Sau khi Diệp Thu Bạch rời Thảo Đường.
Lục Trường Sinh liền nghĩ tới chuyện thu thêm vài tên đồ đệ, có lẽ có thể nhận được càng nhiều phần thưởng.
Suy nghĩ xong, Lục Trường Sinh liền rời Tàng Đạo thư viện, bắt đầu dạo khắp bốn vực.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Chỉ trong một nén nhang mà hắn đã đặt chân đến mọi ngóc ngách trong Nam Vực.
Khi đến Bắc Vực, thời điểm đi qua ngọn núi này thì hệ thống bỗng lên tiếng.
【 Kích phát nhiệm vụ: Đến Đường Hà thôn thu đồ đệ 】
【 Tên: Ninh Trần Tâm 】
【 Thiên phú: Cấp SSS 】
【 Tư chất: Hạo nhiên chính khí, Văn Khúc Tinh hạ phàm, tư chất thành đế 】
Tốt lắm, lại là tư chất thành đế.
Vì vậy nên mới có cảnh tượng như hiện giờ.
Ninh Trần Tâm chỉ vào mình rồi nhìn Lục Trường Sinh đang đứng lơ lửng, ngơ ngác nói: “Tiên sư muốn thu ta làm đồ đệ? Nhưng ta không có tu đạo nha.”
Lục Trường Sinh khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy ngươi cảm thấy như thế nào là đạo?”
Ninh Trần Tâm nghe xong sửng sốt.
Như thế nào là đạo?
Đạo là gì?
Hắn chưa từng suy nghĩ, cũng chưa từng nghĩ theo hướng này.
Ninh Trần Tâm không khỏi rơi vào trầm tư.
Lục Trường Sinh cũng không có mở miệng quấy rầy, phất phất tay, một tầng kết giới liền bao phủ hai người, tránh cho bị quấy nhiễu.
Một ngày nối tiếp một ngày.
Ninh Trần Tâm vẫn đang suy nghĩ, tuy nhiên thân là phàm nhân, hắn không có chút tu vi nào.
Lại không ăn cơm, không có uống nước nên thân thể bắt đầu suy yếu nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào.
……
Cho đến ngày thứ tư, quanh thân Ninh Trần Tâm đột nhiên có năng lượng màu trắng vờn quanh!
Đây là hạo nhiên chính khí!
Ninh Trần Tâm chậm rãi mở mắt, hắn cảm giác mình đã sờ đến đạo rồi nhưng khi muốn bắt giữ thì lại không được.
Giống như cá chạch nhỏ, nhìn thấy nhưng lại không bắt được.
Ninh Trần Tâm nhìn về phía Lục Trường Sinh rồi hỏi: “Đạo là gì?”
Hắn là thư sinh, đọc sách thánh hiền, mỗi khi có chỗ không hiểu liền bắt đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ không ra liền bắt đầu hỏi.
Lục Trường Sinh nhìn Ninh Trần Tâm, không có trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi đọc sách?”
Ninh Trần Tâm suy nghĩ một chút mới nói: “Vì giáo hóa thiên hạ, vì để thế gian không còn chiến tranh.”
Đúng.
Hắn muốn dùng việc đọc sách để giáo hóa thiên hạ, khiến thiên hạ tràn ngập thái bình.
Khi Ninh Trần Tâm vừa nói ra, phía chân trời có một luồng sáng màu vàng kim chiếu thẳng lên người hắn.
Đây là ánh sáng công đức.
Trời giáng công đức, đồng thời cũng là giáng trách nhiệm xuống!
Lục Trường Sinh thấy thế gật đầu nói: “Đạo tức là đạo, nó có thể là một hoa một cây, cũng có thể là một hạt bụi, vạn vật đều có thể là đạo.”
Ninh Trần Tâm suy tư gì đó.
Lục Trường Sinh tiếp tục nói: “Ngươi đọc sách vì giáo hóa thiên hạ, đây là đạo.”
“Vì thiên hạ thái bình cũng là đạo.”
Nghe đến đây, Ninh Trần Tâm chấn động.
Ánh sáng vàng kim như hóa thành thực chất, chỉ cần duỗi tay liền có thể nắm lấy!
Thấy Ninh Trần Tâm đã sờ đến ngưỡng cửa, chỉ cần đạp một bước nữa liền có thể đi qua.
Lục Trường Sinh quát: “Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh.”
Ầm!
Ninh Trần Tâm như bị sét đánh, đột nhiên run lên.
Hắn nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi xuống.
Từng luồng hạo nhiên chính khí không ngừng quay quanh tại thân thể hắn.
Ánh sáng vàng kim lóe lên từ giữa hai chân mày Ninh Trần Tâm, càng lúc càng lóng lánh!
Trong đầu hắn có một tia sáng vàng kim, Ninh Trần Tâm đang duỗi tay bắt lấy.
Đã đúc thành đạo tâm!
Ninh Trần Tâm lấy nho nhập đạo.
Phương thức tu luyện của hắn hoàn toàn khác người tu đạo bình thường.
Những người khác tu linh hồn, tu thân thể.
Còn Ninh Trần Tâm chỉ cần tu một thân hạo nhiên chính khí!
Có thể dùng hạo nhiên chính khí trấn giết kẻ địch.
Sau một lúc lâu.
Ninh Trần Tâm mới mở mắt ra, nhìn về phía Lục Trường Sinh, quỳ gối trên mặt đất, cung kính nói: “Đệ tử Ninh Trần Tâm, bái kiến sư tôn!”
【 Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng: Thư thánh đạo tắc, Đạo Kinh, hai ngàn năm tu vi 】
Không tệ!
Lục Trường Sinh mỉm cười gật gật đầu, phất tay nâng Ninh Trần Tâm đứng lên rồi nói: “Ngươi bái ta làm sư phụ, vi sư cũng không có đồ gì tốt cho ngươi, liền đưa ngươi vật này.”
Nói xong, Lục Trường Sinh phất tay, một quyển sách cổ xưa liền xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho Ninh Trần Tâm.
“Vật này là Đạo Kinh, có thể đối địch, cũng có thể dùng để cảm ngộ, ngươi nhận lấy đi.”
Ninh Trần Tâm vươn đôi tay, cẩn thận nhận lấy, vừa mở ra liền cảm nhận được đạo tắc chi lực bên trong.
Sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Sách này không phải phàm vật!
“Đa tạ sư tôn!”
Lục Trường Sinh gật đầu, tiếp tục nói: “Trước ngươi còn có một đại sư huynh tên là Diệp Thu Bạch, cùng với một sư tỷ tên Hồng Anh, ngày nào đó gặp gỡ, nếu có khó khăn gì thì có thể tìm bọn họ.”
Ninh Trần Tâm gật đầu.
“Được, cùng ta trở về sư môn đi.”
Lục Trường Sinh muốn mang Ninh Trần Tâm đi nhưng Ninh Trần Tâm lại lắc đầu nói: “Sư tôn, hiện tại ta còn chưa thể về sư môn.”
Lục Trường Sinh nhìn hắn với ánh mắt có chút khó hiểu.
Ninh Trần Tâm giải thích: “Ta muốn tiếp tục rèn luyện, bởi vì ta cảm giác kiến thức còn chưa đủ, không đủ chống đỡ đạo tâm.”
Lục Trường Sinh nghe xong gật gật đầu.
Đúng thật, mỗi người đều có phương pháp tu luyện của riêng mình.
Ninh Trần Tâm muốn rèn luyện trong hồng trần cũng không có gì đáng trách.
“ Được, cho ngươi vật này.”
Nói tới đây, Lục Trường Sinh ném một khối ngọc bội cho Ninh Trần Tâm.
“Đây là?”
Ninh Trần Tâm sửng sốt.
Lục Trường Sinh nói: “Trong ngọc bội này có kiếm trận do ta bày ra, lúc gặp nguy hiểm ngươi có thể dùng nó để hóa giải nguy cơ, đồng thời cũng có thể đủ dùng ngọc bội liên hệ sư huynh sư tỷ.”
Là đồ vật cùng loại với Truyền âm phù.
Ninh Trần Tâm ôm quyền nói: “Đa tạ sư tôn.”
“Vi sư đi trước.”
Nói xong liền biến mất tại chỗ.
Ninh Trần Tâm nhìn Lục Trường Sinh biến mất, sau đó cúi người một lúc lâu.
……
Về tới Thảo Đường, Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc nha, không thể mang về, lại không có ai nấu cơm cho ta sao?”
Cây liễu: “……”
Chim nhỏ: “……”
Người tu đạo bình thường đạt tới tích cốc cảnh thì rất ít khi ăn cơm.
Nhưng tên này khác, rõ ràng tu vi sâu không lường được nhưng mỗi ngày đều muốn ăn cơm, không ăn còn không chịu được!
……
Cùng lúc đó, ở Lạc Nhật vương triều.
Tướng Quân uể oải quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên Minh, nói: “Nhận được tin tức, Diệp Thu Bạch theo người Tàng Đạo thư viện tới Bắc Vực tham gia thư viện bốn vực giao lưu.”
“Ừ.”
Hoàng Thiên Minh gật gật đầu, tùy tiện nói: “Đã báo cho Ảnh Sát sao?”
“Ảnh Sát đã biết.”
“Tốt, sau đó thông báo cho người Tàng Đạo thư viện Bắc Vực một chút, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đã hiểu.”
Tướng Quân đứng dậy, rời khỏi nơi này.
Hoàng Thiên Minh nhìn về phía chân trời.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cố tình muốn xông vào……”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận