"Hệ thống, điểm danh ngày hôm nay."
【 Điểm danh thành công, ban thưởng 500 năm tu vi. 】
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ cúi đầu nói: "Đã hơn 20 năm rồi, mỗi ngày đều điểm danh và ban thưởng tu vi, chẳng lẽ hệ thống này không có những chức năng khác sao?"
Lúc đi đến thế giới này, biết mình thức tỉnh được hệ thống, Lục Trường Sinh đã từng rất hưng phấn, hắn nghĩ bản thân có thể đạp lên đỉnh phong tiên lộ, hoành ép vạn cổ.
Nhưng ai ngờ qua hơn 20 năm, hệ thống này chỉ có thể dùng điểm danh mỗi ngày, mỗi lần ban thưởng đều là tu vi.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Lục Trường Sinh đã chết lặng.
Thậm chí hắn còn không biết rõ thực lực của mình đã đến cảnh giới nào.
Hình như biết được sự bất đắc dĩ của Lục Trường Sinh nên hệ thống lên tiếng giải thích.
【 Còn chưa kiểm tra thấy ký chủ khởi động chủ tuyến, tạm thời chưa có những chức năng khác 】
"Vậy ngươi không thể nhắc nhở ta làm thế nào để khởi động chủ tuyến sao?"
【 Thiên cơ bất khả lộ 】
". . ."
Rơi vào đường cùng, Lục Trường Sinh chỉ đành nhấc bút lên vẽ một bộ tranh Kiếm Tiên múa kiếm.
Đây cũng là sinh hoạt hằng ngày của Lục Trường Sinh hiện tại, dù sao mỗi ngày đều được ban thưởng tu vi, hắn cũng không cần tự tu luyện.
Không có việc gì làm.
Chỉ có thể trồng cây liễu, nuôi gà mái, vẽ mấy bức tranh, viết mấy chữ. . .
Tiện tay thì luyện chút đan dược, nghiên cứu vài trận pháp. . .
Khi Lục Trường Sinh hoàn thành nét phác hoạ cuối cùng.
Keng!
Bỗng có một tiếng chuông vang lên trong không gian này.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nói: "Hình như hôm nay là ngày Tàng Đạo thư viện thu tân sinh. . ."
Mình cũng không có chuyện gì làm, ra ngoài dạo một chút, nhìn một chút cũng tốt.
Nói xong, Lục Trường Sinh buông bút vẽ rồi hóa thành một sợi khói xanh biến mất.
Sau khi Lục Trường Sinh rời đi nửa ngày.
Một con chim nhỏ trong vườn vỗ hai cánh đỏ như lửa cháy bay đến chỗ bức tranh, hai con ngươi nó nhìn chăm chú vào Kiếm Tiên đang múa kiếm trong tranh.
Kiếm Tiên giống như chuyển động, từng sợi kiếm khí từ trong bức tranh bắn ra!
Trong lúc nhất thời, góc vườn tràn ngập kiếm khí đan xen ngang dọc, cắt vỡ không gian!
Chim nhỏ giật mình, vỗ cánh lui về phía sau, hai cánh nó bốc lửa, hình như muốn ngăn cản kiếm khí kinh thiên này.
Chỉ trong chớp mắt.
Ngọn lửa liền bị kiếm khí đánh tan, thế tới không giảm, chém thẳng về phía chim nhỏ!
Lúc này, cây liễu bên cạnh duỗi ra một nhành liễu ngăn cản kiếm khí này.
"Chim nhỏ, về sau đừng lỗ mãng như thế, tranh này chỉ là tiện tay vẽ nhưng ý cảnh bên trong không phải thứ ngươi bây giờ có thể chịu được."
Nói xong, cây liễu liền yên tĩnh.
Ánh mắt chim nhỏ có chút chán nản, dường như đồng ý với lời cây liễu, nhìn bức tranh trên bàn lần nữa rồi mới lui trở về.
. . .
Tàng Đạo thư viện.
Vô số cường giả xuất thân từ nơi này.
Truyền đạo chi địa mà Nam Vực công nhận.
Không tranh quyền thế, không tham dự bất kỳ tranh đấu của tông môn hay thế gia nào.
Cũng sẽ không nhận lợi ích từ vương triều hay thánh địa.
Dòng dõi Thiên Tử vương triều, dòng dõi chư hầu, hậu nhân thế gia khi tiến vào Tàng Đạo thư viện đều được đối xử như nhau.
Nơi này chỉ nhìn thực lực.
Cũng bởi vì vậy nên Tàng Đạo thư viện mới có thể đứng ở vị trí siêu nhiên.
Giờ phút này, ở cửa thư viện có mấy chục thiếu niên đang đứng.
Những người này chính là người thông qua khảo hạch của thư viện, nhân vật trúng tuyển cuối cùng.
Sau đó các vị trưởng lão thư viện sẽ thu đệ tử.
Một khi được trưởng lão nhìn trúng thì tiền đồ vô lượng.
Sẽ trở thành thiên kiêu mà các thế gia, vương triều muốn tranh đoạt.
Cho nên những thiếu niên này đều tỏ vẻ kích động, hi vọng được trưởng lão thu làm đệ tử.
"Năm nay có rất nhiều hạt giống tốt."
"Ừ, nghe nói dòng chính của bốn gia tộc lớn ở Thiên Nguyên thành cũng tới."
"Ha ha, vậy chúng ta phải lựa chọn thật kỹ.
Nói không chừng có thể chọn người truyền thừa y bát."
"Nào có dễ dàng như vậy, dù có đủ thiên phú thì cũng phải xét tới phẩm hạnh, cũng không thể tùy tiện đưa truyền thừa ra ngoài."
"Cũng đúng."
Lúc này, các trưởng lão bỗng nhìn về phía hậu phương và thấy một thiếu niên áo xanh đang chậm rãi đi tới.
Có trưởng lão nhíu mày nói: "Sao hắn ra đây làm gì?"
Một vài chấp sự tỏ vẻ mờ mịt.
Hiển nhiên bọn họ không biết thiếu niên này.
"Trưởng lão, người này là người trong thư viện?"
Một tên trưởng lão dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn rồi đáp: "Cũng không hẳn, hắn là người Thảo Đường."
"Thảo Đường?!"
Vô số người cảm thấy kinh dị.
Đương nhiên, cũng có mấy người thấy mờ mịt, hiển nhiên bọn hắn hoàn toàn không biết gì về Thảo Đường này.
Tàng Đạo thư viện chia thành Võ viện, Nho viện.
Nhưng ngoại trừ Võ viện và Nho viện còn có một thế lực nữa.
Thảo Đường!
Có thể nói, Thảo Đường không chịu sự quản lý của thư viện nhưng lại có thể hưởng thụ tài nguyên thư viện.
Điều này khiến tất cả mọi người khó hiểu, nhưng dưới sự áp chế của viện trưởng, không người nào dám nói thẳng ra.
Bây giờ Thảo Đường đã đổi chủ, mấy chục năm rồi không thu nạp đệ tử mới.
Toàn bộ Thảo Đường cũng chỉ có mình Lục Trường Sinh.
Bình thường Lục Trường Sinh vô cùng điệu thấp, không bước ra ngoài, điều này mới khiến mọi người quên đi Thảo Đường vẫn còn nhân vật này!
Cho nên có người không biết sự tồn tại của Thảo Đường cũng rất bình thường.
Lục Trường Sinh đi đến trước mặt các trưởng lão, cười khẽ hành lễ rồi nói: "Trường Sinh gặp qua chư vị trưởng lão."
"Lục Trường Sinh, hôm nay ngươi tới làm gì?"
"Trước đây thu nạp đệ tử mới cũng không thấy ngươi tới."
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: "Chỉ là nhàm chán quá nên ra xem thư viện chiêu sinh thôi, cũng không có ý thu đệ tử, chư vị trưởng lão không cần để ý đến ta."
Nhàm chán quá. . .
Các trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này chiếm tài nguyên thư viện nhưng lại không nguyện ý thu đệ tử, thực sự là. . .
Dù sao cũng là thế lực có quan hệ với thư viện, bộ dạng này của Lục Trường Sinh khiến bọn hắn không biết phải làm thế nào.
Một vị trưởng lão có tuổi tác khá cao tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Là một phần tử của thư viện, truyền đạo thiên hạ vốn là nhiệm vụ của mình, vì sao ngươi lại không muốn thu đồ hoặc là thay máu mới Thảo Đường?"
Lục Trường Sinh buông tay nói: "Ta cũng không biết rõ chuyện tu tiên, sao phải làm lỡ thời gian của những người khác chứ? Huống hồ dạy đồ đệ mệt mỏi biết bao, một mình ta chơi vui rồi, cần gì tìm phiền toái?"
"Nhưng ngươi chiếm dụng tài nguyên của học viện, sao có thể không đi truyền đạo?"
"Ngươi là chủ nhân Thảo Đường, coi như không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tương lai của Thảo Đường một chút!"
Thấy các vị trưởng lão bắt đầu van nài khuyên bảo, đầu Lục Trường Sinh không khỏi đau nhức.
Vừa muốn nói gì đó thì lại bị một giọng nói trong đầu cắt ngang.
【 Phát động nhiệm vụ, mời ký chủ tiến về Thiên Nguyên thành thu đồ đệ. 】
【 Tính danh: Diệp Thu Bạch 】
【 Thiên phú: Cấp SSS 】
【 Tư chất: Kiếm Tâm Thông Minh, Hỗn Nguyên Kiếm Thể, tư chất thành đế. 】
Lục Trường Sinh nghe xong liền biến mất, chỉ để lại một câu.
"Trưởng lão, ta đi Thiên Nguyên thành đón đồ đệ, các ngươi tiếp tục!"
Một đám trưởng lão ở lại sững sờ.
Không phải tiểu tử này nói mình không biết rõ chuyện tu tiên, không muốn làm lỡ thời gian của những người khác sao?
Không phải nói dạy đồ đệ mệt mỏi sao?
Quỷ mới tin ngươi!
Nơi này có một đống hạt giống tốt không chọn, lại muốn chạy đến Thiên Nguyên thành làm cái gì?
Thiên kiêu dòng chính của các gia tộc ở Thiên Nguyên thành đều đang tại nơi này mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận