Nhâm gia cùng Hàn gia hiện tại như lang hữu tình, thiếp có ý. Hai bên đã đạt thành hiệp nghị, nếu như không có gì xảy ra, rất nhanh sẽ trao đổi tín vật đem chuyện hôn sự này định xuống.
Mà người đầu tiên không kiên nhẫn lại là Đông phủ Nhâm Dao Đình.
Ngày thứ hai sau khi Hàn gia đến chơi, Đông phủ lão thái thái Liêu thị tới.
Liêu thị đến rất sơm, khi đó các vãn bối Tây phủ vừa mới đi Vinh Hoa viện thỉnh an Nhâm lão thái gia cùng Nhâm lão thái thái chuẩn bị trở về, người gác cổng vào bẩm Liêu thị mang thất tiểu thư Nhâm Dao Đình đến.
Nhâm gia vẫn chưa ở riêng, Nhâm gia Đông phủ cùng Tây phủ trên thực tế coi như là một phủ. Hai phủ cách nhau một bức tường hoa, trên tường cũng có cửa. Nhưng Liêu thị đến của chưa bào giờ đi bằng cửa trên tường hoa, bà càng muốn đường đường chính chính đi vào từ cửa chính còn muốn người vào bẩm báo.
Liêu thị cùng Khưu thị lúc còn trẻ không hợp, hai người đả kích ngấm ngầm hay công khai lui tới vô số hiệp. Khi gia chủ đời trước Nhâm Bảo Mình còn tại thế, bởi vì ông chú trọng trưởng ấu có tự*, cho nên mặc kệ chị em bạn dâu hai người tranh đấu thế nào, chỉ cần ổn ào đến chỗ trưởng bối thì đều là Liêu thị không tốt, Liêu thị bởi vậy đối vơi công công bất mãn vô cùng**.
*phải có thứ tự lớn nhỏ.
** công công nghĩ là cha chồng.
Khi Nhâm Bảo Minh qua đời đã từng có di huấn, phòng lớn cùng chi thứ hai không được phân gia. Liêu thị trước giường bệnh đáp ứng thật tốt, chờ công công đầu bảy* vừa qua liền cùng Khưu thị ầm ĩ một trận. Sau đó mang theo con dời qua bên kia. Bà ta tuy rằng chưa nói ra ở riêng, nhưng nhiều năm như vậy hai nhà ai đi đường nấy, ngoại trừ phòng lớn hàng tháng đều chi một khoản tiền đưa cho Đông phủ, duy trì sinh hoạt cho người bên đó.
*Sau khi người chết được 1 tuần thì cúng tuần cho đến 49 ngày. Không biết ở trong truyện là sau bảy ngày hay sau 49.
Mà Liêu thị cũng kiên trì bắt người Đông phủ muốn qua Tây phủ phải đi bằng cửa lớn, không cho phép xuyên qua từ tường hoa. Nhâm gia Nhị Lão thái gia hàng năm không ở Yến Bắc, gửi thư nói bà vài lần cũng không có quả.
Tây phủ bên này Nhâm Lão gia tử thấy bà cũng chỉ nhốn nháo được như vậy liền tùy bà. Dù sao tòa nhà này lớn, vốn đã phân Đông cùng Tây, không cần đổi lại sân. Thì ngược lại Liêu thị cùng Khưu thị hai người tách ra Nhâm gia cũng thanh tịnh rất nhiều.
Nhâm gia hậu bối thấy Liêu thị đã tới. Đều hành lễ vấn an. Khưu thị mang trên mặt nụ cười khách sáo: “Hôm nay thế nào rảnh rỗi mà đến đây?”
Liêu thị mặc dù là người Yến Bắc, nhưng vóc dáng không cao, còn có chút béo, nhìn qua hơi phúc hậu, nghe Khưu thị nói xong, Liêu thị cố gượng cười, bước lên gọi Nhâm lão thái gia một tiếng Đại bá.
“Các ngươi còn chưa dùng điểm tâm đi? Đại nhi tức, mang thêm hai bộ bát đũa lại đây.” Khưu thị lên tiếng công đạo, thấy Liêu thị cũng không cự tuyệt, liền nhìn Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Âm nói.”Hôm nay trở về sân mình dùng bữa đi.”
Ánh mắt Liêu thị quét một vòng trên người Nhâm Dao Hoa, gật đầu nói: “Ta hôm nay tới là có chuyện muốn cùng Đại ca và đại tẩu bàn bạc, bọn họ rời đi cũng tốt. Đình Nhi con cũng ra ngoài đi.”
Nhâm Dao Đình vẫn im lặng theo sau Liêu thị. Ngay lúc Nhâm Dao Hoa đi ngang qua bên cạnh nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo làm lòng người hoảng sợ.
Nghe thấy Liêu thị nói như vậy, vâng một tiếng rồi cùng đi ra ngoài với mọi người.
“Tam tỷ tỷ, muội có lời muốn nói cùng tỷ.” Nhâm Dao Đình gọi Nhâm Dao Hoa lại.
Nhâm Dao Hoa phía trước cũng cảm giác được địch ý từ Nhâm Dao Đình, trong lòng nàng mơ hồ hiểu được là vì sao. Chẳng qua chính nàng cũng không phải người tốt tính. Bởi vậy nghe thấy Nhâm Dao Đình nói vậy cũng phiền không nhịn được, lạnh lùng trả lời một câu: “Ta muốn đi về trước dùng bữa, có chuyện gì chờ ta rảnh rỗi rồi nói sau.”
Nói xong cũng không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.
Nhâm Dao Đình gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, môi dưới bị cắn có chút trắng bệch.
Chờ mọi người đều đi cả, Liêu thị từ tốn lên tiếng: “Ta nhớ rõ Đại bá từng rất nghiêm túc chỉ trích ta Nhâm gia không phải ở riêng?”
“Đệ muội lời này là có ý gì?” Nhâm Lão gia tử nhíu mày nói, có chút không rõ tại sao Liêu thị lại nhắc lại chuyện xưa.
Liêu thị cười lạnh: “Nếu không ở riêng. Tại sao chuyện lớn như Hàn gia muốn cùng Nhâm gia kết thân Đông phủ lại không biết? Nghe nói Nhâm gia còn muốn cùng Hàn gia cùng nhau hợp tác làm ruộng muối? A, chẳng lẽ chuyện tốt cũng chỉ Tây phủ tốt?”
Nhâm Lão gia tử nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện ruộng muối ta đã viết thư gửi Nhị đệ, hắn cũng đã đồng ý. Phòng lớn cùng chi thứ hai nếu không có ở riêng, vậy thì lợi cũng không chỉ phòng lớn mà lợi chung, đệ muội lời ấy thực tại có chút vô lý. Về phần hôn sự hai nhà Nhâm Hàn, tuy là hai nhà đều có ý định này nhưng hiện tại vẫn chưa xác định.”
Liêu thị nghe xong cảm thấy có chút không vui: “Ta cố tình gây sự? Được thôi, nếu vậy Đông phủ có cô nương vừa tuổi. Các ngươi đã kiên trì là một nhà. Vậy Đông phủ gả hay Tây phủ gả không có gì khác nhau, thì cứ để cô nương Đông phủ gả đi.”
Nói xong, Liêu thị liếc mắt nhìn Khưu thị: “Năm đó con lớn được gả cho Cố gia, Nhị nhi tử lại là Nhan gia ở kinh thành. Cho Đông phủ lại là một nhà sa cơ thất thế, cô nương nọ còn mệnh khắc. Nếu không phải nàng ta chưa qua cửa trong nhà đã liên tiếp xảy ra chuyện, ta còn chẳng hay biết gì. Chuyện này ta cũng không cần các ngươi giải thích, nhưng cửa hôn sựn Hàn gia Tây phủ các ngươi nhất định phải để cho chúng ta.”
Khưu thị nhịn hồi lâu, nghe xong lời này thật sự bị tức đến đau gan, không nhịn được nói: “Năm đó thời điểm cùng Cố gia kết thân, Tây phủ có cô nương vừa tuổi sao? Chẳng lẽ lại để Cố nhị thiếu gia đợi bảy tám năm lại thành thân? Về phần cửa hôn Nhan gia, chẳng lẽ không phải Nhị đệ đưa tin về cầu xin ta đưa Đan Ngọc đi làm vợ kế người ta? Mấy năm này Nhị đệ ở kinh thành xuôi gió xuôi nước, chẳng lẽ không có Nhan gia giúp đỡ? Mà việc hôn sự của Ích Lâm ta cũng đã trưng cầu ý kiến của Nhị đệ cùng với ngươi, ngươi lúc ấy như thế nào không đứng ra phản đối? Lúc trước Lưu gia không xảy ra chuyện, ai có thể dự đoán được Lưu gia cô nương là cái mệnh khắc? Đệ muội, ngươi nói oan uổng cũng phải đúng mực.”
Liêu thị nghe vậy bĩu môi, nàng không cam lòng bị Khưu thị bắt bẻ được không phản bác được, nhưng tạm thời lại nghĩ không ra nói cái gì đến phản bác.
Nhâm Lão gia tử rõ ràng tính tình hai người, biết không thể cứ để bọn họ ầm ĩ xuống, nếu không liền không dứt, liền đứng ra hoà giải: “Được rồi, mỗi người nói ít một câu đi.”
Hắn nghiêm mặt nói: ” Việc hôn nhân Hàn gia cùng Nhâm gia là Hàn gia đề cập trước, Hàn lão gia tử cùng Hàn gia phu nhân ngay từ đầu đã nhìn trúng Dao Hoa. Lại cũng chỉ có Dao Hoa cùng Dao Âm có tuổi phù hợp với Hàn thiếu gia nhất. Về phần việc hôn nhân của Dao Đình, ta sẽ nhớ ở trong lòng, đến lúc đó xác định sẽ không ủy khuất nàng là được. Đều là Nhâm gia cô nương, ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.”
Liêu thị hôm nay tới, là vì đêm qua nghe được mấy bà tử trong sân cháu gái nghị luận việc hôn sự hai nhà, nói cái gì hôn nhân tốt cũng Tây phủ chiếm, bởi vậy có thể thấy được về sau Tây phủ ăn thịt Đông phủ khả năng ngay cả canh cũng chưa được uống. Còn nói Hàn gia thế giàu có như thế nào, Hàn gia thiếu gia xuất sắc thế nào, rõ ràng Đông phủ cũng có thích hợp cô nương, Tây phủ bên kia hỏi cũng không hỏi đã bàn tính việc đính hôn.
Liêu thị sau khi nghe liền ngủ không được.
Con người bà cũng không tính là người thông minh, hết lần này tới lần khác bà cùng Khưu thị đấu đá. Khác không nói, chỉ là không chịu được Khưu thị đắc ý, không nhịn được Khưu thị chiếm tiện nghi.
Cũng bởi vậy sau khi gia chủ đời trước mất, biết sau này Nhâm phủ là do Khưu thị quản bà liền trăm phương nghìn kế cùng bọn họ phân rõ giới hạn, chính là không muốn nhìn sắc mặt Khưu thị mà sống.
Nghe xong Nhâm Lão gia tử nói, Liêu thị cười lạnh nói: “Sự về sau ai có thể rõ ràng? Ta cũng không phải dễ dỗ như vậy.”
Nhâm Lão gia tử thấy nàng dầu muối không vào, chỉ có nhẫn nãi khuyên nhủ: “Vậy đệ muội muốn thế nào? Việc hôn nhân vơi Hàn gia không phải do chúng ta quyết định, Hàn gia bên kia chọn chính là Tam nha đầu.”
Liêu thị nghe xong lời này, lại quay đầu đi nhìn Khưu thị một chút, nghĩ nghĩ, trong lòng khẽ động, cười nói: “Ta cũng không phải nhất quyết muốn cùng Hàn gia kết thân. Ta biết Vân gia có vị thiếu gia đang ở tại Nhâm gia chúng ta, Vân gia chưa chắc không có ý kết thân, Vân gia Lão thái thái cùng đại tẩu lại là đường tỷ muội… Nếu thật sự như đại bá nói các ngươi không có tư tâm, vậy không bằng nghĩ cách thúc đẩy việc hôn nhân này?”
Khưu thị nghe vậy không nhịn được cười lạnh, đây coi là bàn ngược lại đánh cho tinh. Nàng đang muốn nói chuyện, Nhâm Lão gia tử đưa mắt nhìn lại, Khưu thị cắn chặt răng mới hất đầu quay đi làm như không nghe được.
Nhâm Lão gia tử đối Liêu thị dịu dàng mà nói: “Đệ muội nói chuyện này, ta sẽ cẩn thận suy tính. Nếu là Vân gia đến lúc đó thật sự có ý này, cô nương Đông phủ xuất giá hay là cô nương Tây phủ xuất giá đều giống nhau.”
Liêu thị cũng thấy rõ Khưu thị bị tức không nhẹ, cười nói: “Đại bá lời ấy thật?”
Nhâm Lão gia tử nghiêm sắc mặt: “Lời ta nói không đáng tin?”
Liêu thị cười cười: “Dĩ nhiên là không có. Vậy không bằng đại bá hôm nay liền cho ta một lời chắc chắn, nếu là Hàn gia việc hôn nhân không thể cho Đông phủ chúng ta, kia Nhâm gia sau này nếu là muốn cùng Vân gia nghị hôn, cũng chỉ có thể để cô nương Đông phủ gả đi, như thế nào?”
“Ngươi đây còn không phải cố tình gây sự?” Khưu thị cả giận.
Nhâm Lão gia tử chỉ khoát tay áo: “Việc này cứ định như vậy đi.”
Khưu thị bị tức ngực khó chịu, thiếu chút nữa thở không nổi.
Liêu thị cười, cũng không lại càn quấy, sảng khoái đứng lên: “Nếu như thế, ta liền không quấy rầy mọi người dùng bữa.”
Liêu thị đi rồi, Khưu thị vốn trên mặt tức giận không thở được lập tức biến mất, khí định thần nhàn đứng lên.
Nhâm Lão gia tử có chút kinh ngạc nhìn bà.
Khưu thị thấp giọng phân phó nha hoàn mang đồ hâm nóng, một mặt nói: “Tính tình nàng ta thế nào ta quá rõ, không phải thích nhìn ta khó chịu sao? Ta nếu không làm vậy, nàng ta còn không chịu đi.”
Khưu thị trong lòng có chút khinh thường, Liêu thị ngay cả con dâu mình còn không quản được, cũng chỉ xứng bị người tính kế. Bà căn bản chưa bao giờ để Liêu thị trong lòng.
Về phần việc hôn sự với Vân gia bát tự còn chưa trao đổi, cho dù về sau có tính tới hôn nhân, cũng là Nhâm lão gia tử đáp ứng, bà còn chưa đâu.
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận