Nam Vực chỉ có mình Tân Hồng Y.
Hơn nữa thực lực của nàng chỉ có thể tranh giành với Liêu Mai Sinh, không phải đối thủ của Thạch Sinh.
Điều này khiến Tân Hồng Y không cách nào lấy được nhiều hơn.
Tân Hồng Y cũng biết điểm này nên chỉ thể nhắm mắt cho qua.
Lúc này bỗng có một bóng dáng chui ra từ rừng cây phía sau.
Tân Hồng Y quay đầu lại, sắc mặt u sầu tức khắc biến thành vui vẻ, hô lên: “Diệp Thu Bạch?!”
Người tới đúng là Diệp Thu Bạch.
Liêu Mai Sinh nhìn sang, mắt lóe sát khí.
Thạch Sinh cũng liếc nhìn, nói: “A? Người Nam Vực?”
Diệp Thu Bạch không nhìn hai người mà là nhìn về phía Tân Hồng Y, nói: “m Long đâu?”
Tân Hồng Y lắc đầu nói: “Hiện giờ âm Long còn chưa xuất hiện, bọn Thạch Sinh đã bày trận pháp để dụ nó ra, sau đó toàn lực chém giết.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Thạch Sinh nhìn hắn rồi cất cao giọng nói: “Người Nam Vực đúng không? Ngươi cũng muốn phân một chén canh?”
Diệp Thu Bạch nhìn Thạch Sinh rồi đáp: “Phân một chén canh sao? Ta chỉ cần tích phân.”
“Tích phân?”
Thạch Sinh sửng sốt.
Trong mắt hắn, máu âm Long cùng với âm Cốt Đóa quan trọng hơn tích phân nhiều.
Tích phân thì có thể cướp lấy nhưng âm Long huyết cùng âm Cốt Đóa chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
“Ngươi chắc mình chỉ cần tích phân sao?”
Tân Hồng Y cũng vội vàng nói: “Diệp Thu Bạch, hai thứ khác có giá trị hơn nha!”
Hai thứ kia dù ở trong Bí tộc của nàng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ là nàng không biết thân thể Diệp Thu Bạch đã sớm được Thuần Dương Xích Huyết đan tẩy luyện một lần.
Có dùng thêm máu âm Long thì cũng không có tác dụng gì.
Còn âm Cốt Đóa?
Vườn rau của sư tôn có nhiều thứ còn cao cấp hơn, hắn lấy về làm gì……
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: “Ta chỉ cần tích phân, nhưng ta muốn tất cả tích phân.”
Tất cả!
Liêu Mai Sinh híp mắt nói: “Ngươi há miệng rất to, nơi này có nhiều người như vậy, bọn họ có thể lấy được gì?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: “Liên quan gì đến ta đâu?”
Liêu Mai Sinh còn muốn nói gì đó thì bị Thạch Sinh ngăn cản, hắn châm chọc nói: “Không có gì, cho ngươi tất cả tích phân.”
“Sư đệ ta sẽ bồi thường cho bọn hắn thứ khác.”
“Nhưng nếu ngươi không bày ra thực lực tương ứng mà lấy toàn bộ tích phân thì sẽ có người không phục.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Thạch Sinh và Liêu Mai Sinh giao nhau.
Hình như đều hiểu ý đồ của đối phương nhưng không ai nói ra.
“Được rồi, các vị chuẩn bị đi, lúc khởi động trận pháp thì âm Long sẽ xuất hiện!”
Nói xong, Thạch Sinh cùng đám đệ tử Đông Vực bắt đầu kết ấn.
Các trận kỳ rải rác chung quanh phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trên mặt âm Long đàm xuất hiện một lực lượng trấn áp, ép về phía hồ nước.
Liêu Mai Sinh lấy trường kiếm ra, từng luồng kiếm khí xuất hiện quanh thân hắn, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
Tân Hồng Y cũng lấy trường kiếm ra, có ngọn lửa quấn quanh trên thân kiếm.
Diệp Thu Bạch đổi kiếm gỗ thành Ám Ma kiếm.
Đối mặt với nửa bước Thủy Dật cảnh, chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Phốc phốc phốc phốc……
Lực lượng trấn áp không ngừng tăng mạnh, nước âm Long đàm bắt đầu sủi bọt, sôi trào!
Đột nhiên có một tiếng rống quái dị vang lên.
Người có tu vi hơi yếu đều lui về sau một bước.
Ngay cả Tân Hồng Y cũng không thể không thận trọng đối đãi!
Diệp Thu Bạch cầm kiếm, trường bào không ngừng lay động, lạnh nhạt quan sát.
Ầm!
Mặt nước nổ tung!
Một sinh vật to lớn phóng ra khỏi hồ nước.
Nó có thân rắn, đầu có dạng như hình tam giác.
Hai mắt tràn ngập sự phẫn nộ mà rống to!
Thạch Sinh nghiêm túc nói: “Khốn Long trận, lên!”
Theo linh khí rót vào, lực lượng trấn áp do trận pháp phát tra tựa như thái sơn áp đỉnh, ép xuống âm Long!
Thân thể âm Long tức khắc bị ép cong xuống.
Thạch Sinh quát: “Ra tay!”
Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt công kích âm Long!
Liêu Mai Sinh vung trường kiếm, ba đạo kiếm mang đồng thời chém về phía âm Long!
Tân Hồng Y chém ra một kiếm!
Ngọn lửa trên kiếm hóa thành dây lửa quất tới âm Long!
Trong lúc nhất thời, từng đạo công kích đều rơi vào người âm Long.
Nhưng mà công kích chỉ dừng trên lân giáp của nó, không lưu lại chút dấu vết nào.
Thạch Sinh hừ lạnh một tiếng, giao trận pháp cho người khác chủ trì rồi phóng thẳng đến âm Long.
Không có dao động của linh khí.
Hắn tung một quyền vào đầu âm Long.
Phanh!
Nắm tay nện xuống, đầu âm Long nháy mắt cắm vào mặt nước.
Âm Long cũng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Có từng dòng máu đen chảy ra!
Đây là lần đầu tiên âm Long bị thương.
Liêu Mai Sinh thấy ảnh này, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Thạch Sinh trời sinh thần lực, quả thực khủng bố!
Người Đông Vực người cũng đang hoan hô.
“Không hổ là Thạch sư huynh!”
“Với thực lực của Thạch sư huynh, cần gì hợp tác với người khác?”
“Đúng vậy, nhìn công kích của những người khác kìa, có khác gì gãi ngứa cho âm Long đâu, không để lại chút dấu vết, một quyền của Thạch sư huynh liền đả thương súc sinh này!”
Thạch Sinh về chỗ cũ, nhìn mọi người rồi nhíu mày nói: “Các vị, đừng ẩn giấu nữa, ra tay toàn lực đi!”
Hiển nhiên công kích vừa rồi của đám người Liêu Mai Sinh khiến Thạch Sinh cảm thấy bất mãn.
“Còn Diệp Thu Bạch nữa, vì sao ngươi không ra tay?”
Đám người Liêu Mai Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch đang ôm kiếm.
Chúng ta đều đang nỗ lực mà ngươi chỉ đứng nhìn sao?
Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nói: “Ta muốn chờ các ngươi ra tay xong rồi mới ra tay, nếu đồng loạt ra tay, lỡ như là công lao của ta, đến lúc đó ai cũng sẽ nói là công của mình.”
Tân Hồng Y không khỏi bật cười.
Sắc mặt Liêu Mai Sinh và đám người Đông Vực trở nên khó coi.
Thạch Sinh nhíu mày nói: “Chúng ta đều là người thư viện, sao có thể xấu xa như thế?”
Diệp Thu Bạch nhún vai, không nói thêm nữa, nắm chặt Ám Ma kiếm, bắt đầu có từng luồng ma khí tràn ra từ cơ thể Diệp Thu Bạch.
Lúc này, âm Long lại trồi lên, nổi giận gầm một tiếng!
Hơi thở nửa bước Thủy Dật cảnh bùng nổ!
Khốn Long trận vỡ tan trong chớp mắt.
Thạch Sinh không hề bất ngờ, hắn biết Khốn Long trận chỉ có thể vây khốn một lúc thôi.
Vì thế nhanh chóng quát: “Lui ra, cùng công kích một lần nữa.”
Mọi người đều lui về phía sau nhưng lại có một người phóng về phía âm Long.
Là Diệp Thu Bạch!
Thạch Sinh trầm giọng quát: “Diệp Thu Bạch, mau lui lại!”
Giờ phút này âm Long đã phá tan Khốn Long trận, khôi phục thực lực, sao một Tử Phủ cảnh trung kỳ có thể đối kháng được?
Liêu Mai Sinh cười lạnh.
“Nếu hắn muốn chết thì cứ để hắn đi.”
Tân Hồng Y nhìn thấy cảnh này, không hề lo lắng chút nào.
Nàng biết Diệp Thu Bạch.
Sao hắn có thể làm chuyện mà mình không nắm chắc chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận