Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 37: Dụng ý khác (2)

Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân (Dịch) (Đã Full)

  • 497 lượt xem
  • 2112 chữ
  • 2020-09-06 17:02:53

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

No. 182

Tôi hơi lo lắng, Dư Hoài có để bụng tôi đem quyển nhật ký của đàn anh cậu ấy sùng bái đưa cho đàn chị mà tôi sùng bái hay không?

Cho nên tôi nói: "Được ạ, chị cứ cầm lấy mà xem!"

Lạc Chỉ lật giở rất lâu. Thật sự là rất lâu. Rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng, rất lịch sự dùng hai tay đưa cho tôi, còn nói lời cảm ơn.

"Chị không quen cậu ấy, nhưng cậu ấy rất nổi tiếng."

Chị ấy nhận lấy tập đề thi Vật lý lúc nãy tôi cầm hộ chị ấy, cười rồi lại vỗ vỗ vai tôi: "Vậy em mau đi đi, người ta còn đang đợi quyển nhật ký này đấy!"

Tôi gật gật đầu, không biết làm sao có chút lưu luyến, may mà lúc tôi chưa quay người đi, chị ấy lại gọi tôi lại.

"Phải rồi, em... em có biết đường đi không? Anh ấy ở lớp 3. Có cần... Có cần chị dẫn em đi không?"

"Ôi, chị thật là tốt!"

Tôi nhanh chóng dán đến như con chó Pug3, để chị ấy dẫn đường.

Tôi bắt chước bộ dáng chị ấy ôm đống bài thi Vật lý ôm lấy quyển nhật ký của Thịnh Hoài Nam, đáng tiếc là quyển nhật ký quá là mỏng manh, ôm thế nào cũng thấy kì kì, tôi chỉ có thể khép lại cánh tay, kẹp chặt lấy nó.

Trên đường đi chúng tôi đều không nói chuyện gì mấy, hành lang khu hành chính và đại sảnh thật trống trải an tĩnh, xuyên qua màu trắng xám của sắc trời, chỉ có tiếng bước chân như con ma theo đuôi chúng tôi.

Tôi không biết chị ấy đang nghĩ gì. Chúng tôi luôn có một loại cảm giác kính sợ đối với những người học lớp trên, không phải là vì vấn đề hơn tuổi, cái cảm giác đó không thể nói ra thành lời, giống như chị họ hơn tôi một tuổi thời còn học cấp một. Tôi nhìn thấy chị ấy nằm bò lên bàn viết chính tả, mặc dù nét chữ như gà bới nhưng nhìn người lại không giống như vậy chút nào.

Vốn dĩ tôi là một người sợ nhạt nhẽo, sau này quên mất là ai đã từng nói có một loại gọi là sợ giao tiếp, đó là một từ thật cao cấp. Ngược lại, nếu ở cùng với một người không thân quen lắm, nếu người ta không nói chuyện, tôi sẽ tự trách mình rất nghiêm trọng, luôn cảm thấy rằng đó là lỗi của tôi. Vậy mà thần kỳ ở chỗ, ở cùng với chị ấy, bất kể là vào ngày kỷ niệm thành lập trường đứng ở trên sân khấu MC im lặng không nói hay là như ngày hôm nay, tôi đều không có cảm giác khó xử.

"Chị Lạc Chỉ!" Tôi đánh bạo mở miệng nịnh hót: "Nói chuyện với chị thật sự rất thoải mái. Cái cảm giác thoải mái khi không nói chuyện ấy!"

Chị ấy bất ngờ nhìn tôi một cái, nghĩ ngợi gì đó rồi cười.

"Nói chuyện với em cũng vậy. Em rất đặc biệt, Cảnh Cảnh."

"Chỗ nào ạ? Em đặc biệt chỗ nào?" Tôi nhanh chóng hỏi lại.

"Em là người đầu tiên khiến chị cảm thấy bản thân mình không thích nói chuyện không phải là một tội lỗi."

Viết văn giỏi không có nghĩa là sẽ nói chuyện hay. Tôi cẩn thận phân biệt điểm này, còn chưa kịp phản ứng lại, chị ấy đã tiếp lời: "Chị cảm thấy sau này ai có phúc khí ở bên cạnh em nhất định sẽ cảm thấy rất tự tại. Rất vui vẻ."

"Vâng, vâng!" Tôi cười như nở hoa, nhanh chóng bổ sung một câu: "Chị cũng vậy!"

Chị ấy làm ra vẻ thâm trầm, gật gật đầu: "Ừm, chị cũng cảm thấy vậy."

Hai người tâng bốc nhau đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Trong lòng tôi đang điên cuồng tặng cho biểu hiện của bản thân một tích "V".

Đến tầng bốn, đột nhiên chị ấy dừng bước ở đầu cầu thang, nói với tôi, đi đến cuối hành lang kia chính là lớp 3, em đi đi.

"Chị không đi cùng em ạ?"

Chị ấy nhìn tôi một cái, không trả lời.

Tôi cảm thấy bản thân thật lanh chanh, nhanh chóng gật đầu, nói: "Cảm ơn chị, vậy em đi đây!"

Chạy được hai bước, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ngoảnh lại nhìn chị ấy. Lạc Chỉ vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn đăm đăm vào cuối hành lang, không biết là đang nghĩ cái gì, dáng vẻ chuyên chú đó thật động lòng người. Có thể là cảm giác được ánh mắt của tôi, chị ấy nhìn vào mắt tôi.

Sau đó nhoẻn cười, tự nhiên phóng khoáng quay người bước đi.

Không biết làm sao, tôi cảm thấy hơi ảo não.

Giống như là cái ngoảnh lại này của tôi là muốn đuổi chị ấy đi nhanh vậy.

No. 183

"Chào chị, chị có thể gọi anh Thịnh Hoài Nam giúp em không ạ?"

Một chị đang dùng giẻ lau lau kính ở phía sau nghe thấy lời của tôi, không hiểu sao lại cười to một trận.

Chị ấy quay người hướng vào trong lớp học hét to: "Thịnh Hoài Nam, có người tìm này! Cậu đúng là điên rồ, người ta mới lớp 10 thôi đấy!"

Chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra đó là ý gì. Mặc dù biết đó chỉ là đùa vui nhưng tôi vẫn thấy không thoải mái.

Lỡ như tôi thật sự đến tìm hotboy để tỏ tình thì sao, thế không phải là xấu hổ chết à.

Trong tiếng cười ầm lên của mọi người, tôi nhìn thấy một người con trai ở hàng thứ hai từ dưới lên mặc chiếc áo khoác đồng phục đi ra, có một vào tên cợt nhả kề vào vai anh ta nói cái gì đó, bị anh ta cười rồi đẩy ra. Tuy không phải tôi đến tỏ tình nhưng giây phút đó, tôi đột nhiên cảm giác nếu đã đến rồi thì không bằng tiện đó mà tỏ tình cho rồi...

"Em tìm anh có chuyện gì không?"

Giọng nói của Thịnh Hoài Nam còn hay hơn giọng nói tôi nghe ở trên sân khấu hôm kỷ niệm thành lập trường, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

"Xin lỗi, vừa nãy bọn họ chỉ đùa chút thôi, em đừng để ý."

Đúng là người tốt. Tôi lắc đầu như trống bỏi, chị đang lau cửa kính cũng không tránh chúng tôi, ngược lại lại tiến về phía cửa tiếp cận, ánh mắt nhìn tôi không tốt lắm.

Ác cảm lúc nãy tôi bị trêu đùa lại bắt đầu trào dâng.

Cho nên, tôi lấy dũng khí trợn mắt nhìn lại chị ta, sau đó dùng thái độ lãnh đạm lấy ra quyển nhật ký trong tay: "Chào anh, em ở lớp 10-5, là bạn cùng bàn của Dư Hoài. Hôm nay cậu ấy bị ốm không đi học được, nhờ em trả quyển nhật ký này cho ngài, cậu ấy nói cảm ơn ngài."

"Ngài..."Thịnh Hoài Nam dở khóc dở cười nhận lấy quyển nhật ký, "Ngài... Khách sáo gì chứ, gọi anh là ngài giống như anh đã là ông cụ rồi ấy."

"Hả? Vậy thì, vậy thì, anh."

Lần này ngay cả chị đang lau cửa kính cũng nghe không vào nữa, cười một tiếng rồi quay trở về chỗ ngồi.

"Cảm ơn em nhé!" Anh ta nói.

Tôi cúi mình chào rồi chạy đi luôn, vừa chạy vừa quay lại nhìn, anh ta vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt hiền hòa mang theo nụ cười nhìn về phía tôi.

Tim đập nhanh quá.

Nhìn thật đẹp trai, lại còn biết nói đùa.

Yêu nghiệt.

No. 184

Khi tôi về lớp, trong lớp vẫn ồn ào như cũ, Giản Đơn và β mỗi người giơ lên chiếc hotdog mùa đông kiểu mới ra lò mua ở quầy bán đồ vặt, ăn đến là vui vẻ.

Tôi đặt mông ngồi lên bàn β, bắt đầu kể quá trình mạo hiểm khi ở khối 12 vừa rồi, nói đến văng cả nước bọt, kể mệt rồi lại cắn hai miếng hotdog mà Giản Đơn đưa tới.

"Đẹp trai thật á?"

"Thật luôn!"

"Vậy sao cậu lại không chụp ảnh? Cái máy cơ mỗi ngày cậu mang đi chỉ là để làm đồ chặn giấy thôi à?" β ở bên cạnh gào lên.

Tôi lườm một cái: "Cậu thật biết xấu hổ quá ha!"

"Vậy, chẳng lẽ anh ấy còn..." Giản Đơn ngồi ở phía sau tôi, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía Hàn Tự đang chơi trò chơi, vô vị hỏi: "còn... đẹp trai hơn cả Sở Thiên Khoát à?"

Tướng mạo của Sở Thiên Khoát là kiểu mẫu của khối chúng tôi. Con trai Chấn Hoa chủ yếu được chia làm hai loại: không đẹp trai bằng Sở Thiên Khoát và hotboy.

"Hotboy. Là hotboy đó!" Tôi nói.

Đương nhiên Hàn Tự cũng được coi là hotboy trong lòng của Giản Đơn. Chúng tôi cảm thấy Hàn Tự quá là lạnh lùng và yếu ớt, Giản Đơn lại cảm thấy bề ngoài Sở Thiên Khoát lại quá là xinh đẹp.

"Giống như kiểu đứa bé ôm cá chép được vẽ trên lịch Tết ấy, quá xinh theo kiểu truyền thống." Giản Đơn ở đó "cường từ đoạt lý".

"Từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ thấy đứa bé ôm cá chép đẹp cả!" β xì mũi khinh bỉ sự sự nhỏ mọn của Giản Đơn: "Điểm khác biệt duy nhất giữa đứa bé ôm cá chép và Từ Diên Lượng đó chính là con cá chép."

May mà Từ Diên Lượng không ở đây.

"Cậu xem cậu xuân sắc5 chưa kìa!" β vừa mở miệng là không thể ngừng lại: "Thế nào, Cảnh Cảnh, cậu nhìn trúng hotboy rồi à?"

Tôi thẹn thùng cúi đầu: "Đâu có."

Mọi người đang trêu đùa nhau, điện thoại tôi ở trên bàn rung lên một hồi, tôi nhanh chóng chạy đi nhận.

"Sao lại không trả lời tin nhắn vậy?"

Là Dư Hoài. Tôi nghiêng nghiêng người, né tránh bọn β đang ở cách đấy không xa với ánh mắt thăm dò.

"Không phải là tôi vừa mới đi trả quyển nhật ký về à, điện thoại vừa mới đặt ở trên bàn."

"Di động nếu không mang theo người thì khác gì điện thoại bàn chứ?"

Được rồi, cần cậu dạy à, một tiếng trước tôi còn đang nhắn tin với cái máy bàn đó.

"Cậu có chuyện gì không?" Tôi hỏi.

"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem cậu đã mang quyển nhật ký đi trả chưa thôi."

"Trả rồi!" Tôi phấn khích: "Anh Thịnh Hoài Nam đẹp trai thật!"

"...Bye bye."

Thế mà dám cúp điện thoại của tôi!

No. 185

Trước khi vào học giờ Vật lý, Trương Bình nói với chúng tôi về cuộc thi "Đồng ca 129″

"Việc này sẽ do Từ Diên Lượng lãnh đạo, các lớp các chi đoàn phối hợp với nhau cho tốt, cố gắng luyện tập một chút, nhưng cũng không cần bỏ ra quá nhiều sức lực làm gì, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới nữa. Nếu cảm thấy muốn mua chút trang phục đạo cụ gì đó thì lấy quỹ lớp ra mua. À, cụ thể việc này, buổi chiều một giờ Từ Diên Lượng đến văn phòng Đoàn họp là sẽ biết thôi."

Chỉ trong chốc lát trong lớp học đã có tiếng xì xào xôn xao nhỏ.

Tôi vẫn luôn rất ghét tháng mười một. Mùa đông miền Bắc vừa nặng nề lại vừa u tối, tháng mười một lại càng tồi tệ hơn, một ngày nghỉ lễ cũng không có, tựa như không qua nổi vậy. Bây giờ cuối cùng cũng có chút niềm vui, xem ra có rất nhiều người nghĩ như vậy.

Lúc này, tôi nghe thấy Từ Diên Lượng thấp giọng hỏi: "129 là cái gì?"

β trả lời: "Ngày kỉ niệm mùng 9 tháng 12, có liên quan đến kháng chiến đó. Rốt cuộc là cậu có học lịch sử cận đại Trung Quốc không vậy!"

"Tại sao lại là ngày 9 tháng 12 mà không phải là ngày 29 tháng 1?"

"Bởi vì ngày 29 tháng 1 là kỳ nghỉ đông rồi, lòng người tan rã, không dẫn dắt tốt đội ngũ được, không thích hợp làm hoạt động cách mạng."

"Có lí!"

Tôi ngồi bên cạnh nghe mà đầu ứa mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy ban khoa học xã hội không phải ai cũng có thể học được.

Đột nhiên điện thoại rung lên "brum brum", tôi lấy từ trong ngăn bàn ra xem, lại là Dư Hoài.

"Đúng là đồ con gái nông cạn."

Đầu tiên tôi ngây người ra như phỗng, sau đó mới phản ứng lại được, hóa ra là cậu ấy nói về chuyện tôi bảo Thịnh Hoài Nam đẹp trai. Trong đầu dường như hiện ra biểu hiện không được tự nhiên khi thốt ra hai chữ này của Dư Hoài, tự dưng trong tim giống như được rót mật vậy.

Đến cả tôi cũng không biết rõ là vì sao lại thế. Những hoài nghi và bất an kia đột nhiên biến mất, cho dù là liên quan đến cậu ấy, tôi vẫn không xác định được cái gì.

Rất, rất ngọt.

truyenhoangdung.xyz

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top