Diệp Thu Bạch đã có thực lực.
Hiện giờ có người muốn hại hắn, tất nhiên hắn phải nhổ từng kẻ.
Hoắc Khánh Minh nhìn Diệp Thu Bạch bằng ánh mắt phức tạp, ăn vào một viên đan dược mới ổn định được thương thế.
Lúc này hắn mới mở miệng nói: “Diệp Ngôn.”
Diệp Thu Bạch nghe xong khẽ nhíu mày.
Trong ấn tượng của hắn thì mình căn bản không có thù hận gì với đường ca này.
Cho dù có cũng không phải sinh tử đại thù.
Chỉ có một chuyện duy nhất chính là Diệp Ngôn thấy mình khôi phục thiên phú, vượt xa trước kia nên không muốn để mình trở về!
Gia tộc xảy ra chuyện!
Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch liền nhìn xuống phía dưới đài nhưng không phát hiện bóng dáng Diệp Ngôn, chắc là đã đào tẩu.
Kế tiếp, Diệp Thu Bạch cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Đài cao mà hắn đứng cũng không có người dám lên khiêu chiến.
Hoắc Khánh Minh có thể đánh bại bọn họ, bọn họ còn lên tìm kiếm ‘niềm vui’ sao?
Cuối cùng, Diệp Thu Bạch được xác định sẽ tham gia giao lưu với thư viện ba vực khác vào tháng sau.
Đồng thời cũng nhận được phần thưởng phong phú.
Thanh Linh đan, Phá Phủ đan.
Hai viên đan dược này là đan dược có thể trợ giúp tu vi nhanh chóng tăng trưởng.
Trong đó Phá Phủ đan có thể trợ giúp Kim Đan cảnh đột phá đến Tử Phủ cảnh.
Ở bên ngoài, hai viên đan dược này cực kỳ quý giá.
Thậm chí sẽ khiến người người tranh đoạt!
Nhưng Diệp Thu Bạch có chút ghét bỏ, bởi vì phẩm chất của hai viên đan dược này kém đan dược của sư tôn quá xa!
Thảo Đường.
Lục Trường Sinh đang bị các trưởng lão giáo huấn.
Trưởng lão Võ Đường: “Rõ ràng tiểu tử ngươi có thể dạy ra đệ tử ưu tú như Diệp Thu Bạch, vì sao không thu nhiều một chút?”
Trưởng lão Kiếm Đường: “Ngươi nên thu thêm đệ tử, cống hiến cho thư viện chúng ta nha.”
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ, vừa phụ họa trưởng lão vừa suy nghĩ, sau khi trở về nhất định phải dạy tiểu tử Thu Bạch kia điệu thấp một chút.
Tần Thiên Nam quá hiểu Lục Trường Sinh, thấy vẻ mặt này của hắn không khỏi cười thành tiếng.
“Các vị trưởng lão, chờ ta hiểu rõ tu luyện tự nhiên sẽ thu đệ tử.”
Diệp Thu Bạch đến cửa nghe được lời này không khỏi mờ mịt.
Trong mắt hắn, cảnh giới của sư tôn rất cao, sâu không lường được.
Có thể lấy ra Thái Sơ Kiếm Kinh, luyện ra đan dược thế kia, còn tiện tay vẽ ra bức tranh tràn ngập ý cảnh kiếm đạo.
Thế mà nói là không hiểu rõ tu luyện?
“A? Thu Bạch tới rồi?”
“Chúng ta đi trước, Trường Sinh, nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói đó!”
Trước khi đi, Tần Thiên Nam để lại một cái nạp giới.
“Xích Mộc Thiên Kim ở trong này, ta không hỏi ngươi muốn làm gì, nhưng tiểu tử ngươi dùng đàng hoàng chút cho ta.”
Đợi mấy người đi hết.
Lục Trường Sinh mới thu hồi nạp giới, nhìn về phía Diệp Thu Bạch hỏi: “Chuyện gì?”
Diệp Thu Bạch nói ra chuyện về Diệp Ngôn, đồng thời cũng nói ra suy đoán của mình.
Nghe vậy, Lục Trường Sinh trầm ngâm nói: “Như vậy ngươi muốn về Diệp gia một chuyến sao?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu.
Lục Trường Sinh liếc mắt nói: “Nhưng ngươi hẳn phải biết một khi ngươi xuất hiện, có khả năng sẽ kích thích những thế lực muốn giết ngươi.”
Tất nhiên Diệp Thu Bạch biết điểm này.
Đặc biệt là sau khi phát hiện thiên phú của mình khôi phục, chắc chắn sẽ nhanh chóng diệt trừ.
Hiện tại Diệp Thu Bạch mà trở về thì sẽ rất nguy hiểm.
Nói Thiên Nguyên thành hiện tại là đầm rồng hang hổ cũng không quá.
Nhưng……
Diệp Thu Bạch kiên định nói: “Dù sao hắn cũng là phụ thân của ta,
Huống hồ kiếm đạo thẳng tiến không lùi, lúc nên đối mặt thì ta cũng không thể lùi.”
Nếu lùi vào thời điểm này, có khả năng ảnh hưởng đạo tâm.
Lục Trường Sinh gật đầu, sau đó phất tay nói: “Có thể đi nhưng trước đó cần đột phá đến Tử Phủ cảnh.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, hắn đã sờ đến ngưỡng cửa Tử Phủ cảnh.
Trải qua mấy trận đấu, Diệp Thu Bạch lại hiểu ra nhiều thứ, có thể đột phá bất kỳ lúc nào!
Sau đó Diệp Thu Bạch về nhà trúc của mình, nuốt Phá Phủ đan, chuẩn bị đột phá.
Còn Lục Trường Sinh thì đi tới chỗ vách núi, lấy từng loại tài liệu ra.
Cây liễu thấy cảnh này, không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn bố trí Cửu U Hoàng Tuyền đại trận sao?”
Lục Trường Sinh gật gật đầu, “Nhưng còn thiếu nước Hoàng Tuyền làm trận linh.”
“Thứ này đối với ngươi có gì khó chứ?”
Cành cây liễu nhẹ đưa theo gió nói: “Hiện giờ ngươi đã ngộ ra kiếm chi đạo tắc, phá vỡ không gian rồi mượn từ Cửu U Minh Phủ là được?”
Lục Trường Sinh rất tin tưởng cây liễu.
Cây liễu này đã sớm tồn tại từ trước khi vũ trụ hình thành.
Hỗn độn sơ khai, hồng hoang sơ hiện.
Không ai biết cây liễu tồn tại bao lâu rồi.
“Ngươi dùng Cửu U Hoàng Tuyền đại trận bảo hộ nơi này có phải hơi lãng phí hay không?
Cửu U Hoàng Tuyền đại trận là thập đại sát trận thượng cổ, có thể hủy diệt vạn vật.”
Lục Trường Sinh thản nhiên đáp: “Không có gì, dù sao ta cũng không định ra ngoài lang bạt,
Hơn nữa, nếu sau này đệ tử của ta gặp rắc rối chạy đến chỗ ta, đánh không lại còn có thể dùng đại trận này che chắn.”
Cây liễu: “……”
Vùng thế giới này còn kẻ nào đánh thắng được ngươi sao?
Sau đó Lục Trường Sinh bắt đầu bày trận.
Hắn bay lên không trung.
Lật bàn tay bắn ra từng trận kỳ.
Các trận kỳ đều được đạo tắc chi lực bao phủ!
Tổng cộng có chín chín tám mươi mốt trận kỳ, bao trùm ở các ngọn núi!
Tức khắc có từng luồng đạo tắc phóng lên cao!
Lục Trường Sinh vung bàn tay ngăn cách nơi này với bên ngoài.
Cùng lúc đó, từng loại tài liệu trực tiếp hóa thành trận cơ!
Sau đó xuất hiện vô số tử khí phiêu đãng!
Diệp Thu Bạch cũng bị kinh động mà ra khỏi nhà trúc, hắn nhìn Lục Trường Sinh bay trên không mà tỏ vẻ kinh sợ!
“Sư tôn đang bố trí trận pháp gì…… Còn chưa thành hình đã có uy thế hủy thiên diệt địa thế này!”
Diệp Thu Bạch cho rằng dù các trưởng lão và viện trưởng Tần Thiên Nam tự mình tới đây cũng không thể chống cự lực lượng hủy diệt này!
Hiện giờ chỉ thiếu mỗi trận linh là có thể hoàn thành ửu U Hoàng Tuyền đại trận!
Lục Trường Sinh lấy một thanh kiếm ra, chém vào hư không!
Một cái khe thật lớn tức khắc xuất hiện trong hư không!
Có từng sợi tử khí từ bên trong tràn ra.
Ngay sau đó, thân hình Lục Trường Sinh chợt lóe, trực tiếp chui vào cái khe kia.
Cái khe khép lại.
Diệp Thu Bạch thấy thế liền trở về phòng mình.
Ngày hôm sau.
Có một hơi thở kinh người phát ra từ phòng trúc!
Tử Phủ cảnh!
Để lại một lá thư, Diệp Thu Bạch cầm lấy kiếm gỗ đi hướng về chân núi.
Thiên Nguyên thành.
Khương gia.
Một nữ tử cực kỳ xinh đẹp nhưng sắc mặt lạnh lẽo.
Bên cạnh nàng là một nam tử quần áo xa hoa, hắn mở miệng nói: “Không cần suy nghĩ nữa, dù hắn gia nhập Tàng Đạo thư viện, khôi phục thiên phú thì thế nào?
Ngươi cùng ta đến Lạc Nhật hoàng triều, ngày ta đăng cơ ngươi sẽ là Hoàng Hậu.”
Nữ tử đúng là Khương Thiền.
Chỉ thấy nàng gật gật đầu đi tới gần nam tử.
Nam tử mỉm cười nắm lấy tay Khương Thiền, cả hai cùng bước lên con thuyền phía sau.
Ngay sau đó, con thuyền lớn phóng lên cao, rời khỏi Thiên Nguyên thành……
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận