Mây đen dày đặc trên bầu trời.
Bầu không khí Thiên Nguyên thành trở nên cực kỳ nặng nề.
Một cảm giác áp bách vô hình lơ lửng trong lòng mọi người.
Trung tâm cảm giác áp bách này chính là Diệp gia.
Diệp Thu Bạch giơ kiếm gỗ chỉ Diệp Ngôn, hắn không thích bị người khác tính kế.
Kiếm đạo của hắn là ân oán rõ ràng.
Có oán báo oán có thù báo thù.
Người khác đối với hắn tốt, hắn sẽ đối tốt gấp bội.
Nếu người khác muốn hại hắn, Diệp Thu Bạch sẽ không chút do dự mà vung trường kiếm trong tay.
Còn Diệp Ngôn, hiển nhiên là nổi sát tâm với Diệp Thu Bạch.
Một trong những mục đích khi Diệp Thu Bạch trở lại Diệp gia là chém Diệp Ngôn dưới kiếm.
“Có dám đánh một trận sinh tử?”
Diệp Thu Bạch lại quát.
Diệp Kình nhìn thấy một màn này cũng không nói thêm gì, ngược lại đứng cạnh Diệp Thu Bạch, đề phòng đại trưởng lão Diệp Lăng tấn công bất ngờ.
Hắn hiểu nhi tử của mình, nếu Diệp Ngôn không phạm sai lầm lớn thì Thu Bạch sẽ không làm thế này.
Mặt Diệp Ngôn tái nhợt lui về sau Diệp Lăng, run rẩy nói: “Diệp Thu Bạch, ngày xưa là ta không đúng, ta có thể bồi thường cho ngươi!”
Sắc mặt Diệp Lăng cũng rất khó coi, hắn biết chuyện này nên tiếp lời: “Thu Bạch à, chuyện này Ngôn Nhi có sai nhưng dù sao hắn cũng là đường ca của ngươi, là một thành viên Diệp gia, có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ?
Nể mặt ta, tạm tha cho hắn một lần đi?”
Diệp Thu Bạch không quan tâm, vẫn lạnh nhạt nói: “Có dám không?”
Thấy không thể điều giải.
Diệp Lăng tiến lên một bước, một cổ khí thế kinh người bùng nổ ép thẳng đến Diệp Thu Bạch!
Dù sao cũng là đại trưởng lão Diệp gia, thực lực phải có, chỉ là đứng sau Diệp Kình thôi!
Diệp Kình thấy vậy cũng bước tới, ngăn cản tất cả uy áp!
Sắc mặt Diệp Lăng trầm xuống, nhỏ giọng nói: “Diệp Kình, phụ tử các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?”
Diệp Kình nghe xong cười khẩy nói: “Chuyện các ngươi âm thầm làm không phải vậy sao? Thật sự xem ta là kẻ ngốc, không tra được gì sao?”
“Một khi đã như vậy thì chiến một trận đi!”
Diệp Lăng bỗng nhiên lao tới!
Nhưng lại giơ tay vỗ về phía Diệp Thu Bạch!
Hiển nhiên hắn muốn nhanh chóng giải quyết Diệp Thu Bạch!
Hiện giờ thiên phú của Diệp Thu Bạch đã vượt qua ngày xưa, còn gia nhập Tàng Đạo thư viện, tiền đồ không thể hạn lượng.
Nếu như không trừ bỏ thì tương lai bọn họ không thể chịu nổi sự trả thù!
Diệp Kình hừ lạnh, lách mình đi đến trước người Diệp Lăng rồi chém một kiếm!
Hai người bắt đầu giao thủ!
Khí thế ầm ầm nổ ra!
Diệp Thu Bạch nhìn về phía Diệp Ngôn nói: “Ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”
Sắc mặt Diệp Ngôn cũng trở nên hung ác, trầm giọng nói: “Diệp Thu Bạch, tuy rằng ngươi rất mạnh nhưng không nhất định có thể chém giết ta, thời điểm phụ thân ta rảnh tay sẽ là giờ chết của ngươi!”
Diệp Thu Bạch không nói gì, bước một bước về phía trước.
Bước đầu tiên, kiếm thế lên!
Từng đạo kiếm thế hóa thành những thanh kiếm vô hình chém tới Diệp Ngôn.
Diệp Ngôn đánh ra một chưởng!
Những thanh kiếm vô hình bị đánh tan.
Thấy thế.
Diệp Thu Bạch lại bước một bước.
Kiếm khí đan xen chụp lấy Diệp Ngôn.
Uy thế kinh khủng khiến những người vây xem sợ hãi không thôi.
Sắc mặt Diệp Ngôn biến đổi, nổi giận gầm lên rồi giơ hai tay đánh ra.
Lại đánh ra từng chưởng ấn!
Nhưng đối mặt với từng đạo kiếm khí sắc bén như muốn cắt nát không gian thì hai chưởng ấn vỡ tan trong chớp mắt!
Mặt Diệp Ngôn trắng bệch, nhanh chóng lui lại.
Không ngừng đánh ra chưởng ấn nhưng không ngăn nổi.
Diệp Lăng thấy Diệp Ngôn hoàn toàn không có sức chống cự không khỏi quýnh lên, giận dữ hét với mấy trưởng lão: “Các ngươi mau ra tay chém giết Diệp Thu Bạch!”
Mấy trưởng lão nhìn nhau, lòng tràn đầy do dự, hiển nhiên cũng rất rối rắm.
Một tên trưởng lão vốn có thù oán với Diệp Thu Bạch cắn răng nhảy ra, tung một quyền!
Uy áp Tử Phủ cảnh đỉnh phong bùng nổ.
Diệp Thu Bạch lập tức xoay người, kiếm gỗ trong tay tản ra từng luồng năng lượng màu đen.
Ma khí lượn lờ khiến người người phải thần phục.
Có người kinh ngạc hô thành tiếng: “Đây là kiếm pháp gì?”
Diệp Ngôn thấy thế sắc mặt biến đổi, hắn có thể không biết uy lực của kiếm pháp này sao?
Đây chính là kiếm pháp đã đánh bại Hoắc Khánh Minh.
Lúc ấy Diệp Thu Bạch chỉ là Kim Đan cảnh!
Hiện giờ đột phá đến Tử Phủ cảnh, uy lực của kiếm pháp này sẽ tăng thêm bao nhiêu lần?
Không cần đoán cũng biết kết quả.
Nghĩ đến đây, Diệp Ngôn lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Lục trưởng lão, cẩn thận kiếm pháp của hắn!”
Lục trưởng lão không thèm để ý, dù sao chỉ là Tử Phủ cảnh sơ kỳ, kiếm pháp lợi hại hơn thì có thể thắng được sao?
Nhưng Lục trưởng lão không biết rằng chính suy nghĩ này đã lấy mạng hắn……
Chỉ thấy trường kiếm của Diệp Thu Bạch chém ra!
“Kiếm thứ nhất……”
Ma khí tràn ngập!
Ngay cả tâm hồn của Lục trưởng lão đều run lên!
Nhưng tên đã rời cung thì không thể quay lại, một quyền nện vào kiếm gỗ!
Ầm!
Khí lãng quét qua bốn phía.
Từng luồng ma khí cuồn cuộn bao phủ toàn bộ Diệp gia!
Kiếm gỗ trong tay Diệp Thu Bạch không hư hao chút nào, Lục trưởng lão thì ngược lại, trong khoảnh khắc va chạm với kiếm gỗ thì sắc mặt lập tức biến đổi.
Linh khí phòng ngự trên nắm tay trực tiếp rách nát, máu tươi tóe ra!
Tiếp theo là cánh tay của Lục trưởng lão bị chém rụng.
Diệp Thu Bạch cũng không bỏ qua cơ hội tốt, kiếm gỗ lại chém!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Lục trưởng lão, kiếm gỗ chém thẳng vào ngực hắn.
Ma khí nhanh chóng xâm nhập lục phủ ngũ tạng, hủy diệt tất cả mạch.
Hai mắt Lục trưởng lão dần trở nên vô thần rồi ngã gục xuống đất.
Không còn sự sống
Thấy cảnh này, lòng Diệp Ngôn run rẩy.
Sau khi tiến vào Tử Phủ cảnh, Diệp Thu Bạch lại có thể như thế nhẹ nhàng đánh chết cường giả Tử Phủ đỉnh, e là bây giờ Hoắc Khánh Minh không còn là đối thủ của hắn nữa……
Diệp Lăng cũng hoảng sợ.
Hắn không ngờ Diệp Thu Bạch mạnh đến mức này.
Diệp Kình cũng nhân lúc Diệp Lăng thất thần mà công kích.
“A!”
Cùng với một tiếng hét thảm, Diệp Lăng ôm cánh tay xuất hiện vết thương sâu thấy xương không ngừng lui về phía sau!
Thấy cảnh này, mấy tên trưởng lão đang do dự hoàn toàn gạt bỏ ý định ra tay.
Ngược lại nghĩ đến chuyện nên lấy lòng phụ tử Diệp Kình thế nào.
Diệp Thu Bạch giải quyết Lục trưởng lão xong thì tiếp tục đi về phía Diệp Ngôn, kiếm khí màu đen quấn quanh kiếm gỗ không hề suy giảm!
Hiển nhiên Diệp Thu Bạch không có khả năng buông tha Diệp Ngôn.
“Ngươi…… Ngươi không thể giết ta!”
Diệp Ngôn không ngừng lui về phía sau, hoảng sợ nói.
Diệp Thu Bạch như không nghe thấy, giơ kiếm phóng về phía Diệp Ngôn!
Diệp Lăng cũng biến sắc.
Nhưng thời điểm này lại có một bóng dáng già nua xuất hiện trước mặt Diệp Thu Bạch, hai ngón tay kẹp lấy kiếm gỗ.
Chỉ thấy lão giả khẽ thở dài.
“Ngươi đã phát tiết đủ rồi, không cần giết thêm Diệp Ngôn nữa?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận