- Trang Chủ
- Huyền ảo
- Đồ Đệ Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế (Dịch)
- Chương 44: Cho ngươi cơ hội ngươi cũng không lấy được
Lúc này, Thạch Sinh từ bên cạnh đi tới.
Chỉ thấy hắn cười vang nói: “Diệp huynh đệ, thâm tàng bất lộ nha!”
Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn rồi không thèm để ý.
Hành động này làm mặt Thạch Sinh cứng lại nhưng hắn nói tiếp: “Yên tâm, tất cả đồ vật ở đây đều thuộc về Diệp huynh, dù máu âm Long hay là âm Cốt Đóa.”
Tân Hồng Y nghe mà sửng sốt.
Thạch Sinh vốn muốn lấy máu âm Long để tôi thể.
Hiện giờ lại buông tha thế này?
Nghĩ lại cũng bình thường, thực lực Diệp Thu Bạch bày ra khiến Thạch Sinh tự biết mình không cách nào chống lại nên liền từ bỏ máu âm Long, như vậy còn có thể nhận được chút hảo cảm của Diệp Thu Bạch.
Liêu Mai Sinh tức giận nói: “Thạch Sinh, chúng ta cũng ra sức, nếu không phải chúng ta phát hiện nơi này, hơn nữa còn dùng kết giới dẫn âm Long ra thì sao hắn có thể đánh chết âm Long?”
Tân Hồng Y nghe xong liền mắng chửi: “Ngươi còn biết xấu hổ hay không? Không phải Diệp Thu Bạch thì ngươi có năng lực đánh chết âm Long sao?”
Liêu Mai Sinh lạnh lùng giơ ngón tay, một tia kiếm khí bắn về phía Tân Hồng Y!
Tân Hồng Y cũng không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp ra tay, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Nàng trơ mắt nhìn kiếm bắn đến.
Kiếm khí chạm vào người thì Tân Hồng Y không chết cũng trọng thương.
Lúc này Diệp Thu Bạch bước ra một bước, cũng giơ một ngón tay ngăn cản.
“Xong chưa?”
Liêu Mai Sinh cười lạnh nói: “Nàng chỉ là một Nam Man tử, không có thực lực tự nhiên phải bị đánh.”
“Ngươi!”
Tân Hồng Y vừa định tiến lên thì bị Diệp Thu Bạch ngăn cản.
Chỉ nghe Diệp Thu Bạch lạnh lùng nói: “Không phải ngươi muốn âm Cốt Đóa sao? Cho ngươi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tân Hồng Y vội vàng la lên: “Ngươi đưa âm Cốt Đóa cho hắn làm gì? Dù không dùng cũng có thể đổi lấy rất nhiều tài nguyên nha!”
Diệp Thu Bạch không để ý, nhấc chân đi vào âm Long đàm, ở trung tâm có một gò đất.
Trên gò đất này có một đóa hoa chưa nở.
Xung quanh nó có âm khí vờn quanh!
Đây là âm Cốt Đóa.
Người ta thường dùng thứ này làm thuốc, bày trận, hoặc là…… Luyện thi!
Không cần nói cũng có thể thấy được giá trị thế nào.
Diệp Thu Bạch giơ tay hút lấy âm Cốt Đóa.
Ngay sau đó ném âm Cốt Đóa cho Liêu Mai Sinh trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Liêu Mai Sinh có chút khó tin nói: “Ngươi thật sự cho ta?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu.
Liêu Mai Sinh vừa định nói gì thì phát hiện Diệp Thu Bạch đã vung kiếm chém tới!
Sắc mặt Liêu Mai Sinh biến đổi, lập tức thối lui tránh chỗ yếu hại, nhưng cánh tay bắt lấy âm Cốt Đóa lại bị chém rụng.
Diệp Thu Bạch bước tới cầm lại âm Cốt Đóa.
“Ngươi làm gì?!”
Diệp Thu Bạch thu hồi âm Cốt Đóa, nhìn Liêu Mai Sinh đang tức giận xen lẫn kinh ngạc, lạnh nhạt nói: “Như ngươi chứng kiến, giết người cướp của, không có gì vấn đề gì chứ?”
Liêu Mai Sinh: “……”
Thạch Sinh: “……”
Mặt Liêu Mai Sinh trở nên xanh mét, che chỗ tay cụt rồi nói: “Ngươi thật sự muốn làm tuyệt sao?”
Diệp Thu Bạch không có trả lời.
Trong lòng hắn, nếu Liêu Mai Sinh có liên quan đến Lạc Nhật vương triều thì đã không tồn tại chuyện có làm tuyệt hay không.
Vốn là kẻ thù sinh tử rồi.
Không phải ngươi chết chính là ta vong!
Liêu Mai Sinh thấy Diệp Thu Bạch không có ý buông tha mình, không khỏi quát to: “Tham gia giao lưu thì không được giết người, ngươi đang làm trái quy định, đến lúc đó sẽ bị học viện xử phạt!”
“Thì tính sao.”
Người sống một đời, cần gì phải e này sợ kia.
Bản thân hắn là kiếm tu, nếu suy nghĩ quá nhiều thì sẽ mất đi sự thuần túy của kiếm tu, mất đi nhuệ khí.
Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Thu Bạch nhanh chóng phóng tới.
Trường kiếm trong tay chém ra!
Trực tiếp dùng Thiên Ma Cửu Kiếm!
Căn bản không định cho Liêu Mai Sinh bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Thấy kiếm chém tới, Liêu Mai Sinh hoảng hốt.
Dưới kiếm này, hắn không hề có sức phản kháng.
Nếu đón lấy thì chắc chắn không tiếp nổi, còn chạy trốn?
Đã sớm bị hơi thở khóa chặt, sao có thể chạy thoát!
Nghĩ tới đây, Liêu Mai Sinh cắn răng móc Tích Phân thạch ra ném về phía Diệp Thu Bạch.
Thân thể Liêu Mai Sinh tức khắc biến mất tại chỗ, bị truyền tống ra ngoài.
Hắn còn không quên để lại một câu.
“Diệp Thu Bạch, thù này không báo, thề không làm người!”
Diệp Thu Bạch cũng chẳng để ý, thu kiếm rồi hấp thu Tích Phân thạch của Liêu Mai Sinh.
Âm Long trị giá 1000 tích phân, Liêu Mai Sinh có 400 tích phân.
Cộng thêm Diệp Thu Bạch có 470 tích phân.
Tổng là 1870 tích phân!
Tân Hồng Y tới gần nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự cho hắn.”
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: “Không phải đã cho hắn sao, chẳng qua là hắn không thể nắm chặt mà thôi.”
Thạch Sinh cũng đi tới, cười nói: “Diệp huynh, máu âm Long ngươi để dùng hay là muốn bán đi?”
Diệp Thu Bạch nhìn về phía Thạch Sinh rồi nói: “Thứ này vô dụng với ta, bán thì ta cũng không có yêu cầu gì.”
Đan dược, chỗ sư tôn có một lò.
Vũ khí, trong tay có một Ám Ma cùng với Thanh Vân kiếm.
Công pháp võ kỹ thì đã có Thiên Ma Cửu Kiếm và Thái Sơ Kiếm Kinh.
Căn bản không có thiếu gì……
Nghe xong, Thạch Sinh vui vẻ nói: “Đã như vậy thì bán cho ta đi? Ta không chỉ cho Diệp huynh một cái giá khiến ngươi hài lòng mà còn thiếu ngươi một ân tình!”
Rất nhiều người tình nguyện dùng một cái giá rất cao để mua một đồ vật.
Chuyện có thể dùng tiền tài để giải quyết thì rất đơn giản.
Còn ân tình thì khác.
Nợ khó trả nhất chính là nợ ân tình.
Những đệ tử thư viện Đông Vực nghe được liền kinh hãi.
“Thạch sư huynh thế mà muốn trả giá lớn thế này?”
“Phải biết rằng ngày thường Thạch sư huynh rất ít nhờ cậy người khác vì không muốn nợ ân tình!”
“Có thể thấy được máu âm Long này đối với hắn quan trọng như thế nào……”
“Phỏng chừng Diệp Thu Bạch cũng sẽ vui vẻ đưa máu âm Long cho Thạch sư huynh đi.”
Nhưng nào ngờ Diệp Thu Bạch lại lắc đầu nói: “Ta không có yêu cầu gì, còn ân tình của ngươi sao? Ta càng không cần.”
Nói xong liền đi đến cạnh thi thể âm Long rồi rút máu, tiện tay ném cho Tân Hồng Y.
Mặt Thạch Sinh cứng đờ, trông rất khó coi.
Ngay sau đó hắn hừ lạnh, nói: “Vậy thì Thạch mỗ không quấy rầy nữa, đi!”
Hắn dẫn đám người thư viện Đông Vực rời khỏi nơi đây.
Tân Hồng Y cười nói: “Thiên phú của Thạch Sinh cực cao, ngươi cứ lãng phí như vậy?”
Diệp Thu Bạch nhún vai đáp: “n tình của hắn có tác dụng gì, hắn không đánh lại ta.”
“Cũng đúng.”
Tân Hồng Y nhìn máu âm Long trong tay rồi nói: “Máu âm Long cực kỳ trân quý, có tác dụng luyện thể, ngươi thật sự cho ta?”
“Ta không cần tới.”
“Được rồi, ta giúp ngươi hộ pháp, nhanh hấp thu rồi lại đi kiếm chút tích phân.”
Đối với Diệp Thu Bạch mà nói, loại đồ vật này vô dụng với hắn thì tặng người khác thôi.
Huống hồ Tân Hồng Y là người một nhà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận