổn thương tâm mẫu thân.
“Các ngươi nhớ kỹ! Lý gia huyết mạch không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục, bởi vì ai cũng không xứng!” Lý thị hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Trong thanh âm của bà mang theo một loại kiêu ngạo cùng ưu việt hơn người mà ngày thường không có. Mặc dù người nhà bà không hơn ai. Chính bà ngày thường cũng qua không tốt, nhưng không cách nào xóa đi được sự ưu việt bẩm sinh trong xương tủy bà.
“Nữ nhi nhớ kỹ.” Nhâm Dao Kỳ nhẹ nhàng kéo kéo Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Hoa thấp ấp úng lập lại một câu.
“Đều đi ra ngoài đi, Hoa nhi hôm nay bế môn tư quá!” Lý thị hiếm có cường ngạnh nói.
Nhâm Dao Kỳ kéo Nhâm Dao Hoa đứng dậy, hai người lên tiếng trả lời lui ra ngoài.
Chờ nữ nhi đều đi rồi, Lý thị đờ đẫng một lát sau đó bụm mặt ngã xuống giường.
Chu ma ma tiến lên muốn khuyên. Chờ thấy nước mắt chảy ra từ kẽ tay bà, cũng ướt hốc mắt. Cuối cùng cũng không tiếng động rơi lệ.
Chủ tớ hai người khóc một hồi, Chu ma ma thấy Lý thị khá hơn nhiều, mới tiến lên thay bà lau nước mắt.
“Nô tỳ đi bảo người đưa nước nóng cho ngài lau mặt.” Chu ma ma khẽ thở dài, “Tam tiểu thư nàng là vô tâm, ngài không cần quá khổ sở.”
Lý thị nghẹn ngào nói: “Nó là ta sinh ra, trên người cũng chảy máu Lý gia, người khác khinh thường bọn họ cũng không sao. Nó…”
Chu ma ma đi lên đem Lý thị đang nghẹn ngào ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bà trấn an. Lý thị thu nước mắt có chút ngượng ngùng nói: “Ma ma. Ta không phải tiểu hài tử.”
Chu ma ma cười than: “Ma ma nhìn quận chúa lớn lên, trong mắt ma ma, ngài cùng Tam tiểu thư Ngũ tiểu thư đều giống nhau.”
*********
Ra nhà giữa Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm Dao Hoa trầm mặt rầu rĩ không vui, thấp giọng nói: “Tam tỷ, ngươi biết rõ ràng mẫu thân không thích nghe những lời này. Về sau trăm ngàn chớ nói nữa.”
Nhâm Dao Hoa liếc Nhâm Dao Kỳ một cái, khẽ hừ một tiếng.
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu, đang muốn nói thêm gì nữa, Nhâm Dao Hoa mở miệng nói: “Không phải phụ thân thích gì ngươi liền thích gì, phụ thân ghét cái gì ngươi liền ghét cái gì sao? Phụ thân không thích cậu, ngươi nếu nói tốt cho nhà ngoại không sợ phụ thân tức giận sao?”
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, nhìn Nhâm Dao Hoa chế nhạo nói: “Chẳng lẽ trong mắt Tam tỷ, phụ thân chính là một người không giảng đạo lý như vậy? Ngay cả chúng ta thích gì người nào hắn đều phải can thiệp?”
Nhâm Dao Hoa cả giận: “Ngươi… Miệng lưỡi trơn tru, xảo ngôn lệnh sắc!”
Nhâm Dao Kỳ làm mặt quỷ: “Tỷ… Nói năng lộn xộn!”
Nhâm Dao Hoa khóe miệng rụt rụt: “Ngươi ngây thơ!”
Nhâm Dao Kỳ nhẹ cười ra tiếng, lập tức thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: “Phụ thân cũng không có khinh thường ngoại tổ cùng cậu, chính là…”
“Chỉ là cậu xảo ngôn hoa ngữ khen tranh phụ thân đẹp cuối cùng lừa một bức cổ họa mà phụ thân phục họa, lại tưởng là họa thật đem gán nợ sòng bạc!” Nhâm Dao Hoa tiếp lời nói.
Nhâm Dao Kỳ im lặng.
Nhâm Dao Hoa nói không sai, Nhâm Thời Mẫn liền bởi vì chuyện này tức giận, cuối cùng tuyên bố muốn cùng cậu các nàng đoạn tuyệt.
“Ta không muốn ngoại tổ phụ cùng cậu qua không tốt, nhưng là ta không có thể hiểu được bọn họ đều tệ đến mức không còn gì lại có thể thế chấp căn nhà chỉ vì mua một con dế, cuối cùng nếu không phải mẫu thân đem căn nhà chuộc lại, ngoại tổ mẫu phải theo bọn họ ngủ ngoài đường! Càng không thể hiểu bọn họ ngay cả nha hoàn bà tử tùy tùng đều nuôi không nổi, vẫn còn muốn ở nhà nuôi một gánh hát! Trong nhà những gì có thể làm đều chả ra sao nghèo rớt mồng tơi, bọn họ còn nhàn hạ chơi chim đấu chó! Bọn họ nghĩ mình vẫn còn là phượng tử hoàng tôn, không biết rằng bên ngoài đã sớm đổi trời!”
Nhâm Dao Kỳ vẫn tiếp tục im lặng.
Nàng không có cách nào phản bác Nhâm Dao Hoa, bởi vì những gì nàng nó là sự thật.
Có vài người suốt đời luôn sống cao hơn người khác, họ căn bản cũng không biết người bình thường sống như thế nào, bởi vì không ai dạy cho bọn họ.
Các nàng ngoại tổ phụ họ Lý tên Kiền, Lý là quốc họ. Trước khi bị giáng chức đày về Yến Bắc, họ thật sự là thiên hoàng quý tộc, là tiên hoàng tự mình phong là Hiến vương.
Hiện tại lại chỉ là một thường dân Yến Bắc, tử tôn đời đời không thể vào kinh.
Nhâm Dao Kỳ không họ Lý, bởi vậy đời trước nàng cũng không thể hiểu được hành động của ngoại tổ phụ cùng cữu cữu.
Nhưng nàng nhớ rõ, đời trước sau khi phụ thân nàng qua đời, mọi người Nhâm gia không ai dám thay cha nàng nhặt xác, duy chỉ có cữu cữu mang theo kép hát hắn nuôi dám khiêng xác cha nàng về, bán đi “Thường Thắng tướng quân” mà ngoại tổ phụ nàng xem như sinh mạng để an táng cho cha nàng.
Cũng là người cậu đó, sau khi nàng bị Nhâm gia vứt bỏ chỉ vì thuận theo di mệnh mẫu thân nàng mà mạo hiểm mất đầu chạy theo nàng về kinh thành muốn đưa nàng từ Bùi gia rời đi.
Cuối cùng là nàng cự tuyệt người, khuyên người trở lại Yến Bắc. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, lại có thể khóc đến nước mắt nước mũi bay toán loạn, hoàn toàn không chú ý hình tượng.
Tục ngữ nói nghịch cảnh gặp tri kỷ, hoạn nạn thấy chân tình.
Nhâm Dao Kỳ không thể nói với Nhâm Dao Hoa những thứ này, chỉ có thể thở dài một thân, xoay người Tây Sương của mình đi về.
Rất nhiều nhân tình ấm lạnh chỉ có thể tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
Lâm thị mùng sáu mới trở về, trở lại đã bị Nhâm Lão thái thái gọi đi Vinh Hoa viện. Đương nhiên không phải trách cứ nàng về muộn, mà là hỏi nàng tình huống của Nhâm Thời Giai. Nhâm lão thái thái mặc dù đã phái người đi qua chăm sóc nhưng sau cùng vẫn lo lắng nữ nhi.
Vân Văn Phóng trong khoảng thời gian này không thấy bóng dáng đâu, Khâu Uẩn nói hắn trở về Vân Dương thành chúc Tết trưởng bối, cũng không biết thật giả.
Tiết nguyên tiêu ngày đó Bạch Hạc trấn trên rất ồn ào náo nhiệt, mấy hộ đại gia đình trù tư làm hội chùa, Đông phủ Nhâm Dao Đình hẹn Hàn Du buổi tối đi dạo hội đèn lồng, Hàn gia phá lệ đáp ứng. Nhị phu nhân lại đây mời mấy tỷ muội Nhâm Dao Kỳ cùng đi.
Lý thị hi vọng tỷ muội Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ có thể nhiều đi ra ngoài gặp gỡ bằng hữu, bởi vì Nhâm Dao Hoa nhanh sắp đến tuổi cưới gả.
Cuối cùng Nhâm Dao Kỳ với Nhâm Dao Hoa còn có Nhâm Dao Ngọc cùng đi, Nhâm Dao Âm cùng Nhâm Dao Anh hai người không có ra ngoài.
**********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận