Lạc Nhật vương triều!
Có thể nói là tồn tại cấp bậc bá chủ ở Bắc Vực.
Dù Tàng Đạo thư viện cũng có chỗ không bằng.
Đương nhiên đây là do Tàng Đạo thư viện không muốn tranh giành.
Toàn bộ Tàng Đạo thư viện chính là một quái vật khổng lồ.
Mọi người ngửa đầu nhìn chiếc thuyền được hai con giao long kéo tới không khỏi kinh ngạc cảm thán.
“Đại nhân vật Lạc Nhật vương triều tới?”
“Không biết là ai, có thể để viện trưởng tự mình nhường chỗ ngồi, hơn nữa còn là hai vị trí.”
Không ai cảm thấy quốc chủ Lạc Nhật vương triều sẽ tự mình đến.
Dù sao chỉ là giao lưu giữa các học viện, đối với Lạc Nhật quốc chủ mà nói cũng không tính là chuyện gì lớn.
Nói cách khác.
Thi đấu quy mô thế này còn không xứng để quốc chủ đến xem.
“Rốt cuộc là ai tới?”
Diệp Thu Bạch cũng ngẩng đầu nhìn.
Từ giao long kéo thuyền có thể thấy được nội tình của Lạc Nhật vương triều.
Nhưng mà sao hắn lại cảm giác hai đầu giao long này còn không bằng chim nhỏ mà sư tôn nuôi dưỡng đây?
Lúc này, con thuyền chậm rãi dừng trên không trung.
Có vô số người mặc trọng giáp, tay cầm trường thương, cưỡi chiến mã đứng sau thuyền!
Mỗi người đều có tu vi Tử Phủ cảnh.
Những người này chỉ đứng đó thôi mà đã tản ra một cổ sát ý ngập trời.
Giống như Tu La trong địa ngục!
Người dẫn đầu chính là Tướng Quân!
Có người hô lên, “Là Tu La Thiết Kỵ!”
Tu La Thiết Kỵ, quân đội mạnh nhất của Lạc Nhật vương triều.
“Rốt cuộc là ai?”
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, trên thuyền có hai bóng dáng chậm rãi hạ xuống.
Nam nhân mặc áo gấm vô cùng tôn quý.
Nữ nhân người váy lụa trắng, thanh nhã cao quý.
Thấy hai người này, những người khác không khỏi kinh ngạc hô: “Là Đại hoàng tử!”
“Sao Đại hoàng tử điện hạ lại tự mình tiến đến?”
“Đại hoàng tử chính là quốc chủ đời tiếp theo của Lạc Nhật vương triều!”
“Bên cạnh hắn hẳn là hoàng hậu tương lai đi, sớm đã nghe nói nhan nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, giờ được nhìn thấy, quả nhiên là thật.”
Lúc này, người Nam Vực đều nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Bọn họ cũng đã nghe nói qua một chút chuyện.
Diệp Thu Bạch đang nhìn đôi nam nữ, trong mắt không có ghen tị, cũng không có tưởng niệm.
Chỉ có sự lạnh nhạt.
Lạnh nhạt đến cực hạn.
Người quen thuộc Diệp Thu Bạch đều biết, giờ phút này Diệp Thu Bạch đã động sát niệm!
Không sai, nữ nhân chính là Khương Thiền.
Đối với Diệp Thu Bạch mà nói.
Hiện giờ Khương Thiền đã không còn là nữ hài trước kia luôn theo sau gọi “Thu Bạch ca ca”.
Bây giờ Khương Thiền đã trở thành một người qua đường.
Hình như Khương Thiền cảm nhận được, bỗng nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Trong mắt có chút vui mừng, nhưng thấy được sự bình tĩnh và lạnh nhạt trong mắt Diệp Thu Bạch thì nàng liền ảm đạm.
Hoàng Thiên Minh cảm giác được sự biến hóa của Khương Thiền liền nắm lấy tay nàng.
Tất nhiên hắn đã sớm phát hiện Diệp Thu Bạch.
Phía dưới, Tân Hồng Y nhìn Diệp Thu Bạch an ủi: “Diệp Thu Bạch, với thiên phú và thực lực hiện tại của ngươi, nàng sẽ phải hối hận vì lựa chọn của chính mình.”
Diệp Thu Bạch mỉm cười nhún vai.
Hiện tại hắn đã không thèm để ý chuyện này.
Giờ hắn chỉ có mối thù sinh tử với Lạc Nhật vương triều.
Chỉ thế mà thôi.
Lúc trước Diệp Thu Bạch đã nói.
Ngày nào đó cầm kiếm bước tới Lạc Nhật vương triều!
Hoắc Khánh Minh cùng Lâm Sách thấy cảnh này không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Giờ bên Nam Vực bọn họ chỉ có ba người xuất chiến, một khi Diệp Thu Bạch uể oải không phấn chấn, vậy thì xong đời.
Hoàng Thiên Minh nắm tay Khương Thiền đi tới chỗ ngồi, ôm quyền đối với Ngũ Đức Thời nói: “Gặp qua viện trưởng.”
Ngũ Đức Thời là tiền bối, là cường giả xếp hạng cao trên Võ bảng Tứ Vực, hơn nữa còn là viện trưởng Tàng Đạo thư viện mà nhiều người kính trọng.
Hoàng Thiên Minh tự nhiên phải hành lễ của vãn bối.
Ngũ Đức Thời cười, gật gật đầu nói: “Thiên Minh ngồi đi.”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Minh cùng Khương Thiền ngồi xuống.
Tất cả mọi người đã đến đông đủ, trưởng lão được Ngũ Đức Thời ra hiệu, cất cao giọng nói: “Hiện tại, vòng giao lưu thứ hai bắt đầu, hai bên phái một người xuất chiến!”
Trận này là Nam Vực so đấu với Đông Vực.
Phía Đông Vực có một người cũng không nổi danh lắm đứng dậy.
Thực lực của người này đạt tới Tử Phủ cảnh hậu kỳ.
Hoang Nguyên nhìn về phía Tân Hồng Y cùng Diệp Thu Bạch rồi nói: “Diệp Thu Bạch, ngươi tạm thời nghỉ ngơi một trước, để Tân Hồng Y lên.”
Hiển nhiên, Hoang Nguyên lo lắng cảm xúc của Diệp Thu Bạch đã bị ảnh hưởng.
Diệp Thu Bạch cũng không để ý.
Cũng không phản bác.
Tân Hồng Y nghe vậy liền cầm kiếm lên đài.
Đối thủ trên đài châm chọc cười nói: “Quả nhiên là Nam Man, đợt thứ hai cũng chỉ còn lại ba người.”
Đông Vực thì còn lại bốn người.
“Dứt khoát đầu hàng cho rồi. Dù sao mỗi lần giao lưu đều xếp hạng chót, cũng không tính là mất mặt.”
Tân Hồng Y cầm chặt kiếm, lạnh lùng nhìn nam tử rồi nói: “Nói nhảm nhiều quá.”
Tiếng nói vừa dứt, trên thân kiếm xuất hiện ngọn lửa.
Đối phương cũng hừ lạnh, lấy ra một thanh rìu, ngay sau đó vọt về phía Tân Hồng Y.
Tân Hồng Y không hề e sợ mà nghênh đón.
Bên Đông Vực, có người nhìn về phía Thạch Sinh nói: “Thạch sư huynh, vận khí của chúng ta không tồi, đợt thứ nhất liền gặp Nam Vực.”
“Ha ha, đám Nam Man tử này chỉ dư còn lại ba người, chúng ta tùy tiện để ba người lên hẳn là được rồi đi?”
Thạch Sinh nghe xong lại không có chút thả lỏng, ngược lại ánh mắt có chút nghiêm trọng nói: “Các ngươi không được ỷ y, e là lần này không có dễ ăn Nam Vực như vậy……”
Nói tới đây, Thạch Sinh nhớ tới cảnh Diệp Thu Bạch một mình chém giết âm Long trước đó.
Hắn thầm nghĩ: “Chỉ sợ lần này Nam Vực sẽ khiến mọi người chấn động……”
Bên kia, Hoắc Khánh Minh hỏi: “Các ngươi cảm thấy Tân Hồng Y có thể thắng sao?”
Lâm Sách lắc đầu nói: “Hai người có cảnh giới tương đương nhau, hẳn là trong lúc nhất thời phân khó phân thắng bại.”
Hoang Nguyên cũng nghĩ thế.
Lúc này, Chung Ngộ nhìn về phía Diệp Thu Bạch hỏi: “Diệp huynh, ngươi nghĩ thế nào?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu, đưa ra suy đoán khác.
“Tân Hồng Y dễ dàng chiến thắng.”
Hoắc Khánh Minh kinh ngạc nói: “Hai người đều có cảnh giới tương đồng, thực lực cũng không chênh lệch lắm, sao có thể dễ dàng thắng được?”
Hoang Nguyên cũng cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, chờ hắn giải thích.
Diệp Thu Bạch lại không nói nữa.
Nếu Tân Hồng Y bình thường đột phá tới Tử Phủ cảnh hậu kỳ thì đúng là khó mà nói.
Nhưng Tân Hồng Y sử dụng máu âm Long luyện thể rồi mới đột phá.
Thực lực mạnh hơn Tử Phủ cảnh hậu kỳ thông thường không ít.
Rất nhanh.
Cảnh tượng trước mắt liền chứng thực cách nói của Diệp Thu Bạch.
Chỉ trong vòng hai mươi chiêu mà đã phân ra thắng bại!
Tân Hồng Y nghiền áp, đánh bại đối phương.
Hoắc Khánh Minh không khỏi kinh ngạc nói: “Tân Hồng Y mạnh như vậy sao?”
Hoang Nguyên lại nhìn Diệp Thu Bạch, ánh mắt có chút ẩn ý…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận