Liêu Mai Sinh là người Kiếm Đường.
Cũng là một trong những thành viên tham gia lần giao lưu này!
Thực lực đã đạt tới nửa bước Khí Hải cảnh!
Đồng thời Liêu Mai Sinh cũng là nhân vật bị phái tới.
Chỉ cần Diệp Thu Bạch chém giết Khâu Dụ thì Liêu Mai Sinh liền ra tay chém giết Diệp Thu Bạch.
Nhưng không đợi hắn ra mặt thì Diệp Thu Bạch đã phát hiện hắn.
Đối mặt với kiếm khí quét đến.
Liêu Mai Sinh buông chén rượu trong tay.
Uy thế nửa bước Khí Hải cảnh bùng nổ va chạm với kiếm khí màu đen.
Từng tiếng gầm rú vang lên.
Nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện không gian chỗ hai lực lượng giao nhau đang không ngừng vặn vẹo!
“Nam Man tử kia giao thủ với Liêu sư huynh!”
“Liêu sư huynh chính là thành viên tham gia giao lưu, không phải người mà Khâu Dụ có thể so sánh!”
“Người này quá mức cuồng vọng!”
Đột nhiên, chén rượu trong tay Liêu Mai Sinh bị kiếm khí đánh trúng rồi vỡ tan.
Liêu Mai Sinh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói, “Ngươi thật sự tìm chết!”
Vừa dứt lời Liêu Mai Sinh liền lấy trường kiếm ra, vỗ một chưởng xuống mặt đất, thân thể Liêu Mai Sinh nhảy dựng lên.
Trường kiếm chém về phía Diệp Thu Bạch.
Mặt Diệp Thu Bạch không chút gợn sóng, kiếm gỗ đặt ngang.
Hai người vừa chạm liền tách ra.
Trong lúc nhất thời, vô số kiếm khí ngang dọc cả khu vực.
Liêu Mai Sinh hừ lạnh, bước một bước, lại phóng về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch thấy thế cũng nghênh đón.
Người chưa tới, kiếm đã tới trước!
Mũi kiếm chạm nhau, từng sợi kiếm khí như thực chất hóa thành từng trường kiếm, không ngừng đối nhau.
Trong lúc nhất thời, không ai làm gì được ai!
Điều này làm cho Liêu Mai Sinh không khỏi giật mình.
Phải biết rằng bởi vì công pháp tu luyện nên kiếm khí của hắn cực kỳ bá đạo.
Người có thể chống đỡ chính diện rất ít!
Huống hồ cảnh giới của hắn cao hơn Diệp Thu Bạch không ít!
Trách không được bên kia muốn hắn ra tay.
Đám người Tân Hồng Y cùng Hoắc Khánh Minh cũng nhìn chằm chằm trận chiến này.
Phía Tàng Đạo thư viện Đông Vực, người cầm đầu cảm thấy hứng thú nói: “A? Nam Vực còn có một thiên tài kiếm đạo như vậy?”
Chỗ Tàng Đạo thư viện Tây Vực, “Hẳn là bên Nam Vực hẳn không có truyền thừa kiếm đạo nào mới đúng, chắc người này đã bái một nhân vật cực mạnh trên kiếm đạo làm sư phụ.”
Liêu Mai Sinh thấy chiêu này không chiếm được tiện nghi, trong lòng không khỏi giận dữ.
Trường kiếm trong tay bỗng nhiên chấn động, thân hình lùi lại, ngay sau đó chém một kiếm!
Một đạo kiếm mang chém thẳng tới Diệp Thu Bạch.
Kiếm mang có sát ý bao trùm, uy thế cực kỳ bá đạo!
Diệp Thu Bạch không chút hoang mang, kiếm gỗ trên tay bốc ma khí.
Thiên Ma Cửu Kiếm!
Ngay sau đó đón lấy kiếm mang kia.
Trải qua khảo hạch Thiên Ma trong Huyết Ngục bí cảnh.
Hiện giờ trong kiếm khí của Diệp Thu Bạch có thêm chút ma tính.
Trong kiếm mang còn có sát ý vô tận!
Đây là do Diệp Thu Bạch không ngừng chém giết vô số người không mặt mới tích lũy được.
Người chung quanh cảm nhận được cổ sát ý này, tâm thần thất thủ trong nháy mắt!
Dù nửa bước Khí Hải cảnh như Liêu Mai Sinh cảm nhận được cũng không khỏi run lên.
Điều này khiến hắn cực kỳ tức giận, mình chính là người có thể chém giết Khí Hải cảnh mà giờ lại bị một Nam Man tử, một Tử Phủ cảnh trung kỳ nho nhỏ ép đến mức này?
Về sau hắn còn mặt mũi nào ở thư viện!
Kiếm mang bá đạo cùng kiếm mang màu đen bắt đầu va chạm.
Ở giữa có thêm tia chớp màu đen khuếch tán ra xung quanh.
Có người vội vàng tránh né.
Cũng có người giơ tay phòng hộ.
Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, Liêu Mai Sinh có thể nghiền áp Diệp Thu Bạch.
Kiếm mang bá đạo lại không bị đánh tan, ngược lại còn cò vẻ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Chỉ trong mấy hơi thở!
Kiếm mang bá đạo như đã bị cắn nuốt, trực tiếp biến mất.
Khí thế của kiếm mang màu đen không hề suy giảm mà chém về phía Liêu Mai Sinh!
Cùng lúc đó, Diệp Thu Bạch cũng không đứng yên, hai chân đột nhiên giẫm mặt đất, phóng thẳng tới Liêu Mai Sinh, kiếm gỗ trong tay chém ngang.
Sắc mặt Liêu Mai Sinh biến đổi.
Ngay sau đó hừ lạnh một tiếng nghênh đón.
Người tu kiếm sao có thể e sợ?
Huống hồ còn đang đối mặt với người có cảnh giới thấp hơn chính mình.
Thân hình Liêu Mai Sinh lại hóa thành ba.
Ba đạo kiếm quang từ ba hướng khác nhau chém về phía Diệp Thu Bạch.
Kiếm quang này cũng không phải tàn ảnh mà là chân thật!
Yến Phản!
Người Tàng Đạo thư viện Bắc Vực đều biết đây là kiếm kỹ do Liêu Mai Sinh nghiên cứu được.
Uy lực khiến người ta sợ hãi.
Không cách nào tránh né!
Chỉ có thể dùng lực mà phá.
Tân Hồng Y thấy cảnh này cũng sửng sốt.
Nếu nàng đón một kiếm này, chỉ sợ là phải dùng đến sát chiêu mới có thể miễn cưỡng tiếp lấy.
Nhưng nếu là Diệp Thu Bạch mà nói……
Nàng không lo lắng vì thường hay luận bàn với Diệp Thu Bạch ở thư viện.
Tuy cảnh giới của Liêu Mai Sinh cao không một ít nhưng với thực lực hiện tại của Diệp Thu Bạch thì Liêu Mai Sinh còn chưa đủ xem.
Những khác không biết rõ, khi nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy……
Diệp Thu Bạch xong đời!
Đối mặt với Yến Phản của Liêu Mai Sinh, Diệp Thu Bạch không có cơ hội phản kháng cùng đường sống.
Một đạo kiếm mang va chạm với kiếm mang màu đen.
Hai đạo kiếm mang còn lại thì chém về phía Diệp Thu Bạch!
Diệp Thu Bạch không hề có chút hoảng loạn.
Không cách nào tránh né sao?
Diệp Thu Bạch cũng không nghĩ tới chuyện tránh né.
Ma khí trên kiếm gỗ bỗng bùng nổ!
Từng luồng ma khí ảnh hưởng đến tâm thần người chung quanh.
Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ ba!
Kiếm ra!
Ma khí ngập trời!
Sắc mặt Liêu Mai Sinh lại biến đổi.
Trước một kiếm này, hắn có cảm giác không cách nào chống cự.
Hai đạo kiếm mang nối nhau chém tới.
Diệp Thu Bạch chém ngang một kiếm.
Hai đạo kiếm mang tan nát ngay lập tức.
Liêu Mai Sinh nhanh chóng dùng trường kiếm chắn ngang.
Nhưng hấp tấp phòng ngự thế này làm sao có thể ngăn cản một kiếm khủng bố của Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch cũng không định dừng tay.
Nếu ngươi đã quyết định làm quân cờ cho người thì phải chuẩn bị hy sinh bất kỳ lúc nào.
Mọi người đều kinh ngạc hô to!
Có người khác muốn tiến tới cứu viện nhưng đã không kịp.
Thời điểm mọi người đều cho rằng Liêu Mai Sinh sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm Diệp Thu Bạch thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện ở giữa.
Bóng người nâng kiếm chặn lại!
Ầm!
Có từng luồng kiếm ý bốc lên!
Một kiếm của Diệp Thu Bạch bị chặn.
“Kiếm ý?”
Diệp Thu Bạch nhìn nam tử áo trắng có mái tóc dài phiêu lãng trước mắt không khỏi nhíu mày.
Không, còn chưa phải là kiếm ý.
Chỉ là sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý, có thể điều động một mà thôi.
Nhưng tu vi cao hơn hắn không ít.
Liêu Mai Sinh nhìn nam tử trước mắt, có chút xấu hổ nói: “Đa tạ Kiếm sư huynh cứu giúp.”
Kiếm sư huynh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Liêu Mai Sinh.
“Thân là kiếm tu, há có thể để cho người khác sử dụng? Đợi thư viện giao lưu kết thúc, tự mình đi kiếm phong diện bích mười năm.”
Liêu Mai Sinh gật đầu ôm quyền, không oán hận một câu.
Người này là thiên kiêu mạnh nhất Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.
Kiếm Triều Miện!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận