Tần Thiên Nam nhìn về phía Hồng Anh và Diệp Thu Bạch.
Tu vi hiện tại của Diệp Thu Bạch đạt tới Tử Phủ cảnh, hắn liếc mắt liền nhìn ra.
Nhưng hắn lại không nhìn thấu tu vi của Hồng Anh.
Quan trắc chỉ thấy một đám sương mù.
Điều này làm cho Tần Thiên Nam âm thầm kinh hãi, hắn thầm nghĩ.
Trường Sinh thu đệ tử từ nơi nào, sao đều yêu nghiệt thế này?
Cũng không thể trách Tần Thiên Nam.
Với tu vi của Tần Thiên Nam, muốn nhìn thấu một tên hậu bối rất dễ dàng.
Nhưng Hồng Anh kiếp trước là nữ đế.
Sao lại không có một vài bí pháp che giấu tu vi?
Chỉ cần nói đến bí pháp che giấu tu vi, Hồng Anh có thể lấy ra trên trăm bộ.
Đây là nội tình của đại đế!
Tuy nhiên nội tình này đặt trước mặt Lục Trường Sinh lại không dùng được.
Cảm giác Lục Trường Sinh vô dục vô cầu, nhưng mỗi khi lấy một vật gì đó ra đều là vật mà nàng không có hoặc là cấp bậc rất cao...
Điều này khiến Hồng Anh rất là bất đắc dĩ.
Lục Trường Sinh nhìn về phía Tần Thiên Nam, hỏi: “Tần thúc, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tần Thiên Nam cười nói: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì.”
“Không phải chuyện lớn thì tới tìm chúng ta làm gì, bọn họ còn phải nấu…… Tu luyện!”
Hồng Anh: “……”
Diệp Thu Bạch: “……”
Bọn họ chắc chắn sư tôn định nói là nấu cơm!
Tần Thiên Nam cũng bất đắc dĩ nói: “Trước thi đấu thư viện bốn vực, Nam Vực còn một bí cảnh thí luyện, bên trong có không ít truyền thừa của cường giả thượng cổ, cũng có ích đối với hai đồ nhi của ngươi.”
Lục Trường Sinh cũng từng nghe tới bí cảnh thí luyện của Nam Vực, vuốt cằm nói: “Là Huyết Ngục thí luyện kia sao?”
Trong lời đồn.
Huyết Ngục giam giữ vô số cường giả thượng cổ.
Những cường giả bên trong có kẻ sống thọ có kẻ chết già.
Cũng có kẻ bị rút cạn tinh huyết……
Lúc này mới dẫn tới bên trong Huyết Ngục có rất nhiều truyền thừa.
Nhưng cũng không phải dễ dàng lấy được.
Tần Thiên Nam gật đầu nói: “Huyết Ngục thí luyện bắt đầu vào ngày mai, Thảo Đường vốn có hai danh ngạch, đúng lúc để Thu Bạch và Hồng Anh đi, nơi đó cũng hạn chế tu vi, chỉ cho phép từ Tử Phủ cảnh trở xuống.”
Tuy Hồng Anh đạt tới Thủy Dật cảnh đỉnh nhưng nàng lại có bí pháp áp chế tu vi.
Không đợi Lục Trường Sinh trả lời.
Hồng Anh đã lập tức nói: “Ta muốn đi!”
Ánh mắt kiên định!
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Hồng Anh, gật đầu nói: “Vậy các ngươi đi đi, rèn luyện nhiều một chút cũng tốt.”
Diệp Thu Bạch đang có ý này, hắn muốn tiếp xúc với nhiều cường giả bên ngoài hơn.
Tần Thiên Nam cũng hài lòng gật đầu nói: “Tốt, chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai Trường Sinh dẫn bọn hắn qua đi.”
Lục Trường Sinh lập tức từ chối: “Ta không biết đường.”
Tần Thiên Nam: “……”
Ngươi quá lười!!!
“Được rồi, ngày mai ta để trưởng lão tới đón các ngươi!”
Nói xong rồi Tần Thiên Nam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh, sau đó xoay người rời đi.
Thấy Tần Thiên Nam rời đi.
Hồng Anh nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: “Sư tôn, ngươi không hỏi vì sao ta muốn đi sao?”
Lục Trường Sinh kinh ngạc nói: “Vì sao phải hỏi, chắc chắn ngươi có lý do của riêng mình.”
Hồng Anh gật gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm nhìn về phía chân trời, có chút thổn thức.
“Trong Huyết Ngục có một bộ hạ của ta, ta muốn đi gặp.”
Lục Trường Sinh nghe xong yên lặng.
Hồng Anh đã trải qua chín thế luân hồi.
Có bộ hạ thân tử đạo tiêu rất là bình thường.
Huống chi là bên trong Huyết Ngục.
“Đi thôi.”
Hồng Anh cúi người với Lục Trường Sinh rồi một mình đi vào nhà trúc tu luyện.
Diệp Thu Bạch nhìn thấy bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề cũng muốn đi tu luyện nhưng lại bị Lục Trường Sinh gọi.
“Ngươi đi đâu? Nấu cơm cho vi sư đi!”
“…… A.”
Một nơi khác.
“Hẳn là Diệp Thu Bạch sẽ tham gia Huyết Ngục thí luyện lần này?”
“Đi, để Cừu Lập Bi chuẩn bị một chút, cần phải chém giết hắn trong Huyết Ngục thí luyện!”
“Đã biết.”
Bắc Vực, Lạc Nhật vương triều.
Ở Lê viên.
Khương Thiền thân khoác quần áo xa hoa đẹp đẽ ngồi trong đình viện.
Khi nàng nghe được Diệp Thu Bạch không chết thì ánh mắt có chút phức tạp.
Nhưng càng nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.
Lúc này, bên ngoài có người đẩy cửa vào.
Khương Thiền thấy thế liền đứng dậy thi lễ.
“Hoàng tử.”
Đại hoàng tử cười, nhanh bước đến nâng Khương Thiền dậy rồi nói: “Giữa ta với ngươi không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.”
“Chúng ta sắp thành thân rồi, giữa phu thê cần gì như thế?”
Khương Thiền nghe xong, trong mắt cũng không có sự vui mừng ngược lại có chút ảm đạm.
Đại hoàng tử thu hết thảy vào trong mắt.
Hắn buông tay ra, đầy ẩn ý nói: “Diệp Thu Bạch sẽ tham gia Huyết Ngục thí luyện.”
Khương Thiền không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử tiếp tục nói: “Lần trước không diệt trừ được Diệp Thu Bạch, lần này ta sẽ phái người đi Nam Vực tham gia Huyết Ngục thí luyện.”
Khương Thiền không nói gì.
Lúc này nói thêm một lời sẽ mang đến cho Diệp Thu Bạch thêm một chút nguy hiểm.
Đại hoàng tử thở dài nói: “Ta biết ngươi còn không buông được, nhưng tương lai ngươi là mẫu nghi thiên hạ.”
“Ta tuyệt đối không cho phép Diệp Thu Bạch sống trên đời này, ngươi biết không?”
Hắn không thèm để ý đến lòng Khương Thiền có thuộc về hắn hay không.
Trong vương triều.
Chuyện bất đắc dĩ gả cho người mình không thích rất nhiều.
Đại hoàng tử cũng như thế, hắn chỉ cần có được thân thể Khương Thiền.
Còn lòng dạ gì đó?
Là thứ gì chứ?
Có quyền thế, có thực lực.
Vậy có thể sở hữu tất cả!
Đợi Đại hoàng tử rời khỏi Lê viên, Khương Thiền mới thở dài nhìn về phía chân trời, nơi đó mây đen giăng đầy.
Tia chớp như lôi long giống rải rác khắp tầng mây.
“Xin lỗi……”
Bên ngoài Lê viên, Đại hoàng tử không quay đầu lại, một bóng người màu đen đột ngột xuất hiện.
Bóng người quỳ một gối trên mặt đất chờ đợi Đại hoàng tử ra lệnh.
“Đi Huyết Ngục thí luyện, lần này nhất định phải giết chết Diệp Thu Bạch kia.”
“Còn nữa, liên hệ Ảnh Sát, để bọn họ cũng phái người đến Huyết Ngục trước!”
Bóng người không khỏi ngạc nhiên: “Đại hoàng tử, phái người của chúng ta không phải đủ rồi sao, cần gì xuất động Ảnh Sát?”
Ảnh Sát là một tổ chức sát thủ cực kỳ thần bí ở Bắc Vực.
Nghe nói chỉ cần trả thù lao đúng mức thì nhiệm vụ gì bọn họ cũng dám tiếp.
Là một đám kẻ điên.
Nhưng xác suất thành công của đám kẻ điên này cực cao!
Lần thất bại duy nhất là ám sát quốc chủ đương nhiệm của Lạc Nhật vương triều, tồn tại xếp hạng thứ tư Võ bảng Tứ Vực.
Lần đó Ảnh Sát tổn thất hơn phân nửa thành viên, ngay cả chủ nhân của Ảnh Sát cũng trọng thương.
Tuy nhiên quốc chủ cũng không có diệt sạch Ảnh Sát mà tha cho bọn họ một mạng.
Điều kiện là phải bán mạng cho Lạc Nhật vương triều……
Có thù lao nào quan trọng hơn mạng sống?
Chủ nhân Ảnh Sát cũng chỉ có thể đáp ứng.
Đại hoàng tử cười dữ tợn nói: “Ta không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, nghe nói Diệp Thu Bạch đã khôi phục thiên phú.”
“Tuy rằng đối với ta mà nói vẫn không có chút uy hiếp, nhưng mà…… Diệt cỏ cần phải diệt tận gốc!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận