Lục Trường Sinh trở lại Thảo Đường.
Tài liệu cho Cửu U Hoàng Tuyền đại trận đã có đủ.
Hiện giờ trận cơ đã xong, chỉ cần đưa nước Hoàng Tuyền tưới vào trận để làm trận linh thì thượng cổ sát trận sẽ tái hiện thế gian!
Lục Trường Sinh lật tay nâng hạt châu tạo thành từ nước Hoàng Tuyền lên.
Hạt châu hóa thành một sợi màu màu bay vào trung tâm đại trận!
Khoảnh khắc tiến vào đại trận!
Sợi màu vàng hóa thành nước Hoàng Tuyền phân tán khắp đại trận, tụ thành một cự long màu vàng!
Cự long màu vàng biến ra từ nước Hoàng Tuyền này chính là trận linh.
Một cổ sát phạt chi khí cùng tịch diệt chi ý cực kỳ cường đại đồng thời dâng lên, không ngừng phiêu tán khắp không trung Thảo Đường!
Một ít chim chóc, mãnh thú tới gần đều kinh hoảng quay đầu rời đi.
Lục Trường Sinh cũng không lo lắng những người khác phát hiện ra điểm khác thường ở phía Thảo Đường.
Trên vách núi.
Cây liễu phất phơ cành ngăn cách toàn bộ động tĩnh với bên ngoài.
Không người nào có thể dò xét!
Lúc này.
Có một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên bên cạnh Lục Trường Sinh.
“Đây là đại trận gì? Thậm chí còn mạnh hơn đại trận hộ quốc trước kia của bản đế rất nhiều?”
Là giọng nói của một nữ nhân trẻ tuổi.
Lục Trường Sinh quay đầu lại nhìn, trên mặt cũng không có chút bất ngờ nào.
Hắn biết nữ nhân này cùng chạy khỏi Cửu U Minh Phủ với mình.
“Vậy sao?”
Đại trận được cây liễu tán thành sao có thể tầm thường?
Nữ nhân mặc một bộ chiến bào đỏ trắng đan xen, mái tóc dài màu lửa buộc gọn, khí chất hào hùng!
Mày liễu môi đỏ, cái mũi thon cao.
Mặt trắng như ngọc, không điểm son phấn nhưng vẫn xinh đẹp như tuyết trắng dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt sáng như sao trời khiến người nhìn không cách nào lãng quên.
Nhưng trên người nữ nhân lại có một cổ đế vương khí vô hình như muốn khiến vạn quân thần phục!
“Lúc ngươi đi ra cùng ta chỉ là linh thể, vì sao bây giờ lại có thân thể?”
Nữ nhân lắc lắc đầu, nói: “Không thể nói.”
Lục Trường Sinh nhún vai, cũng không có hỏi thêm.
Dù sao hắn cũng không nhất định phải biết.
Chỉ là lúc này.
Có một tin tức truyền vào trong đầu hắn.
【 Hồng Anh, tu luyện công pháp Cửu Chuyển Luân Hồi: Trải qua chín lần chuyển sinh, mỗi một lần chuyển sinh đều sẽ xóa đi tu vi kiếp trước, thiên phú đời này cao hơn đời kia, chỉ có thể chết đặc thù mới có thể tu luyện 】
Còn có loại công pháp này?
Ngay sau đó, bỗng có nhiệm vụ xuất hiện.
【 Xin ký chủ thu Hồng Anh làm đồ đệ, bởi vì độ khó cao nên phần thưởng sẽ càng thêm phong phú 】
【 Tên: Hồng Anh 】
【 Thiên phú: Cấp SSS 】
【 Tư chất: Luân Hồi Thánh Thể, đế vương khí, tư chất thành đế 】
Độ khó cao sao?
Lục Trường Sinh nhìn về phía Hồng Anh đang quan sát trận pháp, không khỏi gật gật đầu.
Với tình tình này của nàng thì thật sự rất khó.
Nữ nhân này có ngạo khí.
Khác với ngạo cốt, kiếm giả bất khuất như Diệp Thu Bạch.
Ngạo của Hồng Anh là khinh thường bất kỳ kẻ nào, giống như tất cả mọi người đều thấp hơn nàng một bậc!
Ngạo khí này là do đế vương khí mang đến.
Khiến người ta không khỏi có ý thần phục.
Đồng thời Hồng Anh cũng có tư cách này.
Đế vương khí, chẳng lẽ…… Kiếp trước Hồng Anh này là nữ đế?
【 Không sai, Hồng Anh là nữ đế khai quốc của Vân Hoàng đế quốc. 】
Nghe được lời xác nhận, Lục Trường Sinh bừng tỉnh.
Cũng chỉ như vậy mới có thể bồi dưỡng ra một thân đế vương khí này.
Nhưng đế vương khí đối với Lục Trường Sinh mà nói không có chút tác dụng.
Điều này khiến Hồng Anh cực kỳ kinh ngạc.
Nếu người bình thường cảm nhận được đế vương khí trên người nàng, e là tâm thần đã sớm chấn động!
Làm sao có thể bình tĩnh giống như Lục Trường Sinh hiện tại?
Câu nói tiếp theo của Lục Trường Sinh làm Hồng Anh kinh ngạc.
“Thế nào, có muốn bái ta làm sư phụ hay không?”
“Cái gì?” Hồng Anh mở to mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Kêu ta bái ngươi làm sư phụ?”
“Như thế nào, không muốn sao?”
Hồng Anh cười nói: “Có lẽ ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Lục Trường Sinh nhún vai, hắn cũng không nghĩ rằng chỉ nói một câu liền khiến nữ đế kiếp trước này bái mình làm sư phụ.
“Nhưng ta sẽ tạm thời ở chỗ này một thời gian để khôi phục thực lực.”
Không đợi Lục Trường Sinh gật đầu, nàng liền tùy ý chọn một gian nhà rồi đi vào.
Thấy thế, Lục Trường Sinh cũng không nói gì thêm, dù sao ngày tháng còn dài mà.
“Không biết tiểu tử Thu Bạch kia thế nào……”
Lục Trường Sinh vốn định xuống núi giúp Diệp Thu Bạch một tay nhưng suy nghĩ một lúc vẫn lắc đầu, gạt đi suy nghĩ này.
Dù sao cũng là chuyện của Diệp Thu Bạch.
Là tâm ma của hắn nên cần phải do hắn tự giải quyết.
Như thế thì kiếm đạo của Diệp Thu Bạch mới có thể thẳng tiến không lùi.
……
Giờ phút này,
Thiên Nguyên thành.
Diệp Thu Bạch đi trên đường lớn, không khỏi có chút cảm khái.
Không lâu trước đây hắn bị ép rời khỏi nơi này.
Khi đó đã mất hết tu vi, không còn thiên phú.
Hiện giờ trở về thì thiên phú đã khôi phục, tu vi cao hơn trước kia.
Dọc đường đi, có người nhanh chóng nhận ra Diệp Thu Bạch.
“Xem kìa, đó không phải thiên tài Diệp gia ngày xưa, Diệp Thu Bạch sao?”
“A? Sao hắn trở về Thiên Nguyên thành? Không phải hắn đã trốn đi sao?”
“Hơn nữa hắn đang hướng về Diệp gia, chẳng lẽ là muốn về gia tộc?”
“Tu vi đã sớm không còn, thiên phú giống như người thường, sao Diệp gia có thể thu nạp hắn lần nữa chứ?”
“Đi thôi, đi xem liền biết!”
Tức khắc có rất nhiều người trên đường bỏ dở chuyện đang làm rồi đi theo Diệp Thu Bạch.
Bọn họ cũng muốn nhìn một chút xem lần này Diệp Thu Bạch trở về vì chuyện gì!
Phải biết rằng hiện giờ có vô số kẻ muốn lấy mạng của Diệp Thu Bạch!
Diệp Thu Bạch thấy thế cũng không để ý.
Còn tin tức thì như ôn dịch, nhanh chóng truyền khắp Thiên Nguyên thành!
Khương gia.
Gia chủ Khương Thiên Hàm biết được tin tức này không khỏi thở dài.
“Dù sao cũng là Thiền Nhi có lỗi với hắn…… Truyền lệnh của ta, đến Diệp gia.”
Khương Thiên Hàm nghĩ, nếu có người muốn giết Diệp Thu Bạch thì hắn sẽ ra tay bảo vệ.
Khương gia thiếu nợ Diệp Thu Bạch.
“Đại thiếu đại thiếu!”
Một tên tạp dịch vội vội vàng vàng đi vào trong lầu.
Hắn nhìn về phía nam tử đang trái ôm phải ấp, được mỹ nữ vờn rồi thở phì phò nói: “Đại…… Việc lớn không tốt!”
Sắc mặt Cừu Tự Võ âm trầm, quát: “Nếu không phải chuyện quan trọng thì ta sẽ ném ngươi vào Vạn Xà cốc!”
Tên tạp dịch nghe mà không khỏi run rẩy nhưng vẫn cố nói: “Diệp…… Diệp Thu Bạch đã trở lại!”
“Hả?”
Đồng tử Cừu Tự Võ co rụt lại, theo bản năng che ngực.
Nơi đó có một vết kiếm.
Do Diệp Thu Bạch gây ra.
Có vô số đan dược có thể xóa đi vết sẹo nhưng Cừu Tự Võ không dùng.
Bởi vì Cừu Tự Võ muốn đốc thúc bản thân.
Muốn tự tay cắt lấy đầu trên cổ Diệp Thu Bạch!
“Hắn về Thiên Nguyên thành làm gì?”
Tạp dịch trả lời: “Không…… Không biết, chỉ biết hắn đang hướng về Diệp gia.”
Cừu Tự Võ nở nụ cười dữ tợn, đẩy nữ nhân bên cạnh ra rồi phủ thêm áo gấm.
“Đi, kêu tử thị đến Diệp gia với ta!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận