Tân Hồng Y là thiên tài mà mọi người trong thư viện đều biết.
Xuất thân từ một trong ba bí tộc Nam Vực, Hỏa Tân tộc.
Bí tộc cực kỳ thần bí.
Không ai trong Nam Vực biết rõ nội tình thật sự của bí tộc.
Cũng không người nào dám trêu chọc, bởi vì người có thù oán với bí tộc đều đã bị huyết tẩy sạch……
Hiện giờ Tân Hồng Y lại thua trong tay Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch cầm kiếm gỗ, khoác áo trắng, trông rất bình tĩnh tự nhiên, giống như không chịu chút tổn thương nào.
Thảm bại!
Mặt Tân Hồng Y tái nhợt.
Nàng dùng bảo kiếm Huyền giai cùng bí pháp lấy máu tế kiếm nhưng vẫn bị một kiếm của Diệp Thu Bạch trấn áp.
Điều này có nghĩa là sự chênh lệch giữa bọn họ cực kỳ to lớn.
Tân Hồng Y cười thảm một tiếng, hiện giờ nàng đã biết vì sao Lục Trường Sinh lại lựa chọn Diệp Thu Bạch mà không lựa chọn mình.
“Ta thua.”
Loạng choạng đứng lên, nàng ôm quyền nói: “Nhưng ta sẽ vượt qua ngươi, sau này ta sẽ tiếp tục tới khiêu chiến ngươi.”
Nhìn ánh mắt quật cường của Tân Hồng Y, Diệp Thu Bạch gật gật đầu, “Phụng bồi bất kỳ lúc nào.”
Trưởng lão Kiếm Đường ngồi xuống, ánh mắt đầy phức tạp nói: “Người này có tiền đồ không thể đoán được……”
Tần Thiên Nam nhìn về phía Lục Trường Sinh, cười nói: “Như thế nào, ngươi không vui một chút sao?”
Lục Trường Sinh: “Vì sao phải vui?”
Nói xong liền gối đầu lên đôi tay, trong miệng ngậm một cái lá non, không vui không buồn.
“Ha ha, tiểu tử ngươi cứ thích giả vờ, thật ra trong lòng rất vui vẻ khi thấy đệ tử mình thắng lợi đi?”
A?
Ta giả vờ gì?
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ, hắn còn ước gì Diệp Thu Bạch không trở nên nổi bật thế này đây, sẽ có nhiều người đến Thảo Đường bái sư, hắn nên dạy như thế nào?
Cả hắn cũng không rõ chuyện tu luyện.
Lỡ như đến lúc đó dạy sai, người cõng nồi còn không phải là hắn?
Không được.
Phải kêu tiểu tử Thu Bạch kia điệu thấp một chút……
Các đệ tử thư viện phía dưới đều kinh ngạc.
Đối mặt với thiên kiêu bí tộc như Tân Hồng Y mà có thể chiến thắng nhẹ nhàng như vậy.
Thực lực thật sự sẽ mạnh đến mức nào?
Diệp Ngôn nhìn thấy cảnh này, mặt xanh mét, năm ngón tay nắm chặt.
Đổi lại là hắn, đối mặt với một kiếm vừa rồi cũng không cách nào toàn vẹn trở ra!
Thậm chí hắn còn cảm giác được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm!
Phải biết rằng Diệp Ngôn chính là Tử Phủ cảnh!
Sau Kim Đan mới là Tử Phủ.
Kém một cảnh giới lớn mà lại có cảm giác như thế!
Huống hồ Diệp Thu Bạch không có dùng toàn lực, một khi hắn dùng toàn lực thi thì hắn có thể ngăn cản một kiếm kia sao?
Đáp án đã hiện lên trên gương mặt đầy hoảng sợ của Diệp Ngôn.
Diệp Thu Bạch……
Thật sự đã trở lại!
Càng chói lọi hơn!
Hoắc Khánh Minh nhìn thấy cảnh này cười cười, “Thật ra sẽ không chỉ thú vị như vậy.”
“Như thế nào, ngươi muốn lên khiêu chiến Diệp Thu Bạch?”
Lâm Sách phe phẩy quạt lông cười nói: “Ngươi muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, không nói võ đức nha.”
Hoắc Khánh Minh nhìn thoáng qua Diệp Ngôn bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, thiếu đại trưởng lão Diệp gia một ân tình.”
Hoắc Khánh Minh nhìn sang Lâm Sách, nhếch miệng cười nói: “Lâm Sách, lần này ta muốn đánh nát cái trận pháp cứng như mai rùa của ngươi!”
Lâm Sách cười lắc lắc quạt lông nói: “Rửa mắt mong chờ.”
Hiển nhiên bọn họ đều không coi trọng Diệp Thu Bạch, dù sao cảnh giới chênh lệch rõ ràng.
Diệp Thu Bạch chỉ là một tên Kim Đan đỉnh, không lọt mắt bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Diệp Ngôn vội vàng hỏi: “Hoắc đại ca, vì sao không ra tay lúc này?”
Hoắc Khánh Minh liếc hắn, ánh mắt có chút khinh thường, không kiên nhẫn nói: “Lát nữa ta sẽ ra tay.”
Trên đài cao.
Diệp Thu Bạch cầm kiếm đứng thẳng, trong lúc nhất thời không có người nào dám lên đài.
Còn năm cái đài khác thì đã có người lên, đang bắt đầu tranh đoạt!
Lục Trường Sinh nhìn một màn này, hài lòng nói: “Ừ ừ, cứ như vậy đi, không ai khiêu chiến là tốt nhất, ít nổi bật chút.”
Tần Thiên Nam: “……”
Các trưởng lão: “……”
Nhưng Diệp Thu Bạch lại không nghĩ thế này.
Sao không có ai lên vậy?
Chẳng lẽ đều bị hù dọa rồi?
Không thể được!
Phải khiến Thảo Đường càng thêm nổi danh mới được, như vậy ta mới có thể có thêm mấy sư đệ sư muội, bằng không sư tôn lại bắt ta nấu cơm……
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng cười, cất cao giọng nói: “Như thế nào, không có ai sao? Đệ tử các đường khác chỉ có chút bản lĩnh này?”
Lục Trường Sinh vừa nghe tức khắc trợn tròn mắt.
Tần Thiên Nam cùng các vị trưởng lão đều buồn cười.
Đệ tử phía dưới nghe xong khỏi khỏi giận dữ!
“Người Thảo Đường đều cuồng vọng thế này sao?”
“Ta tới lĩnh giáo!”
Một nam tử cầm rìu to nhảy lên.
“Hắn có tu vi nửa bước Tử Phủ, thuộc Võ Đường!”
Nam tử cầm rìu to trong tay lớn tiếng nói: “Ta nửa bước Tử Phủ đã chiếm ưu thế, ngươi ra tay trước đi.”
Diệp Thu Bạch nhướng mày, cũng không nói gì thêm, nháy mắt biến mất.
Hắn hóa thành một sợi kiếm quang bắn nhanh tới!
Sắc mặt nam tử biến đổi, cũng không màng đến lời vừa nói, hung hăng bổ một rìu!
Giống như muốn bổ đôi Thái Sơn!
Mặt Diệp Thu Bạch không đổi sắc, kiếm gỗ bỗng chém ra.
Va chạm với rìu to!
Ầm!
Trên đài cao có tiếng vang lớn truyền đến!
Theo tiếng vang là một chuôi rìu to rơi xuống!
Trước ánh mắt hoảng sợ của nam tử, Diệp Thu Bạch cầm kiếm gỗ lướt tới!
Lưỡi kiếm dừng trên cổ hắn, chỉ cần nhích thêm một chút liền có thể chém giết!
“Ta…… Ta thua.”
Diệp Thu Bạch thu kiếm.
“Vượt cấp vẫn có thể nghiền ép sao……”
“Đệ tử Thảo Đường thật sự khủng bố như thế sao?”
“Chỉ sợ cần đệ tử Tử Phủ cảnh mới có thể đánh Diệp Thu Bạch rơi xuống đài cao……”
Nhưng lập tức có một đệ tử Tử Phủ cảnh lên đài.
Lúc này bọn họ mới biết Diệp Thu Bạch khủng bố đến mức nào.
Tuy rằng không nhẹ nhàng như mấy trận trước nhưng vẫn một kích hạ gục.
Chỉ mới dùng kiếm thứ nhất trong Thiên Ma Cửu Kiếm mà đệ tử Tử Phủ cảnh đã không cách nào ngăn cản!
Diệp Ngôn xem mà bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên.
Hiện tại hắn đang ở Tử Phủ sơ kỳ, nhìn thấy người có thực lực tương đương với mình cũng dễ dàng thua trong tay Diệp Thu Bạch thì lòng bắt đầu khủng hoảng.
“Diệp Thu Bạch! Hôm nay cần phải bóp chết ngươi ở chỗ này!”
“Hoắc đại ca, hiện tại có thể ra tay đi?”
Diệp Ngôn quay đầu nhìn Hoắc Khánh Minh đang khoanh tay trước ngực.
Hoắc Khánh Minh tỏ vẻ không vui nhưng cũng gật đầu nói: “Người Thảo Đường có chút cuồng vọng.”
Nói xong hắn liền dậm chân, cơ bắp phồng lên phát ra lực lượng kinh người!
Rơi xuống trước mặt Diệp Thu Bạch!
“Đó là……”
“Võ Đường Hoắc Khánh Minh, Tử Phủ cảnh trung kỳ!”
“Xem ra, con đường thắng liên tiếp của Diệp Thu Bạch dừng ở đây……”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận