Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 43: Bên ngoài thế giới (3)

Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân (Dịch) (Đã Full)

  • 535 lượt xem
  • 2357 chữ
  • 2020-09-06 17:04:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

No. 202

Lại Xuân Dương như sắp nôn ra máu đến nơi rồi.

Đối diện với sự đồng loạt biểu dương của mọi người, Dư Hoài khiêm tốn tỏ ra bản thân học hành nhiều quá, kiến thức cũng xiêu vẹo hết.

Tiết thứ ba như lệ cũ thì phải tập hát, trước khi vào học cả lớp đều loạn xì ngậu hết cả, tôi ngồi tại chỗ lau ống kính máy ảnh, Dư Hoài khoác thêm áo khoác, đang thu dọn đồ đạc.

"Lại đi sang khu hành chính à?" Tôi hỏi.

Cậu ấy đang định nói thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ ai đó ở mấy bàn trước. Tôi cũng nhìn theo.

Tiêu Tiêu đang đứng trên bục giảng, nở một nụ cười ấm áp ra hiệu "Yên tâm, có anh bảo kê cho chú".

Dư Hoài cũng mỉm cười nhìn cậu ấy, gật đầu biểu thị sự cảm kích.

Trước khi ánh mắt của Tiêu Tiêu chuyển sang tôi, tôi đã kịp ngoảnh đầu đi, giả vờ không nhìn thấy cuộc đối thoại bằng ánh mắt của họ.

"Sáng thứ bảy phải thi rồi!" Trước khi đi cậu ấy nói với tôi.

Không phải là mai ư?

Tôi nhìn theo dáng đi vội vã của cậu ấy, cho đến khi bóng dáng cậu ấy biến mất sau cánh cửa. Không ai để ý đến sự rời đi của Dư Hoài, nhưng tôi biết Tiêu Tiêu cũng đang nhìn.

Nhờ phúc của Từ Diên Lượng mà tôi không cần phải đau khổ hát theo mọi người từng câu từng câu một nữa. Tuy lần đầu đứng giữa lớp chụp ảnh cho cả lớp, rất nhiều người không được tự nhiên lắm, nhưng dần dà không còn ai chú ý đến sự tồn tại của tôi nữa.

Mọi người có thể tự nhiên hát, tự nhiên trốn tiết, tự nhiên lén lút cúi đầu làm đề, tự nhiên biểu lộ vẻ bực dọc, tự nhiên cười toe toét trước ống kính của tôi.

Tôi thích chụp họ.

Tôi nói không rõ được những xúc cảm này. Giống như khoảnh khắc nhấc máy ảnh lên, tôi không còn là Cảnh Cảnh chỉ có năm bộ quần áo mùa đông, cũng không còn là nhân vật thấp cổ bé họng không làm nên trò trống gì. Chụp ảnh không hề khiến tôi trở nên được chú ý hơn, nhưng có thể tạm thời giúp tôi quên đi mọi buồn phiền.

Tôi thích từng người một xuất hiện sinh động trong phim, lại càng thích những khi tôi chộp được những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của mọi người. Tóm lại, càng thích làm những việc mà mình có thể làm tốt hơn, ví dụ như tôi thích chụp ảnh cho mọi người.

Mỗi biểu cảm đều như đường rơi của vật, có điểm cao nhất, cho dù chiếc máy ảnh số này có phản ứng chậm đi chăng nữa, tôi cũng bắt được khoảnh khắc đó.

Cảm ơn chiếc máy ảnh, nó giúp tôi có thể đứng được ở bên ngoài của thế giới.

No. 203

Dư Hoài lại về lớp lúc sắp tan học. Hôm nay là thứ sáu, cách tiếng chuông tan học còn mười phút nhưng mọi người đều nhấp nhổm không yên rồi.

Mỗi mình Dư Hoài lại yên lặng đến kì lạ.

Lúc quay về cậu ấy không còn cầm bút đọc sách nữa mà ngồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt chứa chan sự lưu luyến với cuộc sống, nhìn kì kì.

"Dư Hoài, này, cậu không sao chứ?" Tôi không định làm đứt mạch dòng suy tưởng của cậu ấy mà người ngồi bên cửa sổ là tôi, cảnh mà cậu ấy nhìn cũng phần nào bao gồm cả tôi, tôi khó tránh được mà đỏ ửng cả tai.

"Không có gì đâu." Cậu ấy cười, đẩy một cuốn sổ sang chỗ tôi, nói bằng giọng điềm đạm ân cần: "Đi trả anh Thịnh Hoài Nam đi, đây là phần thưởng cho cậu."

"Đại ca, cậu đừng như vậy..."

"Tôi sao chứ?" Ánh mắt cậu ấy xa xăm, nhìn tôi mà cứ như nhìn đi đâu.

"Cậu cho tôi cảm giác vừa tan học là phải đi tự thú!"

Tôi vừa dứt lời, cậu ấy liền không kìm nổi mà cười như điên.

Cuối cùng có chút giống người thường rồi.

Dưới sự truy vấn của tôi, Dư Hoài tỏ vẻ hơi ngượng nghịu, cậu ấy căng thẳng, cảm thấy ngày mai mình chết đến nơi rồi, bởi vì phần điện từ còn có đôi chút cậu ấy chưa chắc ăn. Nếu ngày mai câu hỏi lớn nhất vào phần này, cậu ấy có thể tìm sợi dây thừng thắt cổ chết ngay tại trường thi.

"Tôi từng cầu khấn vô số lần nhờ ông trời giúp cậu hiểu được một chút cảm giác của tôi, thế mà đã linh nghiệm rồi, đúng là trời xanh có mắt mà."

Còn chưa nói hết, tôi đã có cảm giác mình đang tỏa sáng ánh sáng thần linh.

Tôi lật hộp bút rất rất lâu mới tìm thấy chiếc bút bi nhỏ, ngoảnh sang cười với Dư Hoài khà khà hai tiếng, nhìn dáng vẻ đứng hình của cậu ấy mà hết sức mãn nguyện.

"Cậu tính giở trò gì đấy hả?"

Tôi cười không đáp, nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ và giữa kẹp chặt bút bi, sau đó dùng ngón cái ấn từ từ đuôi bút, ánh mắt híp lại nhìn đầu bút bi, từng chút, từng chút một nhô ra.

Giai đoạn giữa còn dùng tay trái búng búng thân bút, làm ra vẻ tạo bọt.

"Đừng sợ, để cô đây tiêm cho con một mũi thuốc an thần, giảm bớt căng thẳng, tăng cường giấc ngủ, đảm bảo ngày mai sẽ thi tốt, trên tờ đề ngay cả một câu về điện từ đều không có. Nào, vén tay áo lên!"

"Có cần phải tụt quần xuống không?"

"Cậu còn định giở trò lưu manh à!" Tôi tức điên lên mất.

Tiếng cười ha ha của Dư Hoài chìm ngỉm trong tiếng chuông tan học, mọi người đều thu dọn đồ đạc, ùn ùn kéo về, lớp học náo nhiệt như chuẩn bị mở tiệc.

Chỉ có mỗi tôi và Dư Hoài vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Không ngờ cậu ấy vén tay áo lên thật, để lộ bắp tay, lại còn làm vẻ mặt: sợ bị tiêm. Tôi vẫn chăm chú để đầu bút dần dần tiến sát tay cậu ấy, nhẹ nhàng tiêm vào, chầm chậm để lò xo kịch mức.

Trước khi rút kim, tôi vẽ lên tay cậu ấy một tích √.

"Đây là dấu may mắn, tối nay đừng tắm, để cái này lại, mai đi thi nhất định đúng tất!" Tôi nhoẻn cười, vỗ vỗ vào tay cậu ấy.

Dư Hoài dùng một vẻ mặt rất kì lạ nhìn tôi, vừa muốn cười vừa muốn chê bai, vừa cảm động.

"Sao đấy?" Tôi khó hiểu.

"... Thiếu thông minh."

Cậu ấy mắng tôi một câu rồi vội vàng đứng dậy, quay người, khoác thêm chiếc áo khoác, xách cặp sách, quay người ra về.

Đi được hai bước lại quay người lại, nhìn tôi đang ngớ người, vỗ vỗ cánh tay trái vừa được tôi tiêm một mũi một cách trịnh trọng.

"Hiệu quả trị liệu được đó." Cậu ấy nói.

Sau đó, Dư Hoài nhìn bảng đen mông lung.

"Kiến thức là... sức mạnh!"

No. 202

Lại Xuân Dương như sắp nôn ra máu đến nơi rồi.

Đối diện với sự đồng loạt biểu dương của mọi người, Dư Hoài khiêm tốn tỏ ra bản thân học hành nhiều quá, kiến thức cũng xiêu vẹo hết.

Tiết thứ ba như lệ cũ thì phải tập hát, trước khi vào học cả lớp đều loạn xì ngậu hết cả, tôi ngồi tại chỗ lau ống kính máy ảnh, Dư Hoài khoác thêm áo khoác, đang thu dọn đồ đạc.

"Lại đi sang khu hành chính à?" Tôi hỏi.

Cậu ấy đang định nói thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ ai đó ở mấy bàn trước. Tôi cũng nhìn theo.

Tiêu Tiêu đang đứng trên bục giảng, nở một nụ cười ấm áp ra hiệu "Yên tâm, có anh bảo kê cho chú".

Dư Hoài cũng mỉm cười nhìn cậu ấy, gật đầu biểu thị sự cảm kích.

Trước khi ánh mắt của Tiêu Tiêu chuyển sang tôi, tôi đã kịp ngoảnh đầu đi, giả vờ không nhìn thấy cuộc đối thoại bằng ánh mắt của họ.

"Sáng thứ bảy phải thi rồi!" Trước khi đi cậu ấy nói với tôi.

Không phải là mai ư?

Tôi nhìn theo dáng đi vội vã của cậu ấy, cho đến khi bóng dáng cậu ấy biến mất sau cánh cửa. Không ai để ý đến sự rời đi của Dư Hoài, nhưng tôi biết Tiêu Tiêu cũng đang nhìn.

Nhờ phúc của Từ Diên Lượng mà tôi không cần phải đau khổ hát theo mọi người từng câu từng câu một nữa. Tuy lần đầu đứng giữa lớp chụp ảnh cho cả lớp, rất nhiều người không được tự nhiên lắm, nhưng dần dà không còn ai chú ý đến sự tồn tại của tôi nữa.

Mọi người có thể tự nhiên hát, tự nhiên trốn tiết, tự nhiên lén lút cúi đầu làm đề, tự nhiên biểu lộ vẻ bực dọc, tự nhiên cười toe toét trước ống kính của tôi.

Tôi thích chụp họ.

Tôi nói không rõ được những xúc cảm này. Giống như khoảnh khắc nhấc máy ảnh lên, tôi không còn là Cảnh Cảnh chỉ có năm bộ quần áo mùa đông, cũng không còn là nhân vật thấp cổ bé họng không làm nên trò trống gì. Chụp ảnh không hề khiến tôi trở nên được chú ý hơn, nhưng có thể tạm thời giúp tôi quên đi mọi buồn phiền.

Tôi thích từng người một xuất hiện sinh động trong phim, lại càng thích những khi tôi chộp được những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của mọi người. Tóm lại, càng thích làm những việc mà mình có thể làm tốt hơn, ví dụ như tôi thích chụp ảnh cho mọi người.

Mỗi biểu cảm đều như đường rơi của vật, có điểm cao nhất, cho dù chiếc máy ảnh số này có phản ứng chậm đi chăng nữa, tôi cũng bắt được khoảnh khắc đó.

Cảm ơn chiếc máy ảnh, nó giúp tôi có thể đứng được ở bên ngoài của thế giới.

No. 203

Dư Hoài lại về lớp lúc sắp tan học. Hôm nay là thứ sáu, cách tiếng chuông tan học còn mười phút nhưng mọi người đều nhấp nhổm không yên rồi.

Mỗi mình Dư Hoài lại yên lặng đến kì lạ.

Lúc quay về cậu ấy không còn cầm bút đọc sách nữa mà ngồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt chứa chan sự lưu luyến với cuộc sống, nhìn kì kì.

"Dư Hoài, này, cậu không sao chứ?" Tôi không định làm đứt mạch dòng suy tưởng của cậu ấy mà người ngồi bên cửa sổ là tôi, cảnh mà cậu ấy nhìn cũng phần nào bao gồm cả tôi, tôi khó tránh được mà đỏ ửng cả tai.

"Không có gì đâu." Cậu ấy cười, đẩy một cuốn sổ sang chỗ tôi, nói bằng giọng điềm đạm ân cần: "Đi trả anh Thịnh Hoài Nam đi, đây là phần thưởng cho cậu."

"Đại ca, cậu đừng như vậy..."

"Tôi sao chứ?" Ánh mắt cậu ấy xa xăm, nhìn tôi mà cứ như nhìn đi đâu.

"Cậu cho tôi cảm giác vừa tan học là phải đi tự thú!"

Tôi vừa dứt lời, cậu ấy liền không kìm nổi mà cười như điên.

Cuối cùng có chút giống người thường rồi.

Dưới sự truy vấn của tôi, Dư Hoài tỏ vẻ hơi ngượng nghịu, cậu ấy căng thẳng, cảm thấy ngày mai mình chết đến nơi rồi, bởi vì phần điện từ còn có đôi chút cậu ấy chưa chắc ăn. Nếu ngày mai câu hỏi lớn nhất vào phần này, cậu ấy có thể tìm sợi dây thừng thắt cổ chết ngay tại trường thi.

"Tôi từng cầu khấn vô số lần nhờ ông trời giúp cậu hiểu được một chút cảm giác của tôi, thế mà đã linh nghiệm rồi, đúng là trời xanh có mắt mà."

Còn chưa nói hết, tôi đã có cảm giác mình đang tỏa sáng ánh sáng thần linh.

Tôi lật hộp bút rất rất lâu mới tìm thấy chiếc bút bi nhỏ, ngoảnh sang cười với Dư Hoài khà khà hai tiếng, nhìn dáng vẻ đứng hình của cậu ấy mà hết sức mãn nguyện.

"Cậu tính giở trò gì đấy hả?"

Tôi cười không đáp, nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ và giữa kẹp chặt bút bi, sau đó dùng ngón cái ấn từ từ đuôi bút, ánh mắt híp lại nhìn đầu bút bi, từng chút, từng chút một nhô ra.

Giai đoạn giữa còn dùng tay trái búng búng thân bút, làm ra vẻ tạo bọt.

"Đừng sợ, để cô đây tiêm cho con một mũi thuốc an thần, giảm bớt căng thẳng, tăng cường giấc ngủ, đảm bảo ngày mai sẽ thi tốt, trên tờ đề ngay cả một câu về điện từ đều không có. Nào, vén tay áo lên!"

"Có cần phải tụt quần xuống không?"

"Cậu còn định giở trò lưu manh à!" Tôi tức điên lên mất.

Tiếng cười ha ha của Dư Hoài chìm ngỉm trong tiếng chuông tan học, mọi người đều thu dọn đồ đạc, ùn ùn kéo về, lớp học náo nhiệt như chuẩn bị mở tiệc.

Chỉ có mỗi tôi và Dư Hoài vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Không ngờ cậu ấy vén tay áo lên thật, để lộ bắp tay, lại còn làm vẻ mặt: sợ bị tiêm. Tôi vẫn chăm chú để đầu bút dần dần tiến sát tay cậu ấy, nhẹ nhàng tiêm vào, chầm chậm để lò xo kịch mức.

Trước khi rút kim, tôi vẽ lên tay cậu ấy một tích √.

"Đây là dấu may mắn, tối nay đừng tắm, để cái này lại, mai đi thi nhất định đúng tất!" Tôi nhoẻn cười, vỗ vỗ vào tay cậu ấy.

Dư Hoài dùng một vẻ mặt rất kì lạ nhìn tôi, vừa muốn cười vừa muốn chê bai, vừa cảm động.

"Sao đấy?" Tôi khó hiểu.

"... Thiếu thông minh."

Cậu ấy mắng tôi một câu rồi vội vàng đứng dậy, quay người, khoác thêm chiếc áo khoác, xách cặp sách, quay người ra về.

Đi được hai bước lại quay người lại, nhìn tôi đang ngớ người, vỗ vỗ cánh tay trái vừa được tôi tiêm một mũi một cách trịnh trọng.

"Hiệu quả trị liệu được đó." Cậu ấy nói.

truyenhoangdung.xyz

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top