“Vì sao Hoắc sư huynh lại lên đài?”
“Tuy hiện giờ Hoắc sư huynh là Tử Phủ cảnh trung kỳ nhưng lại có thể chém giết cường giả Tử Phủ đỉnh.”
“Hoắc Khánh Minh? Hắn lên làm gì?”
Cách đó không xa, trưởng lão Võ Đường nhíu mày nói: “Đây không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
Hắn biết rõ thực lực của Hoắc Khánh Minh.
Trong mắt hắn, hiện giờ Diệp Thu Bạch đánh với Hoắc Khánh Minh không có khả năng thắng lợi.
Lục Trường Sinh vẫn một bộ không tim không phổi.
Dù sao có người bên cạnh cứu giúp rồi.
Huống hồ Diệp Thu Bạch sẽ thua sao?
Không nhất định……
Hoắc Khánh Minh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, trầm giọng nói: “Ta vốn không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ nhưng thiếu ân tình của người khác, hy vọng ngươi có thể lý giải.”
Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt, có người muốn hại mình?
“Ai?”
Hoắc Khánh Minh lắc lắc đầu nói: “Chờ ngươi đánh thắng thì ta mới có thể nói cho ngươi biết, nếu ngươi thua thì biết cũng không có ý nghĩa gì.”
Diệp Ngôn yêu cầu phế bỏ Diệp Thu Bạch.
Phế bỏ cũng không có năng lực báo thù nữa.
Diệp Thu Bạch nghe xong cũng không có nói thêm gì, khua nhẹ kiếm gỗ trong tay, bước tới một bước, mang theo kiếm khí kinh người phóng về phía Hoắc Khánh Minh!
Hoắc Khánh Minh đứng tại chỗ không di chuyển, đưa hai tay ra.
Trong lòng bàn tay có một làn sóng khủng bố lan ra, đè ép không gian, quét thẳng tới Diệp Thu Bạch!
Diệp Thu Bạch không dám coi thường vì đối phương là nhân vật có thể chém giết Tử Phủ đỉnh.
Ma khí trên kiếm gỗ tức khắc sôi trào!
Một cổ uy thế khiến mọi vật thần phục bùng nổ!
Cổ uy thế này điên cuồng khuếch tán ra chung quanh!
“A? Đây là Thiên Ma Cửu Kiếm? Quả nhiên không giống bình thường.”
Dù là hắn cũng cảm nhận được uy áp.
“Kiếm thứ nhất!”
Kiếm gỗ trong tay đột nhiên chém ra!
Kiếm khí va chạm với từng luồng khí áp.
Khí áp tiêu tán, Diệp Thu Bạch cũng lui ngược lại.
“Không tệ, có thể giữ cho kiếm gỗ không bị phá hủy dưới một quyền của ta.”
Hoắc Khánh Minh nhìn kiếm gỗ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, lòng không khỏi nghiêm nghị.
Hắn suy nghĩ, lúc mình ở Kim Đan đỉnh cũng không cách nào làm đến mức này.
Ngay cả những người trên đài cao khác cũng nhìn sang bên này.
“Nga? Thế mà có thể tiếp được một quyền của Hoắc Khánh Minh? Tiểu tử này không tồi nha.”
“Đổi lại là ta đón một quyền này cũng hơi quá sức, nhưng gia hỏa này thật sự ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ sao?”
“Sợ là có thù hận gì đó, Hoắc Khánh Minh cũng không phải loại người này.”
Diệp Thu Bạch cũng không có dừng bao lâu, lại bước chân, lần thứ hai phóng tới.
“Kiếm thứ hai.”
Một kiếm này, ma khí càng dày đặc hơn!
Hoắc Khánh Minh hừ lạnh, không tránh không né mà xông thẳng về phía Diệp Thu Bạch.
Khí thế này làm cho người ta sợ hãi!
Ầm!
Kiếm gỗ không nghiêng không lệch chém vào vai Hoắc Khánh Minh!
Thân thể Hoắc Khánh Minh giống như đã trải qua rèn đúc, vô cùng cứng rắn, không thể phá vỡ!
Nhưng dưới kiếm này, Hoắc Khánh Minh phải lui về sau năm bước!
“Uy lực của kiếm thứ hai lớn hơn kiếm thứ nhất không biết bao nhiêu lần, nếu là kiếm thứ ba thì e là cả ta cũng phải cẩn thận đối đãi.
Nhưng…… Hẳn là ngươi chỉ ngộ ra kiếm thứ hai đi?”
Thời gian ngắn như thế mà có thể ngộ ra kiếm thứ hai đã là kỳ tài ngút trời.
“Dừng ở đây thôi.”
Nói xong, thân thể Hoắc Khánh Minh đột nhiên to ra.
Làn da biến thành màu của tinh thiết.
Một hơi thở cực kỳ áp bách tản ra, các đệ tử dưới đài cũng cảm nhận được sự áp bách!
“Thân thể Hoắc sư huynh trải qua vô số lần rèn luyện, hiện giờ thân thể đã có thể đối cứng với cường giả Tử Phủ đỉnh.”
“Nếu không có thủ đoạn nào khắc thì Diệp Thu Bạch sẽ dừng bước tại đây.”
“Đến đây cũng đã đủ để Diệp Thu Bạch kiêu ngạo rồi.”
Diệp Ngôn xem mà nhếch miệng cười dữ tợn.
“Đúng vậy, chính là như vậy, trực tiếp nghiền nát Diệp Thu Bạch như vậy thì Diệp gia không còn người nào có thể tranh với ta!”
Hiển nhiên không có người nào coi trọng Diệp Thu Bạch.
Trên đài, Diệp Thu Bạch cầm kiếm gỗ, cũng không vì uy thế của đối phương mà cảm thấy kinh sợ, khuôn mặt vẫn tĩnh như nước.
Hoắc Khánh Minh thấy thế không khỏi hung ác nói, “Đến bây giờ còn giả ngu sao……”
Thân thể hắn giống như một ngọn núi nhỏ chạy về phía Diệp Thu Bạch.
Khí thế làm cho người ta sợ hãi!
Diệp Thu Bạch phát ra từng luồng ma khí quấn quanh kiếm gỗ, kiếm gỗ trở nên đen kịt.
Trưởng lão Kiếm Đường bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hoắc Khánh Minh cũng sửng sốt, từng sợi ma khí như hóa thành thực chất khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!
Tâm thần bắt đầu chấn động!
Ngay cả tốc độ đều chậm lại!
Ngay sau đó, một cổ ma khí ngập trời phóng lên cao!
Sắc mặt người trên mấy trên đài cao khác đều biến đổi, không tự giác mà vận chuyển công pháp ngăn cản bên ngoài!
Một số đệ tử lại không may mắn như vậy, ở gần đài cao mà không đủ tu vi thì trực tiếp quỳ gối trên mặt đất!
“Kiếm thứ ba.”
Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng phun ra ba chữ, nâng kiếm gỗ, cổ ma khí phóng lên cao bắt đầu hội tụ vào thân kiếm.
Kiếm gỗ tầm thường trong khoảnh khắc này hóa thành ma kiếm kinh thiên!
Ngay sau đó hắn chậm rãi chém về phía Hoắc Khánh Minh!
Một cổ kiếm khí màu đen thật lớn cắt qua không gian, xông tới Hoắc Khánh Minh!
Sắc mặt Hoắc Khánh Minh biến đổi, nháy mắt dừng lại.
Hắn hét to, hai chân đột nhiên đạp xuống nền đài, trực tiếp cắm sâu vào!
Hai tay bắt chéo chắn trước ngực.
Đồng thời các bộ phận thân thể đều biến thành màu tinh thiết!
Không gian chung quanh bắt đầu bị đè ép!
Hiển nhiên, Hoắc Khánh Minh không thể không tập trung toàn lực phòng thủ!
Tần Thiên Nam và đám trưởng lão Võ Đường căng thẳng nhìn, chuẩn bị cứu người bất kỳ lúc nào.
Dù sao trong lúc so đấu cũng khó tránh khỏi tình huống sinh tử.
Huống hồ hiện giờ hai bên đều dùng võ kỹ cao giai, một khi không khống chế tốt liền sẽ xuất hiện thương vong!
Hai người đều là tinh anh của thư viện, các trưởng lão không có khả năng để bọn họ xảy ra chuyện!
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tập tung, có thể ra tay bất kỳ lúc nào.
Kiếm khí màu đen ầm ầm chém vào không gian đang bị đè ép trước người Hoắc Khánh Minh!
Nhưng không bị ngăn trở chút nào, trực tiếp phá vỡ không gian tiếp tục chém về phía Hoắc Khánh Minh!
Sắc mặt Hoắc Khánh Minh lại biến đổi, hét một tiếng, trên cánh tay hiện lên từng sợi xiềng xích màu vàng kim!
Bảo Khí Huyền giai!
Kiếm khí ngay lập tức chém vào xiềng xích, phát ra tiếng leng keng!
Rắc rắc!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, xiềng xích vàng kim bắt đầu có khe hở!
Ngay sau đó vỡ vụn!
Hoắc Khánh Minh sửng sốt, ngay cả Bảo Khí Huyền giai cũng không cách nào ngăn cản sao?
Kiếm khí không bị ngăn trở, trực tiếp chém vào hai tay Hoắc Khánh Minh.
Phụt!
Thân thể màu tinh thiết chợt nứt toạc, máu tươi tràn ra!
Trưởng lão Võ Đường nhanh chóng xuất hiện trên đài, lật tay hóa giải kiếm khí màu đen.
Mặt Diệp Thu Bạch trắng bệch, hiển nhiên kiếm thứ ba này với hắn mà nói cũng phụ tải rất lớn.
Nhìn về Hoắc Khánh Minh đầy máu tươi, Diệp Thu Bạch nói: “Có thể nói chưa?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận