Trên đài luận võ.
Khí lãng không ngừng thổi quét chung quanh.
Trên đài có tiếng nổ liên tục vang lên.
Linh khí trở nên cuồng bạo.
Thạch Sinh và Hoang Nguyên vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Hai người có cảnh giới tương đương.
Thạch Sinh trời sinh thần lực.
Chưởng pháp của Hoang Nguyên thì cực kỳ tinh diệu.
Hai người đều không thể làm gì đối phương!
Trong lúc nhất thời không phân thắng bại.
Lúc này, Thạch Sinh đột nhiên giậm chân, trong miệng phát ra tiếng dã thú rít gào!
Từng đợt sóng âm xuất hiện.
Cơ bắp trên người hắn phồng lên, thân thể to thêm gấp đôi.
Giờ khắc này, không gian quanh thân Thạch Sinh bị chèn ép.
Chỉ với lực lượng thân thể mà có thể ảnh hưởng hoàn cảnh quanh mình.
Có thể thấy được lực lượng của Thạch Sinh cường đại đến mức nào.
Sắc mặt Hoang Nguyên cũng trở nên nghiêm trọng.
Đôi tay được từng quầng sáng xanh bao trùm, hình như là mộc chi ý cảnh!
Không sai, Hoang Nguyên đã sờ đến ngưỡng cửa mộc chi ý cảnh.
Vì vậy nên chưởng ấn của Hoang Nguyên mới không ngừng được duy trì, linh khí liên tục sinh sôi!
Thạch Sinh thấy thế, nhếch miệng cười nói: “Một kích phân thắng bại?”
Hoang Nguyên không nói gì nhưng ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc cùng bàn tay tràn ngập linh khí đã đại biểu suy nghĩ của Hoang Nguyên!
Lực lượng ngưng tụ trong khoảnh khắc này, Thạch Sinh bỗng nhiên bước ra một bước, phóng thẳng tới Hoang Nguyên.
Hoang Nguyên hừ lạnh, lật tay đánh ra!
Từng chưởng ấn màu xanh gào thét chụp về phía Thạch Sinh!
Ầm ầm ầm!
Nắm tay Thạch Sinh không ngừng nện vào những chưởng ấn.
Chưởng ấn không ngừng tan nát, thân thể Thạch Sinh cũng không ngừng đến gần.
Chỉ là lực lượng của Thạch Sinh cũng đang nhanh chóng suy giảm.
Hiển nhiên hai bên đều đang không ngừng tiêu hao linh khí!
Ai hao hết trước thì người đó liền thất bại!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hai người trên đài.
Trận chiến thế này phỏng chừng cũng chỉ có đám người như Kiếm Triều Miện mới có thể tham dự.
Sau một lúc lâu.
Linh khí cuồng bạo trên đài dần dần tiêu tán.
Bóng hai người đồng thời lui về phía sau.
Nếu cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện sắc mặt cả hai đều hơi tái!
Hiển nhiên va chạm cường độ cao như vậy khiến hai người tiêu hao rất lớn.
“Rốt cuộc là ai thắng?”
Khi mọi người nghĩ tới vấn đề này thì Hoang Nguyên bỗng lên tiếng: “Liền đến đây đi?”
Thạch Sinh gật đầu đồng ý: “Vậy tính là ngang tay sao?”
“Ngang tay.”
Trưởng lão thấy thế cũng lên đài tuyên bố kết quả: “Nam Vực Hoang Nguyên chiến Đông Vực Thạch Sinh, ngang tay!”
Mọi người ồ lên!
Kết quả này vượt qua dự đoán của bọn họ.
Dù sao Nam Vực quá mức lạc hậu.
Dựa theo tình huống bình thường thì lần nào người dẫn đội Nam Vực cũng bị nghiền ép.
Lần này lại đánh ngang tay!
Trưởng lão nói tiếp: “Hiện giờ hai bên còn thừa một người, đều lên đài đi.”
Đông Vực chỉ còn một nam tử Tử Phủ cảnh.
Nam Vực thì còn Diệp Thu Bạch.
Trước ánh mắt của mọi người, cả bước lên đài.
Tức khắc liền có tiếng xì xầm.
“Rốt cuộc đến lượt Diệp Thu Bạch, ta muốn nhìn xem Diệp Thu Bạch này làm thế nào mà dùng tu vi Tử Phủ cảnh hậu kỳ kiếm được tích phân cao hơn cả Kiếm sư huynh.”
“Chênh lệch cảnh giới rất khó bù đắp bằng những mặt khác, huống hồ hai bên đều là thiên kiêu thư viện.”
“Là con lừa hay là con ngựa, đánh xong sẽ biết.”
Trên đài.
Nam tử Đông Vực kia nói: “Nam Vực các ngươi có thể đi đến một bước này đã không tồi, nên dừng bước.”
Diệp Thu Bạch không đáp lời.
Nói nhiều cũng vô dụng, dùng thực lực chứng minh là được.
Nam tử Đông Vực khẽ nhíu mày, trưởng lão vừa hô “Bắt đầu” thì hắn liền vung kiếm chém Diệp Thu Bạch!
Kiếm pháp của nam tử cực kỳ tinh diệu, kiếm khí phong tỏa tất cả đường lui của Diệp Thu Bạch, khiến cho Diệp Thu Bạch không thể không nghênh đón.
Nhưng Diệp Thu Bạch cũng không tính tránh né, kiếm gỗ trực diện từng đạo kiếm khí, không ngừng chém!
“Kiếm gỗ?”
“Quá kiêu ngạo đi? Đối phương chính là Tử Phủ cảnh đỉnh.”
“Cố làm ra vẻ, kiếm gỗ kia sẽ nhanh chóng bị cắt nát!”
Sự thật cũng không giống như những người này nói.
Kiếm gỗ như bảo kiếm bền vững nhất thế gian không hư hao chút nào, thậm chí chẳng có vụn gỗ nào rơi ra.
Ngược lại, từng đạo kiếm khí không ngừng tiêu tan trước kiếm gỗ.
Điều này làm cho nam tử Đông Vực kinh ngạc, tuy rằng hắn không có dùng toàn lực nhưng không phải là một người có tu vi Tử Phủ cảnh hậu kỳ có thể dễ dàng ngăn cản thế này.
Hắn vừa định vung kiếm lần nữa thì Diệp Thu Bạch đã biến mất.
Nam tử lộ vẻ kinh hãi!
Trước ánh mắt của mọi người, Diệp Thu Bạch xuất hiện trước mặt nam tử trong chớp mắt, kiếm gỗ dừng trên cổ hắn!
Không có kiếm kỹ hoa hòe loè loẹt!
Cũng không có kiếm khí đầy trời!
Đây đơn thuần là áp chế về mặt thực lực!
Dù tốc độ hay thời cơ ra tay đều khiến nam tử Đông Vực không có chút sức chống cự.
Sắc mặt nam tử trở nên khó coi.
Hắn bị mọi rợ Nam Vực giải quyết gọn gàng thế này?
Hơn nữa cảnh giới đối phương còn muốn thấp hơn hắn!
Nhìn ánh mắt tĩnh lặng của Diệp Thu Bạch, không có chút mừng rỡ, cũng không có chút khoái ý.
Giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Nam tử càng thêm suy sụp.
Thì ra mình khinh thường đối phương, đối phương cũng không để mình trong mắt!
Trưởng lão xuất hiện trên đài rồi tuyên bố: “Nam Vực Diệp Thu Bạch, thắng!”
“Đợt đấu này, Nam Vực còn hai người, là Hoang Nguyên cùng với Diệp Thu Bạch.
Đông Vực còn một người, Thạch Sinh.
Tổng kết, Nam Vực thăng cấp.”
Sắc mặt Thạch Sinh có chút khó coi.
Mọi người thì cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
Không chỉ là chuyện Đông Vực sẽ thua, bọn họ càng kinh ngạc với thực lực của Diệp Thu Bạch hơn!
Một Tử Phủ cảnh đỉnh phong bị Diệp Thu Bạch Tử Phủ cảnh hậu kỳ nghiền ép.
Cả tuyệt chiêu cũng không được dùng tới.
Điều này có nghĩa là thực lực của Diệp Thu Bạch không chỉ như vậy!
Người Tây Vực xem một màn này, có người bình tĩnh, có người thoáng kinh ngạc.
“Lần này, có vẻ Nam Vực mạnh hơn mấy lần trước nha.”
“Mạnh hơn không ít, tuy Đông Vực xếp thứ ba nhưng thực lực chỉnh thể không kém hơn chúng ta bao nhiêu.”
“Thật ra cũng do Đông Vực quá khinh địch.”
Bên Bắc Vực, có người kinh ngạc nói: “Lần này Nam Vực không quá bình thường.”
Kiếm Triều Miện lại lạnh nhàn nhạt nhìn về phía trên đài Diệp Thu Bạch, như suy tư gì.
Trên đài, Tần Thiên Nam nở nụ cười.
Mặt viện trưởng thư viện Đông Vực thì không chút cảm xúc.
Tới cấp độ và địa vị như bọn họ thì sẽ không thể hiện suy nghĩ lên trên mặt.
“Chúc mừng Tần viện trưởng.”
Tần viện trưởng ôm quyền nói: “May mắn mà thôi.”
Ngũ Đức Thời cũng cười nói: “Xem ra lần này Nam Vực thu được không ít hạt giống tốt, chỉ mỗi đồ đệ Hoang Nguyên đã sờ đến mộc chi ý cảnh của ngươi đã không tồi rồi.”
Nói Hoang Nguyên nhưng lại không nhắc tới Diệp Thu Bạch!
Hiển nhiên, biểu hiện của Diệp Thu Bạch còn chưa đủ choáng ngợp.
Không vào được mắt những người này.
Tần Thiên Nam cười cười, không nói gì thêm.
Khương Thiền xem xong, nhẹ nhàng thở ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận