Tâm Nhãn có thể khám phá tất cả hư ảo của thế gian!
Dù mê trận hay ảo trận, chỉ cần thực lực không bị đối phương nghiền áp đều có thể dễ dàng khám phá.
Trước Tâm Nhãn, rất nhiều thủ đoạn ẩn giấu thủ đều phải lộ ra.
Đây là thủ đoạn gì?!
Trong sương mù, ba người áo đen nhìn thấy cảnh này mà lòng nổi sóng.
Trong cùng cảnh giới, không ai có thể nhìn thấu Vụ Ẩn sát trận!
Huống chi ba người còn thiêu đốt tinh huyết thi triển sát trận này.
Dù là cường giả Khí Hải cảnh đỉnh cũng không cách nào khám phá.
Trừ phi cường giả Thủy Dật cảnh dùng lực phá trận mới có thể bài trừ Vụ Ẩn sát trận!
Nhưng Diệp Thu Bạch chỉ là một người Tử Phủ cảnh.
Cảnh giới còn thấp hơn so với bọn họ.
Sao có thể làm được điểm này?
Chẳng lẽ trùng hợp?
Nhưng khi bọn hắn nghĩ đến đây thì lại cảm giác trên người Diệp Thu Bạch có kiếm ý phóng ra.
Dường như muốn chém nát vùng không gian này.
Kiếm ý?!
Trong tư liệu thì Diệp Thu Bạch chỉ mới tu luyện hơn mười năm.
Sao có thể lĩnh ngộ kiếm ý?!
Ngay sau đó, kiếm khí mang theo kiếm ý phóng thẳng tới chỗ ba người, sắc mặt cả ba đều biến đổi.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ liền biết Diệp Thu Bạch đã nhìn thấu trận pháp này!
“Chuyển trận, Ảnh Sát trận!”
Ba người đồng thời đánh ra ấn ký, phun một ngụm máu tươi vào ấn ký kia.
Sương mù trong trận pháp tức khắc tiêu tán, có vô số thanh chủy thủ màu đen xuất hiện đâm về phía kiếm khí của Diệp Thu Bạch.
Nếu mê trận đã vô dụng vậy thì vậy trực tiếp sử dụng sát trận chống chọi!
Ảnh Sát là tổ chức sát thủ.
Đã mất đi tính ẩn nấp thì sao chiến đấu chính diện có thể chống nổi Diệp Thu Bạch?
Vô số chủy thủ bị kiếm khí chém nát.
Thế tới không giảm chém về phía ba người!
Sắc mặt người áo đen biến đổi, nhưng hiện giờ đã không kịp né tránh, chỉ có thể dùng chủy thủ chắn trước ngực.
Từng tầng linh khí xuất hiện ngăn cản kiếm khí sắc nhọn.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên.
Kiếm khí chém nát từng tầng linh khí hộ thể.
Kiếm khí dừng lại trên thân ba người rồi trực tiếp xuyên thấu qua.
Tức khắc có tia máu phun ra từ ngực ba người.
Một kích lấy ba mạng.
Diệp Thu Bạch phất phất Ám Ma, lạnh nhạt nhìn cảnh này, giống như không để ý chút nào.
Cừu Lập Bi xem mà hoảng hốt.
Giờ phút này hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư chém giết Diệp Thu Bạch.
Hiện tại chỉ muốn chạy trốn!
Nhưng mà hắn đã bị khí cơ của Diệp Thu Bạch khóa chặt, hai chân như dính cứng trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích!
Bốn gã nam tử áo giáp Lạc Nhật vương triều cũng kinh ngạc.
Bọn họ cho rằng Diệp Thu Bạch bị vây bởi Vụ Ẩn sát trận sẽ mất mạng!
Nhưng hiện giờ Diệp Thu Bạch không chỉ phá trận mà còn chém giết ba gã sát thủ Ảnh Sát.
Tuy nhiên bọn họ không để ý chuyện này lắm mà là để ý cổ kiếm ý ngập trời kia.
Phải biết rằng dù ở Bắc Vực, ở Lạc Nhật vương triều thì cũng không có người lĩnh ngộ kiếm ý khi còn trẻ thế này.
Có thể lĩnh ngộ kiếm ý, không ai mà không phải kiếm tu một phương!
Loại người này Lạc Nhật vương triều cũng không dám dễ dàng đắc tội, chỉ có thể giao hảo.
Hiện giờ Diệp Thu Bạch từng bước từng bước đi tới.
Mỗi một bước đều có kiếm ý dựng lên.
Ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, trong mắt hắn thì năm người đã là người chết.
Thân kiếm như rắn, kiếm ý như lưỡi không ngừng phụt ra.
Cừu Lập Bi bắt đầu run rẩy.
Bốn nam tử áo giáp cũng kinh sợ nhưng sau đó lại nổi giận.
Một tên Nam Man thế mà mang đến cho bọn họ loại cảm giác này?
Chuyện này không có khả năng!
Một người tức khắc bùng nổ sát khí, sát khí hóa thành nắm đấm màu máu nện về phía Diệp Thu Bạch!
Diệp Thu Bạch thấy nắm đấm màu máu tới gần vẫn không có xuất kiếm.
Khi nắm đấm nện vào thân thể Diệp Thu Bạch thì kiếm ý trong cơ thể bỗng bùng nổ.
Trong lúc nhất thời, kiếm ý cắt ngang cắt dọc.
Nắm đấm màu máu bị xé thành mảnh nhỏ!
Ngay sau đó Diệp Thu Bạch bước ra một bước, thân thể biến mất tại chỗ!
Trong giây lát liền xuất hiện trước mặt nam tử áo giáp rồi giơ ngón tay ra.
Nam tử áo giáp không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay Diệp Thu Bạch dừng lại ở giữa trán mình.
Phốc!
Một tia máu bắn ra từ sau gáy nam tử áo giáp.
Ngón tay đâm xuyên qua đầu nam tử.
“Ngươi dám giết chúng ta? Lạc Nhật vương triều sẽ không……”
Còn chưa nói xong thì Diệp Thu Bạch đã chém một kiếm.
Đầu một tên bị chém bay.
Hai người còn lại thấy tình thế không ổn lập tức lui về phía sau, chuẩn bị đào tẩu!
Nhưng Diệp Thu Bạch cũng sẽ không thả hổ về rừng.
Tới một người thì mình liền giết một người!
Sớm muộn gì cũng có một ngày Diệp Thu Bạch chủ động xuất kích, giết đến Lạc Nhật vương triều!
Tiếp tục vung kiếm chém về phía hai người kia!
Kiếm khí hội tụ thành một vệt to chém vào áo giáp của hai người.
Áo giáp cũng không có bất kỳ tác dụng phòng hộ nào, như trang giấy bị cắt.
Người phía Lạc Nhật vương triều đều đã bỏ mình!
Thu hồi nạp giới của bốn người xong, Diệp Thu Bạch mới lại nhìn về phái Cừu Lập Bi đang không ngừng run rẩy.
Giờ phút này Cừu Lập Bi không còn kiêu ngạo ương ngạnh như trước, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nhìn Cừu Lập Bi.
Chỉ nghe hắn nói: “Diệp…… Diệp Thu Bạch, ta cũng không có làm gì, có thể xem mặt mũi Cừu gia mà thả ta không?”
Thấy Diệp Thu Bạch không dao động, Cừu Lập Bi tiếp tục run rẩy xin tha, “Sau này sẽ không tìm ngươi gây phiền toái! Hơn nữa ngươi muốn ta làm gì thì ta liền làm nấy, làm trâu làm ngựa đều được!”
Nói xong hắn còn quỳ gối trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Diệp Thu Bạch.
Thấy thế, Diệp Thu Bạch không nói gì, mà giơ chân đá vào nham thạch!
Nham thạch vỡ tan, từng mảnh nhỏ xuyên thấu thân thể Cừu Lập Bi.
Trong đó bao gồm cả đan điền.
Cừu Lập Bi đau đớn kêu lên một tiếng.
Hơi thở nhanh chóng biến mất, hiển nhiên đan điền bị phá, một thân tu vi biến mất, trở thành phế nhân!
Cảm nhận được tình trạng thân thể mình, Cừu Lập Bi khóc rống lên: “Giết ta! Giết ta đi!”
Diệp Thu Bạch không có đáp lời, xoay người rời khỏi nơi đây.
Giết loại người này, Diệp Thu Bạch sợ ô uế kiếm.
Cách thời điểm Huyết Ngục thí luyện kết thúc còn một ngày, Diệp Thu Bạch gặp được Hồng Anh.
“Sư huynh, ngươi giải quyết hết mấy người Lạc Nhật vương triều sao?”
Diệp Thu Bạch cười nói: “Không sai, xem như giải quyết hết.”
Hồng Anh gật gật đầu, sư huynh có thể giải quyết hết những người đó nàng cũng không thấy kỳ quái.
Dù sao đều là đệ tử của sư tôn.
Nếu không làm được mới khiến người ta cảm thấy thất vọng.
Diệp Thu Bạch hỏi: “Sư muội, ngươi làm xong chuyện của mình sao?”
Hồng Anh gật đầu nói: “Chờ thực lực của ta khôi phục đến đỉnh cao sẽ chinh chiến lần hai, nhưng khi đó có khả năng sẽ mượn lực lượng của huynh ngươi.”
“Được, có việc cứ gọi ta.”
Đều là đệ tử của sư tôn, còn là sư muội của mình, đương nhiên Diệp Thu Bạch sẽ không từ chối.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận