Kiếm Triều Miện.
Ba tuổi luyện kiếm.
Sáu tuổi có thể phóng thích kiếm mang.
Mười hai tuổi có được kiếm khí!
Tới hiện tại đã sờ đến ngưỡng cửa kiếm đạo.
Thái thượng trưởng lão của Tàng Đạo thư viện Bắc Vực là một vị kiếm tu.
Cũng là kiếm tu mạnh nhất Bắc Vực.
Hắn từng nói, cơ duyên vừa đến, Kiếm Triều Miện có khả năng trở thành Kiếm Thánh!
Còn Diệp Thu Bạch có gì?
Tên cũng chưa nổi.
Cảnh giới chỉ ở Tử Phủ cảnh hậu kỳ.
Tuy rằng có thể vượt cấp chiến đấu nhưng Kiếm Triều Miện chính là cường giả Khí Hải cảnh.
Huống hồ Kiếm Triều Miện cũng có thể vượt cấp chiến đấu.
Hơn nữa là vượt cấp nghiền ép.
Dưới quầng sáng này, Diệp Thu Bạch có bao nhiêu phần thắng chứ?
So với một người có tầng tầng ánh sáng bao quanh.
Một người chẳng có danh tiếng gì, cảnh giới chênh lệch lớn như thế sẽ thắng lợi sao?
Không có người nào nghĩ tới chuyện hắn sẽ thắng.
Đồng thời, mấy vị viện trưởng trên đài cũng nghĩ thế này.
Hoàng Thiên Minh nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Kiếm Triều Miện có ý gì đây?”
Ngũ Đức Thời lắc đầu nói: “Triều Miện một lòng vì kiếm, có đôi khi ta cũng không đoán được ý hắn.”
“Chẳng lẽ Kiếm Triều Miện cho rằng Diệp Thu Bạch là đối thủ của hắn?”
Tần Thiên Nam khẽ cười nói: “Vì sao không thể?”
“A?” Ngũ Đức Thời cười một tiếng rồi nói: “Xem ra Tần viện trưởng rất xem trọng tên đệ tử này, hình như xem trọng hơn cả đệ tử của ngươi đi?”
Tần Thiên Nam nghe rồi chỉ cười cười, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Kiếm Triều Miện ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, cất cao giọng nói: “Chư vị viện trưởng, yêu cầu của Triều Miện được chấp thuận sao? Nếu như không được thì ta có thể đánh bại người dẫn đội của hai vực khác trước.”
Giọng nói mang theo sự thản nhiên.
Giống như đây là một việc rất bình thường.
Hoang Nguyên và Thạch Sinh nghe xong, sắc mặt đều trở nên khó coi nhưng lại không cách nào phản bác.
Bởi vì Kiếm Triều Miện có thực lực này!
Sau một lúc lâu, Ngũ Đức Thời mới đứng lên nói: “Chấp thuận.”
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Thu Bạch.
Hoang Nguyên cũng nhìn về phía Diệp Thu Bạch, vẻ mặt tràn đầy sự phức tạp, khó hiểu.
Tần Thiên Nam nhìn về phía Diệp Thu Bạch, vẻ mặt mang theo kỳ vọng.
Hoàng Thiên Minh cũng nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên cạnh Hoàng Thiên Minh, Khương Thiền nắm chặt tay.
Kiếm Triều Miện cũng nhìn về phía Diệp Thu Bạch rồi nói: “Lên đi.”
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch ôm kiếm, nói: “Vì sao phải chiến một trận?”
Kiếm Triều Miện đáp: “Ta có thể cảm nhận được trên người của ngươi có một loại hơi thở giống với ta……”
“Chính là như vậy?”
“Còn chưa đủ sao?”
Kiếm tu cảm giác rất chuẩn, dù là đối với nguy cơ hay kỳ ngộ, hơi thở.
Diệp Thu Bạch gật đầu nói: “Như ngươi mong muốn.”
Luận võ đài cũng không cao.
Có chín bậc thang.
Diệp Thu Bạch đạp lên bậc thứ nhất.
Kiếm khí đột nhiên bùng nổ!
Khắp không gian đều tràn ngập kiếm khí sắc nhọn.
Cổ kiếm khí này làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi!
Giống như có thể cắt nát vạn vật!
Sắc mặt Hoang Nguyên, Thạch Sinh cùng với Trương Hách đều biến hóa.
Bởi vì từ trong cỗ kiếm khí này, bọn họ cảm nhận được uy hiếp!
Chẳng lẽ đây mới là thực lực thật sự của Diệp Thu Bạch?
Lúc này, Diệp Thu Bạch bước lên bậc thứ hai.
Một cỗ ma khí ngập trời xuất thế!
Nhanh chóng giao hòa với kiếm khí tràn ngập khắp khu vực.
Tâm thần đều chịu ảnh ảnh hưởng, người có tu vi thấp còn muốn quỳ xuống thần phục.
Còn người có tu vi cao người thì cảm thấy chấn động!
Đám người Hoang Nguyên cũng như thế.
Kiếm Triều Miện nhìn thấy cảnh này, ánh mắt xuất hiện sự hứng thú.
Một cỗ kiếm khí tản ra chống cự lại kiếm khí màu đen có lực ăn mòn của Diệp Thu Bạch!
Trên đài cao, Hoàng Thiên Minh nhìn thấy cũng không khỏi thầm nghĩ: “Quả nhiên là có kỳ ngộ?”
Tân Hồng Y nhìn bóng dáng Diệp Thu Bạch mà có chút xuất thần.
Cỗ hơi thở này đã vượt xa nàng.
Quả nhiên, khó có thể đuổi theo……
Mỗi khi bước lên một bậc thang.
Kiếm khí quanh thân Diệp Thu Bạch sẽ càng thêm cường thế!
Hơi thở cũng không ngừng gia tăng.
Mọi người kinh ngạc phát hiện.
Hơi thở hiện giờ của Diệp Thu Bạch đã sớm không ở cấp độ Tử Phủ cảnh hậu kỳ rồi.
Hơi thở tiếp cận Khí Hải cảnh!
Lúc này, Ngũ Đức Thời cũng kinh ngạc cười nói: “A? Tần viện trưởng, tên học viên này ẩn giấu rất sâu nha.”
Viện trưởng thư viện Đông Vực cũng ngoài cười nhưng lòng không cười, nói: “Trách không được có thể dùng một kiếm đánh bại Chu Hưng.”
Chu Hưng chính là nam tử Tử Phủ cảnh đỉnh bị Diệp Thu Bạch nghiền áp.
Tần Thiên Nam cười nói: “Chuyện của học viên ta cũng không rõ lắm.”
Cáo già!
Viện trưởng ba viện thầm mắng trong lòng!
Khương Thiền nắm chặt đôi tay đặt trên gối, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có chút vui mừng.
Hắn thật sự khôi phục thiên phú.
Hơn nữa còn mạnh hơn trước kia.
Hoàng Thiên Minh nhíu mày.
Chuyện thiên phú của Diệp Thu Bạch biến mất hắn cũng từng nghe.
Hiện giờ, không chỉ khôi phục thiên phú mà tu vi còn tiến triển nhanh chóng như vậy.
E là phải để Ảnh Sát nhanh chóng ra tay.
Nhưng ngay sau đó.
Khi Diệp Thu Bạch bước lên bậc thang thứ chín để lên đài thì có tiếng kiếm minh vang vọng.
Ngoại trừ kiếm khí ngập trời cùng với ma khí còn có thêm một loại lực lượng khác ngang dọc khắp đài luận võ!
Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn ra.
Sắc mặt Hoang Nguyên, Thạch Sinh cùng với Trương Hách biến đổi kịch liệt.
Trên đài cao, sắc mặt bốn vị viện trưởng trở nên nghiêm túc.
Tần Thiên Nam thì kèm thêm vẻ mừng rỡ.
Ban đầu Kiếm Triều Miện liền sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt có vẻ cực kỳ vui mừng, cười to rồi lấy trường kiếm ra, có từng luồng kiếm ý bao trùm thân kiếm.
“Quả nhiên ta cảm giác không sai!”
Nếu nói cảnh tượng trước đó chỉ khiến Hoàng Thiên Minh nổi lên sát tâm.
Thì thực hiện giờ mà Diệp Thu Bạch bày ra khiến Hoàng Thiên Minh phải đứng dậy!
Trong mắt tràn ngập sát khí.
Sao có thể?!
Sao có thể là kiếm ý!
Không sai, Diệp Thu Bạch đã phóng thích kiếm ý.
Khác với Kiếm Triều Miện mới vừa sờ ngưỡng cửa kiếm ý.
Kiếm ý của Diệp Thu Bạch đã đạt tới trình độ Đại Kiếm Sư!
Diệp Thu Bạch mới tu kiếm bao nhiêu năm mà có thể lĩnh ngộ kiếm ý đến trình độ này?
Đây là thiên phú thế nào?
Không lập tức chém giết người này, lòng Hoàng Thiên Minh khó yên!
Hoàng Thiên Minh lập tức nói với Tướng Quân đứng phía sau: “Thi đấu kết thúc lập tức xuất động Tu La Thiết Kỵc chém giết Diệp Thu Bạch.
Còn nữa, lập tức truyền âm cho cung phụng hoàng cung cùng với Minh công công, để hắn tự mình tiến đến!”
Tướng Quân nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, gật đầu bay về con thuyền, muốn liên hệ người trong hoàng cung.
Hắn biết Hoàng Thiên Minh đã nổi sát tâm!
Khương Thiền thấy cảnh này lại bồn chồn lo lắng.
Diệp Thu Bạch tay cầm kiếm gỗ nhìn về phía Kiếm Triều Miện, lạnh nhạt nói: “Ra tay đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận