Mây đen áp thành!
Mấy trăm Tu La Thiết Kỵ thân mặc giáp Tu La Thiết Kỵ đứng lặng phía chân trời, tản ra sát khí màu đỏ máu.
Không trung như hóa thành một biển máu.
Những Tu La Thiết Kỵ đó cũng như mới bước ra từ thây sơn biển máu.
Người khác cảm nhận được cỗ sát ý này, tâm thần không khỏi run rẩy!
Có người tâm trí không kiên định trực tiếp ngồi sụp xuống, đổ mồ hôi lạnh!
Đây chỉ là sát ý thoáng qua.
Diệp Thu Bạch bị sát ý từ mấy trăm Tu La Thiết Kỵ chèn ép, giờ phút này sắc mặt cũng hơi trắng, thân thể chùng xuống.
Tựa như sắp bị ép ngã.
Nhưng Diệp Thu Bạch đã trải qua Thiên Ma khảo hạch, lại có Kiếm Tâm Thông Minh, tự nhiên tâm thần sẽ không thất thủ như những người khác.
Chỉ là sát ý này quá khổng lồ!
Hoàng Thiên Minh đứng trên đài cao, lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hờ hững nói: “Diệp Thu Bạch, ngươi đã biết tội chưa?”
Khương Thiền đứng cạnh, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt Tần Thiên Nam cũng biến đổi, mắt nhìn về phía Hoàng Thiên Minh, trầm giọng nói: “Đại hoàng tử điện hạ, đây là ý gì?”
Hoàng Thiên Minh không trả lời Tần Thiên Nam mà tiếp tục tạo áp lực cho Diệp Thu Bạch.
Thấy thế, Tần Thiên Nam nôn nóng, lập tức muốn vọt về phía Diệp Thu Bạch.
Chỉ là có một nam tử trung niên đi tới trước mặt Tần Thiên Nam ngăn cản hắn.
Nhìn bộ dạng nam tử, sắc mặt Tần Thiên Nam trở nên u ám: “Phạm Kính Nghiêu? Ngươi đầu nhập vào Lạc Nhật vương triều sao?”
Phạm Kính Nghiêu, xếp hạng hai mươi bảy trên Võ bảng Tứ Vực.
Đứng sau Tần Thiên Nam nhưng thực lực cũng kém nhiều.
Phạm Kính Nghiêu cười nói: “Không có biện pháp nào, thiếu bọn họ ân tình, Tần Thiên Nam, ngươi cũng biết nhân tình khó trả.”
Hiển nhiên, Hoàng Thiên Minh đã sớm chuẩn bị!
Hiện giờ nhìn thấy thiên phú của Diệp Thu Bạch nên muốn trực tiếp diệt trừ hậu hoạn.
Hiện giờ Tần Thiên Nam bị ngăn cản.
Viện trưởng thư viện Đông Vực và Tây Vực cũng không có động tác, đang yên tĩnh xem biến.
Dù sao thực lực của Lạc Nhật vương triều vẫn khiến người ta e ngại.
Diệp Thu Bạch cố gắng ngẩng đầu, cắn răng nói: “Có tội gì?”
Hoàng Thiên Minh tự nhiên sẽ không nói ra sự thật, hắn không trả lời Diệp Thu Bạch mà phất tay ra lệnh: “Chém giết tại chỗ!”
Tức khắc!
Tu La Thiết Kỵ phát ra tiếng rống giận rung trời.
Tiếng rống dung hợp sát khí dội thắng đến Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch thét một tiếng dài.
Ám Ma kiếm xuất hiện, ma khí ngập trời phóng lên cao!
Đồng thời có kiếm ý gào thét, chống cự lại sát khí!
Đối mặt với Tu La Thiết Kỵ mang theo sát khí như biển máu.
Diệp Thu Bạch đứng thẳng tắp như thương!
Từng luồng kiếm ý phóng lên cao giằng co với biển máu.
Vô số người nhìn chằm chằm.
Tâm thần chấn động!
Với tu vi Tử Phủ cảnh mà hiên ngang một mình đối mặt uy thế của một đội quân.
Đây là khí phách cỡ nào, gan dạ cỡ nào!
Lúc này, trưởng lão Nho Viện nghiêm nghị tiến lên một bước, muốn gấp rút tiếp viện Diệp Thu Bạch!
Nhưng có một bóng dáng đã xuất hiện trước người trưởng lão Nho Viện.
Trưởng lão Võ Đường vô cùng nôn nóng, cũng muốn đi cứu viện.
Nhưng lại có người ngăn trước mặt mắt.
Hiển nhiên, Hoàng Thiên Minh đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ!
Sẽ không để cho ai chi viện Diệp Thu Bạch!
Tân Hồng Y cắn răng, muốn xông lên nhưng lại bị Hoang Nguyên giữ chặt.
“Ngươi làm gì?! Ngươi không muốn lên thì để ta lên!”
Hoang Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch đang đứng trên đài, hiện giờ hắm cảm nhận sát khí lan ra thôi mà đã đổ mồ hôi rồi.
“Ngươi đi thì có ích lợi gì? Chúng ta cần phải phân tâm chóng chọi với sát khí thế này thì đi lên cũng chỉ mang thêm phiền phức cho Diệp Thu Bạch, khiến cho hắn phân tâm mà thôi!”
Lâm Sách cười khổ nói: “Hoang Nguyên nói không sai, hiện giờ chúng ta đi lên sẽ gây tạo phiền phức cho Diệp Thu Bạch.”
Hoắc Khánh Minh nắm chặt tay, cắn chặt răng, hắn rất chán ghét cảm giác bất lực thế này!
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch một mình chống chọi với cỗ sát khí khổng lồ.
Vẻ mặt nghiêm trọng, hơi trắng.
Hiển nhiên, chuyện này đối với hắn mà nói cũng cực kỳ miễn cưỡng!
Mỗi người trong Tu La Thiết Kỵ đều có tu vi Tử Phủ cảnh.
Hơn nữa còn được trang bị rất tốt, tất cả đều trải qua gió tanh mưa máu!
Khí thế có thể không mạnh sao?
Trên đài cao, Hoàng Thiên Minh nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ mới Tử Phủ cảnh mà đã có thể ngăn cản khí thế của Tu La Thiết Kỵ rồi?
Nếu mặc kệ cho hắn trưởng thành thì chỉ e là hắn sẽ trở thành mối nguy cho Lạc Nhật vương triều.
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Hoàng Thiên Minh càng thêm dày đặc.
Hắn lại phất tay nói: “Tướng Quân, ngươi dẫn dắt Tu La Thiết Kỵ chém giết Diệp Thu Bạch.”
Tuy rằng cảm thấy không cần thiết nhưng lời Hoàng Thiên Minh nói, Tướng Quân không dám cãi, hắn gật gật đầu, đạp bộ đi đến phía trước Tu La Thiết Kỵ!
Tướng Quân chính là cường giả Thủy Dật cảnh, có hắn gia nhập nênn uy thế mà Diệp Thu Bạch đối mặt lại tăng thêm mấy lần.
Sát khí khiến Diệp Thu Bạch hô hấp có chút khó khăn.
Đám người Tần Thiên Nam muốn chi viện nhưng lại bị ngăn chặn.
Diệp Thu Bạch thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Hiện giờ thêm Tướng Quân gia nhập, Diệp Thu Bạch chỉ dựa vào Ám Ma thì không cách nào chống cự cỗ uy thế.
Đang lúc chuẩn bị rút Thanh Vân kiếm ra.
“Lạc Nhật vương triều khinh thư viện ta không người sao?”
Một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch tức khắc cảm giác thân thể nhẹ đi, sát khí màu máu đều bị lão giả xua tan!
Nhìn thấy lão giả này.
Sắc mặt Hoàng Thiên Minh nháy mắt trầm xuống, còn Tần Thiên Nam thì nhẹ nhàng thở ra.
Trên đài cao, Hoàng Thiên Minh trầm giọng nói: “Vân lão, người này có thù oán với Lạc Nhật vương triều ta, huống hồ hắn là người Nam Vực.”
Nếu nói trong Tàng Đạo thư viện Bắc Vực có người nào có thể khiến Hoàng Thiên Minh cảm thấy kiêng kị thì đó là lão giả này.
Lão giả này tên Vân Cảnh, Thái thượng trưởng lão Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.
Đồng thời cũng là kiếm tu mạnh nhất Bắc Vực.
Đạt tới cảnh giới Kiếm Tông!
Xếp hạng thứ sáu trên Võ bảng Tứ Vực.
Nhưng có lợi thế của kiếm tu, dù quốc chủ Lạc Nhật vương triều xếp hạng thứ tư cũng cực kỳ kiêng kị.
Vân Cảnh lạnh nhạt nói: “Nam Vực thì như thế nào, cũng là người thư viện.”
Sắc mặt Hoàng Thiên Minh trở nên khó coi, nói: “Vậy Vân lão cùng Tàng Đạo thư viện Bắc Vực muốn bảo hộ hắn sao?”
Vân Cảnh cũng không có trả lời mà nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hiển nhiên hắn đã
Diệp Thu Bạch lập tức nói: “Đa tạ Vân lão.”
Vân Cảnh gật gật đầu nói: “Là hạt giống không tồi, ngươi có thiên phú tốt hơn cả Triều Miện, đến Kiếm Thánh chi cảnh hẳn là không có vấn đề gì.”
Kiếm Triều Miện?
Vân Cảnh nói: “Kiếm Triều Miện là đệ tử của ta.”
Lúc này Diệp Thu Bạch mới bừng tỉnh.
Nhưng ngày vui chẳng dài, bỗng có tiếng cười khặc khặc vang lên!
Tiếng cười bất nam bất nữ!
“Vân lão nhân, để ta xem gần đây ngươi mạnh thêm bao nhiêu?”
Vân Cảnh nghe xong thở dài, rút kiếm trong tay, lưu lại một câu “Xem bản thân ngươi rồi.”
Sau đó biến mất, nhanh chóng giao chiến với tên thái giám vừa xuất hiện.
Hoàng Thiên Minh cười lạnh nói: “Diệp Thu Bạch, hiện giờ còn ai có thể giúp ngươi?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận