Cạnh nơi tổ chức yến hội có một đình viện.
Bên trong có mấy người đang ngồi.
“Tiểu tử kia chính là người mà Đại hoàng tử muốn xử lý sao?”
“Hẳn là không sai.”
“Ừ, lát nữa liền phái người tới thử sâu cạn, tốt nhất có thể buộc hắn giết người tại chỗ, kết thù với người Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.”
“Được, ta đi sắp xếp.”
“Yên tâm đi, sau khi thành công, Đại hoàng tử sẽ không bạc đãi ngươi.”
Người nọ nghe mà mừng rỡ, cung kính cúi người rồi rời đi.
……
Trong yến hội, Hoắc Khánh Minh, Lâm Sách cùng với Tân Hồng Y đã ngồi ở vị trí phía trước.
Chung Ngộ cùng Hoang Nguyên không có tham dự.
Diệp Thu Bạch nhìn sắc trời liền nhớ tới thời điểm ăn cơm chiều.
Ở Thảo Đường, bình thường thì lúc này hắn đã chuẩn bị cơm, sau đó cùng sư tôn và sư muội ăn cơm……
Nếu không phải vậy thì thật sự có chút không quen.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch liền bước về phía trước.
Ngồi xuống một vị trí tương đối gần cuối.
Đang chuẩn bị dùng thức ăn thì có một nam tử tục tằng đi tới.
“Này, ngươi là người Tàng Đạo thư viện Nam Vực đi?”
Diệp Thu Bạch không có quay đầu.
Khi nam tử tìm tới Diệp Thu Bạch, Hoang Nguyên và Chung Ngộ cũng nhìn sang.
“Hình như là người Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.”
“Nhưng không phải người tham gia giao lưu.”
“Hy vọng Diệp Thu Bạch không xúc động.”
Nhưng vừa dứt lời thì sắc mặt hai người liền cứng lại.
Nam tử tục tằng vừa định tiến đến bắt lấy bả vai Diệp Thu Bạch thì bị hơi thở của Diệp Thu Bạch đẩy ra ngoài!
Diệp Thu Bạch không có xoay người, vẫn ngồi ăn nhưng quanh thân đã có từng tia kiếm khí hóa thành trường kiếm chém về phía nam tử tục tằng.
Sắc mặt nam tử thay đổi, từng tia kiếm khí khiến hắn cảm giác được hơi thở của tử vong.
Hắn vội vàng giơ tay, từng tấm thuẫn linh khí nhanh chóng xuất hiện trước người!
Ngay sau đó còn lấy một đạo phù chú từ trong nạp giới để bao bọc chính mình.
Nhưng mấy tấm thuẫn đối mặt với kiếm khí của Diệp Thu Bạch giống như giấy mỏng.
Bị trực tiếp đâm thủng.
Tầng phù chú cũng bị cắt vỡ.
Phốc!
Kiếm khí đâm vào ngực nam tử ngực, máu tươi điên cuồng trào ra.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh này bỗng giật mình.
Thật quyết đoán, tàn nhẫn……
Diệp Thu Bạch lại không cho là sai, mình đã tới phía sau ngồi mà còn có người đến khiêu khích, chẳng cần nghĩ cũng biết đây là có kẻ bày mưu tính kế.
Nếu có người bày mưu tính kế thì tất nhiên không cần khách khí rồi!
“Người nọ chính là người tham gia giao lưu của Tàng Đạo thư viện Nam Vực đi?”
“Không sai, trông thực lực cũng không tồi.”
“Cũng chỉ là không tồi thôi, gặp được Kiếm sư huynh, chỉ sợ không phải đối thủ.”
“Ngươi không cần nói lời vô nghĩa, nhân vật như Kiếm sư huynh chính là người được Bắc Vực công nhận có thiên phú kiếm đạo tốt nhất!”
Diệp Thu Bạch cũng nghe được lời này.
Nhưng cũng không quá để ý.
Có phải người có thiên phú kiếm đạo đệ nhất hay không, đánh qua mới biết.
“Vì sao ngươi ra tay nặng như vậy? Lỗi của hắn không đến mức này đi?”
Quả nhiên, nam tử tục tằng chỉ là người thử.
Diệp Thu Bạch cười lạnh một tiếng, mình không oán không thù với Tàng Đạo thư viện Bắc Vực này.
Đối phương lại nhằm vào như thế thì chỉ có một khả năng.
Có người đang thao túng tất cả, tất nhiên là người Lạc Nhật vương triều.
Ở Bắc Vực cũng chỉ có Lạc Nhật vương triều muốn nhằm vào Diệp Thu Bạch.
Cũng chỉ có Lạc Nhật vương triều mới muốn tính mạng của hắn!
Có người nhận ra thân phận nam tử.
“Đó là Khâu Dụ của Tàng Đạo thư viện Bắc Vực, tuy rằng không tham gia giao lưu nhưng cũng là nhân vật nổi danh trong Võ Đường!”
“Khâu Dụ ở Tử Phủ cảnh trung kỳ đã có thể đánh bại người nửa bước Khí Hải cảnh, hiện giờ đột phá đến Tử Phủ đỉnh, không biết thực lực đạt tới trình độ nào!”
Bên kia, Diệp Thu Bạch nghe Khâu Dụ nói không khỏi cười nhạo: “Nếu đã làm cẩu cho người khác vậy thì phải chuẩn bị bán mạng bất kỳ lúc nào.”
Khâu Dụ có chút kinh ngạc, tuy nhiên vẫn trầm giọng nói: “Làm cẩu? Dù như thế nào thì cũng là đệ tử Tàng Đạo thư viện Bắc Vực, ngươi làm như vậy không sợ khiến nhiều người tức giận?”
Diệp Thu Bạch lau miệng rồi nói: “Nói xong chưa?”
Khâu Dụ sửng sốt.
Diệp Thu Bạch lấy kiếm gỗ ra, xoay người nhìn về phía Khâu Dụ, lạnh nhạt nói: “Nếu đã nói nhảm xong thì động thủ đi, chủ tử của ngươi cũng đang chờ đó.”
Sắc mặt Khâu Dụ trở nên hung ác, hai tay đeo quyền sáo phóng về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch thản nhiên nhìn, trường kiếm trong tay run lên, từng tia kiếm khí như hóa thành thực chất bắn về phía Khâu Dụ.
Khâu Dụ quát một tiếng, song quyền không ngừng oanh tới đánh nát kiếm khí.
Đồng thời trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Tuy rằng từng tia kiếm khí bị ngăn cản nhưng hai nắm tay của hắn lại truyền đến cảm giác đau nhức.
Kiếm khí như ung nhọt trong xương từ tay Khâu Dụ xâm nhập cốt tủy, phá hoại thân thể hắn từ bên trong.
Diệp Thu Bạch thấy kiếm khí bị cản trở cũng bước tới, chém một kiếm.
Một cổ kiếm khí màu đen bao trùm trên thân kiếm gỗ.
Quyền kiếm giao nhau!
Có tiếng leng keng vang lên.
Chỉ là khác với vẻ bình tĩnh trên mặt Diệp Thu Bạch.
Sắc mặt Khâu Dụ tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi, quyền sáo trong tay đã vỡ nát.
Đôi tay xuất hiện vô số đường máu.
Hắn kêu thảm thiết một tiếng rồi bay ngược ra ngoài!
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
“Sao có thể, Khâu Dụ không tiếp nổi một kích của hắn?”
“Nam Man tử này mạnh như vậy? Nhìn qua thì hơi thở chỉ là Tử Phủ cảnh trung kỳ đi!”
“Có lẽ chúng ta đã xem thường Nam Vực……”
Ở một nơi tối tăm, có người xem cảnh này mà nở nụ cười hài lòng.
Diệp Thu Bạch nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Còn ai muốn chiến một trận?”
Thấy không ai trả lời, Diệp Thu Bạch nâng kiếm gỗ đi về phía bàn ăn.
Hoang Nguyên nhíu mày nói: “Xem ra hắn muốn dẫn người phía sau màn ra, chỉ là cách thức này quá cao điệu!”
Chung Ngộ nhìn Diệp Thu Bạch, suy nghĩ gì đó.
Diệp Thu Bạch đi từng bước một về phía trước.
Mỗi khi bước một bước.
Kiếm khí lại dày đặc hơn.
Sau đó kiếm khí phóng lên cao!
Kiếm khí trắng đen không ngừng quay quanh Diệp Thu Bạch!
Khí thế khiến người ta sợ hãi.
Diệp Thu Bạch đi tới trước bàn thứ sáu, lạnh lùng nhìn một nam tử đang ngồi uống rượu rồi nói: “Chiến một trận?”
Diệp Thu Bạch không phải bắn tên không đích, từ lúc bắt đầu thì người này luôn tập trung vào hắn.
Diệp Thu Bạch cũng không muốn điệu thấp.
Hắn muốn cho Lạc Nhật vương triều biết, chơi mấy trò này không có tác dụng với hắn.
Có người không phục.
Một kiếm chém!
Kiếm đạo vô địch!
Nam tử đang uống rượu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, khẽ cười nói: “A? Vì sao ta phải chiến với ngươi một trận?”
Diệp Thu Bạch nhướng mày nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta không xứng?”
“Đúng thì như thế nào.”
“Chỉ là đánh bại Khâu Dụ mà ngươi đã cảm thấy mình có thể khiêu chiến tất cả thiên kiêu Tàng Đạo thư viện Bắc Vực sao?”
Oanh!
Một cổ kiếm khí bùng nổ!
Trong kiếm khí có lẫn ma khí màu đen.
Kiếm khí quét qua nam tử khiến ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc.
Hơi thở đã uy hiếp được hắn!
Không hề giống uy thế của một Tử Phủ cảnh trung kỳ có thể bộc phát ra.
“Hiện tại, xứng rồi chứ?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận