Phía Lạc Nhật vương triều có tổng cộng bốn người.
Bốn người đều là Tử Phủ cảnh đỉnh.
Hơn nữa trên thân từng người đều có sát khí vờn quanh.
Hiển nhiên bốn người này đều rèn luyện từ núi thây biển máu.
Phía sau bốn người còn có ba gã nam tử áo đen.
Hình như ba nam tử áo đen đã dùng bảo vật đặc thù giấu toàn bộ hơi thở khiến người ta không cách nào cảm nhận được sự tồn tại.
Một người cầm đầu trầm giọng nói: “Dựa theo ước định, Lạc Nhật vương triều chúng ta chiếm dụng bảy danh ngạch của Thiên Nguyên vương triều để tham gia Huyết Ngục thí luyện Nam Vực.”
Sau đó tên này lại cười nhạo một tiếng rồi nói tiếp: “Cũng thuận tiện nhìn xem mọi rợ Nam Hoang có thực lực thế nào.”
Trong bốn vực, bởi vì thực lực chỉnh thể của Nam Vực cách xa ba vực còn lại nên bị gọi là Nam Hoang.
Còn người Nam Hoang thì bị gọi mọi rợ……
Ánh mắt Thiên Minh có chút giận dữ nhưng chỉ có thể nhịn xuống không có phát tác.
Có người Tàng Đạo thư viện phẫn nộ quát: “Mọi rợ sao? Cũng không thấy Bắc Vực các ngươi mạnh đến đâu?”
Có người khác hừ lạnh nói: “Tuy rằng có sự chênh lệch nhưng ta nghĩ cũng không chênh lệch quá lớn?”
“Các hạ không khỏi quá kiêu ngạo đi?”
Người cầm đầu châm chọc nói: “Có kiêu ngạo hay không thì các ngươi thử một lần liền biết!”
“Hừ, vậy để cho ta tới thử một lần.”
Lập tức có thiên kiêu Minh Dương tông vọt tới.
Thiên kiêu Minh Dương tông này cũng có tu vi Tử Phủ cảnh đỉnh, đánh ra một chưởng, chưởng ấn mang theo dương viêm chi lực!
Từng ngọn lửa nóng cháy bừng lên, đốt đến không gian có chút vặn vẹo.
“Tốt lắm! Dương Viêm chưởng của Minh Dương tông quả nhiên bất phàm!”
“Đối phương khinh thường người Nam Vực chúng ta như thế, sợ là phải chịu khổ!”
“Minh Dương tông đặt ở Nam Vực cũng là tông môn hàng đầu!”
Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên nghiêm túc.
Trong mắt hắn thì người cầm đầu kia không đơn giản.
Chỉ mỗi tầng sát khí vờn quanh thân thôi đã có thể khiến người ta cảm thấy hít thở không thông!
Loại người này sao có thể đơn giản chứ?
Chỉ sợ là phải bại……
Quả nhiên!
Dương Viem chưởng của thiên kiêu Minh Dương tông vừa tới gần thì người Lạc Nhật vương triều liền giơ một ngón tay điểm tới.
“Chút tài mọn, phá cho ta!”
Tức khắc có một cổ sát khí bùng lên từ ngón tay.
Dương Viêm chưởng ấn bị đâm xuyên trong nháy mắt.
Minh Dương tông thiên kiêu sửng sốt, vừa định lui về sau thì đối phương đã nhanh chóng phóng đến.
Sát ý hoàn toàn bùng nổ, bao phủ lấy thiên kiêu Minh Dương tông.
Chỉ thấy ánh mắt thiên kiêu Minh Dương tông dại ra, mặt tràn ngập sự hoảng sợ!
Ngay cả ý muốn phản kháng cũng nhanh chóng biến mất.
Người Lạc Nhật vương triều tỏ vẻ châm biếm, tung một quyền.
Khí thế giống như mãnh thú thoát khốn khiến người ta sợ hãi!
Nắm tay nện thật mạnh vào ngực thiên kiêu Minh Dương tông.
Rắc rắc!
Tiếng xương ngực gãy nát vang lên.
Đồng thời có máu tươi điên cuồng trào ra.
Trong máu còn có cả mảnh vụn của nội tạng.
Thiên kiêu Minh Dương tông như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Thân thể nằm bẹp trên mặt đất, không còn hơi thở.
Một chiêu hạ gục trong nháy mắt!
Chỉ là một quyền.
Nhưng uy lực của một quyền này lại khiến vô số người cảm thấy kinh hoàng.
Một quyền này tuyệt đối không phải Tử Phủ cảnh đỉnh bình thường có thể phát ra!
“Sao ngươi dám giết người Minh Dương tông ta!”
Phía Minh Dương tông có một tên trưởng lão vọt ra.
Người mới bị giết chính là người thừa kế vị trí tông chủ đời kế tiếp của Minh Dương tông.
Vì bồi dưỡng hắn mà Minh Dương tông đã hao phí không ít tài nguyên.
Hiện tại bị giết dẫn tới Minh Dương tông tổn thất nặng nề, có khả năng sẽ bước vào thời kì suy yếu.
Chuyện này đối một tông môn hàng đầu mà nói quả thực là một sự đả kích rất lớn!
Khi trưởng lão Minh Dương tông ra tay, sắc mặt tên người Lạc Nhật vương triều kia cũng có chút nghiêm trọng.
Dù sa đối phương cũng là cường giả Khí Hải cảnh.
Bốn người tập kết lại rồi đứng bốn phía, bốn luồng sát khí phóng lên cao, bắt đầu giao hòa.
Một biển máu to lớn xuất hiện, tràn ngập một khu vực.
Công kích của trưởng lão Minh Dương tông đã tới.
Bốn người đồng thời tung một quyền.
Biển máu nhanh chóng hóa thành một nắm đấm to lớn nện về phía trưởng lão Minh Dương tông.
Ầm!
Trong khoảnh khắc va chạm.
Khí huyết sôi trào.
Sắc mặt trưởng lão Minh Dương tông biến đổi.
Hắn nghĩ nếu mình ra tay liền có thể nghiền ép mấy tên Tử Phủ cảnh đỉnh phong này.
Nhưng khi hắn bốn người liên thủ thì thực lực lại tăng mạnh.
Đây không đơn giản chỉ là gộp lại mà là tăng theo bội số.
Trưởng lão Minh Dương tông cảm giác mình không phải đối mặt với bốn tên hậu bối mà là đang đối mặt với một đại ma đầu đã giết vô số người!
Sát khí mãnh liệt thậm chí ảnh hưởng tới tâm hồn của tên trưởng lão này.
Tâm hồn run rẩy!
Phụt!
Thời điểm quyết đấu, chỉ cần thất thần trong chớp mắt liền quyết định thắng bại.
Trong khoảnh khắc tâm hồn run rẩy, trưởng lão Minh Dương tông bị nắm đấm màu máu cắn nuốt.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi hoảng hốt.
Tử Phủ đỉnh liền có thể nghiền ép một tên trưởng lão Khí Hải cảnh đỉnh phong?
Tuy rằng là bốn người đồng loạt ra tay nhưng sự chênh lệch giữa Khí Hải cảnh và Tử Phủ cảnh không phải dễ dàng bù lại.
Một lúc sau, trưởng lão Minh Dương tông bị cắn nuốt hoàn toàn!
Không còn sự sống!
Trưởng lão Nho Viện nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà nhíu mày nói: “Các ngươi quá mức rồi? Chỉ là luận bàn bình thường mà muốn lấy tính mạng người khác!”
Nói xong, trưởng lão Nho Viện quát nhẹ: “Phá ma!”
Tức khắc có một luồng chính khí quét tới nắm đấm màu máu.
Nắm đấm màu máu tan rã, thi thể trưởng lão Minh Dương tông rơi xuống phía đám người Minh Dương tông.
Có người ôm quyền cảm tạ trưởng lão Nho Viện.
Bốn người Lạc Nhật vương triều cũng liên tục lui về phía sau, khóe miệng chảy máu tươi, không cam tâm mà cười lạnh.
“Đám mọi rợ các ngươi chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
Trưởng lão Nho Viện nheo mắt.
Người thân khoác áo giáp tiếp tục nói: “Nếu cùng cảnh giới lưu lại bốn người chúng ta ở nơi này thì phía vương triều cũng sẽ không nói gì, nhưng……”
Nói tới đây hắn lại cười lạnh, trong mắt lóe sát ý
“Nhưng nếu dùng phương thức này chém giết chúng ta, chỉ sợ thiết kỵ của Lạc Nhật vương triều sẽ đặt chân tới Nam Vực!”
Đây là uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Nhưng mọi người lại không thể không nhận lấy uy hiếp này!
Nguyên nhân là vì nắm đấm của Lạc Nhật vương triều lớn hơn.
Vị quốc chủ kia chính là cường giả xếp hạng thứ tư trên Võ bảng Tứ Vực.
Không ai chịu nổi sự trả thù của Lạc Nhật vương triều.
Ngay cả trưởng lão Nho Viện cũng chỉ hừ lạnh, không ra tay nữa.
Viện trưởng Tần Thiên Nam xếp hạng thứ hai mươi sáu, hiển nhiên không phải đối thủ của Lạc Nhật vương triều.
Huống hồ thư viện sẽ không tham dự tranh đấu của thế tục.
Minh Dương tông chỉ có thể ảm đạm rời khỏi đây.
Người thừa kế đã chết, trưởng lão dẫn đội cũng đã bị giết.
Bọn họ đã không có tư cách tham dự thí luyện nữa.
Lúc này, lão giả dẫn đầu Thiên Nguyên vương triều bỗng nói: “Các vị, trò khôi hài đã kết thúc, sắc trời cũng không còn sớm, nên mở Huyết Ngục bí cảnh.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận