Chém giết tất cả những người trước mắt?
Tuy rằng số lượng đông đảo nhưng lại không có cảnh giới.
Chỉ là phàm nhân mà thôi.
Diệp Thu Bạch cảm thấy khó hiểu, vì sao nam tử lại ra khảo hạch thế này.
Nhưng Diệp Thu Bạch cũng sẽ không ngồi chờ chết, hắn cầm chặt kiễm gỗ trong tay phóng về phía đám người!
Hắn không ngừng vung kiếm gỗ.
Từng luồng kiếm khí không ngừng khuếch tán ra chung quanh!
Những phàm nhân đó chỉ cần chạm vào kiếm khí liền chết tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, máu thịt tán loạn.
Quanh thân Diệp Thu Bạch có linh khí hộ thể cho nên không bị lây dính chút nào.
Nhưng mỗi khi Diệp Thu Bạch chém giết một người không mặt thì lập tức sẽ có một người khác điền vào chỗ thiếu.
Tất cả không sợ hãi gì, như thiêu thân lao đầu vào lửa mà ùa tới.
Diệp Thu Bạch không ngừng vung kiếm gỗ.
Kiếm khí hóa sông, thu hoạch sinh mệnh của từng người không mặt.
Giờ phút này Diệp Thu Bạch như biến thành Tử Thần!
Bên ngoài đã nửa ngày trôi qua.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên nghiêm trọng bởi vì hắn phát hiện những người này không hề giảm bớt chút nào.
Biển người vẫn tấp nập như cũ, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy điểm cuối.
Thấy cảnh này, Diệp Thu Bạch thầm nghĩ, không phải là đang khảo nghiệm xem mình có thể bị tiêu hao đến chết hay không chứ?
Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch liền bắt đầu khống chế linh khí không tiết ra ngoài.
Đồng thời cũng triệt bỏ linh khí hộ thể, mặc kệ máu thịt dính trên người mình.
Cố gắng tiết kiệm linh khí trong cơ thể.
Nam tử áo trắng ở một nơi nào đó nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cong lên.
Đáng tiếc là Diệp Thu Bạch đã đoán sai……
Một ngày trôi qua……
Toàn thân Diệp Thu Bạch đã bị máu tươi bao phủ.
Thậm chí dưới những lớp máu mới đã có một tầng máu khô ngưng kết thành áo giáp.
Kiếm gỗ trong tay cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
Vung vẩy, giết người.
Lại vung……
Lại giết người……
Lặp đi lặp lại không có điểm dừng.
Giống như cỗ máy giết chóc……
Nhưng đám người không mặt vẫn cứ đông đúc như cũ, không hề giảm bớt.
Vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhào về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch chỉ có thể vung kiếm.
Hai ngày sau.
Vẫn như thế.
Ánh mắt Diệp Thu Bạch đã bắt đầu chết lặng.
Đám người vẫn không giảm.
Bốn ngày sau……
Vẫn như thế.
……
Hiện tại, Diệp Thu Bạch không biết đã mấy ngày trôi qua rồi.
Kiếm khí quanh thân Diệp Thu Bạch đã tràn ngập sát khí!
Ánh mắt chết lặng cũng có chút thay đổi.
Trong mắt xuất hiện sự cuồng bạo pha chút thích thú khi giết chóc!
Không biết lại qua bao lâu.
Diệp Thu Bạch không còn chết lặng như trước đó.
Ngược lại bắt đầu toàn lực vung kiếm.
Kiếm khí trở nên cuồng bạo, không ngừng xé nát đám người.
Nếu nhìn kỹ sẽ có thể nhìn giờ phút này Diệp Thu Bạch đang tươi cười.
Không sai, Diệp Thu Bạch đang cười!
“Giết! Giết! Đều chết hết cho ta!”
Nam tử áo trắng nhìn thấy cảnh này thở dài một hơi, thất vọng lắc đầu: “Người thứ ba đi vào nơi này vẫn không thể thông qua khảo hạch sao? Thôi, lại chờ thêm một chút.”
Nam tử rất kiêu ngạo.
Hắn đã sáng tạo ra kiếm pháp như Thiên Ma Cửu Kiếm.
Tại thời kỳ thượng cổ, hắn chính là một trong những cường giả lừng lẫy.
Được người khác gọi là Thiên Ma Kiếm Thánh!
Cho nên hắn sẽ không tùy tiện giao truyền thừa cho người có tâm chí không kiên định.
Huống hồ tâm chí không đủ kiên định cũng không cách nào tiếp nhận truyền thừa.
“A?”
Đột nhiên, nam tử áo trắng nhìn về phía Diệp Thu Bạch, suy tư gì đó rồi nói: “Có chút thú vị.”
Giờ phút này, cổ kiếm khí cuồng bạo quanh thân Diệp Thu Bạch không giảm đi nhưng sự ưa thích giết chóc trong mắt lại bắt đầu biến mất!
Hai mắt trở nên trong vắt.
Là Kiếm Tâm Thông Minh!
Kiếm giả thẳng tiến không lùi!
Có thù báo thù, có oán báo oán, không thể trở thành cỗ máy giết chóc.
Diệp Thu Bạch nhớ tới kiếm đạo của mình.
Nhớ tới lời sư tôn dạy bảo.
Cũng nhớ tới đường mình đã đi qua, nhớ tới lĩnh ngộ đối với kiếm đạo.
Cùng lúc đó, Thái Sơ Kiếm Kinh cũng bắt đầu vận chuyển.
Từng luồng kiếm khí tràn vào kinh mạch, bắt đầu tẩy sạch giết chóc chi ý.
Ầm!
Hơi thở đột nhiên bùng nổ, Diệp Thu Bạch đột phá đến Tử Phủ cảnh trung kỳ!
“Kiếm Tâm Thông Minh, còn có công pháp kỳ lạ……”
Nam tử áo trắng xem xong mỉm cười nói: “Không tồi, xem ra thật sự là một hạt giống tốt.”
Ánh mắt Diệp Thu Bạch càng thêm trong sáng.
Kiếm trong tay cũng không còn nặng nề như trước, trở nên thanh thoát, nhẹ nhàng hơn.
Dần dần Diệp Thu Bạch cũn g hiểu ra ý nghĩa thật sự của khảo hạch.
Thiên Ma Cửu Kiếm.
Vốn chính là một loại kiếm pháp sát phạt tràn ngập ma tính.
Nếu như người có tâm chí không đủ kiên định tu luyện thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ma tính khống chế, trở thành cỗ máy giết chóc.
“Tốt, ngươi thông qua.”
Vừa dứt lời thì đám người không mặt liền tiêu tán.
Nhà giam to lớn bị xiềng xích màu vàng kim quấn quanh lại hiện ra trước mắt Diệp Thu Bạch.
Nam tử áo trắng nhìn Diệp Thu Bạch, hài lòng nói: “Không nghĩ tới ngươi trẻ tuổi như thế này mà đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, còn có công pháp kia cũng vô cùng huyền diệu.”
Đến nay Diệp Thu Bạch vẫn chưa thể hiểu được Thái Sơ Kiếm Kinh.
Nhưng một thân thực lực đều do Thái Sơ Kiếm Kinh mang đến.
Rốt cuộc sư tôn là ai mà lại có thể lấy ra công pháp bực này?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng thêm kính trọng Lục Trường Sinh.
Nam tử áo trắng tiếp tục nói: “Nếu đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh thì ngươi có thể phát huy uy lực của Thiên Ma Cửu Kiếm đến mức tận cùng, ta cũng có thể giao năm kiếm đằng sau cho ngươi.”
Diệp Thu Bạch nghe xong sửng sốt, ngay sau đó gãi gãi đầu nói: “Cái kia…… Tiền bối, ta đã học xong năm kiếm đằng sau……”
“A?”
Nam tử áo trắng kinh ngạc.
“Kiếm phổ vẫn luôn nằm trong tay ta, chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, sao ngươi có thể học được chứ?”
Diệp Thu Bạch tỏ vẻ sùng bái nói: “Là sư tôn của ta, hắn thôi diễn ra năm kiếm đằng sau rồi truyền cho ta.”
“Sao có thể!”
Nam tử áo trắng thốt lên: “Vậy ngươi nhanh bày ra cho ta xem thử!”
“Tiền bối, thực lực của ta còn chưa đủ để thi triển năm kiếm sau……”
Diệp Thu Bạch vừa dứt lời, nam tử áo trắng liền hóa thành một sợi sương đen chui vào vị trí giữa hia chân mày hắn.
Diệp Thu Bạch chấn động, tròng mắt nhanh chóng hóa thành màu đen.
Ngay sau đó cầm lấy kiếm gỗ, thi triển Thiên Ma Cửu Kiếm!
Trong lúc nhất thời.
Kiếm khí màu đen cắt ngang cắt dọc, giống như muốn hủy thiên diệt địa!
Không bao lâu sau, nam tử áo trắng xuất hiện trở lại.
Hắn có chút khiếp sợ nói:
“Chuyện này…… Sao có thể?”
“Còn hoàn thiện hơn Thiên Ma Cửu Kiếm của bổn tọa, uy lực cũng to lớn hơn, ngay cả tác dụng phụ cũng không còn……”
“Có thể nói là Thiên Ma Cửu Kiếm của sư tôn ngươi đã hoàn thiện, cấp bậc đã vượt qua Thiên Ma Cửu Kiếm của bổn tọa!”
“Nhưng từ khi Thiên Đạo của vùng thế giới này sụp đổ, sao có thể xuất hiện nhân vật thế này?”
“Chẳng lẽ sư tôn ngươi là người thời kỳ thượng cổ?”
Diệp Thu Bạch gãi gãi đầu nói: “Hẳn là không phải, hình như sư tôn ta còn rất trẻ, hơn nữa…… Mỗi ngày còn muốn ăn cơm, rất lười.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận