- Trang Chủ
- Huyền ảo
- Đồ Đệ Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế (Dịch)
- Chương 56: Thì ra đây mới là thế ngoại cao nhân
Mấy ngày nay, Vân Minh vẫn luôn quan sát Lục Trường Sinh.
“Đây là sư tôn của bệ hạ?”
Trong thời gian này, Vân Minh quan sát mọi cử động của Lục Trường Sinh.
Muốn thăm dò rõ ràng.
Nhưng trải qua mấy ngày quan sát, Vân Minh càng lúc càng không hiểu Lục Trường Sinh.
Mỗi ngày chỉ ngủ mà không tu luyện, ngủ còn rất nướng, kéo dài tới tận trưa mới dậy!
Thức dậy liền kêu bệ hạ hoặc Diệp Thu Bạch nấu cơm.
Cơm nước xong sau thì hắn liền chọn một nơi đầy ánh mặt trời, nằm trên ghế trúc, bên cạnh ghế nằm còn có một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn bày đủ loại linh quả…
Sau đó sẽ đi tưới nước cho “Đất trồng rau”, xới đấtt…
Sau nữa…Khi có cơm chiều thì lại tiếp tục ăn cơm.
Qua cơm chiều liền đi dạo một vòng quanh học viện cho tiêu.
Cuối cùng trở về ngủ……
Một ngày nối tiếp một ngày, cứ lặp đi lặp lại.
Vân Minh choáng váng, chuyện này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của hắn.
Sư tôn của bệ hạ, ít nhất cũng phải là một lão già tiên phong đạo cốt mới chứ?
Hơn nữa động chút sẽ đi bế quan, độ kiếp.
Nếu không nữa thì sẽ nghiên cứu ra một ít công pháp võ kỹ kinh hãi thế tục.
Chỉ có loại người này mới xứng làm sư tôn của bệ hạ nha!
Còn Lục Trường Sinh thì thế nào?
Chưa bao giờ thấy tu luyện, ăn ngủ, ngủ ăn, đi dạo vài vòng, tưới nước, xới đất.
Sau đó thì không có gì hết?
Đây không phải chính là một con cá ướp muối sao?
Mới đầu Vân Minh còn không cảm nhận được cảnh giới của Lục Trường Sinh nên tưởng cảnh giới của hắn quá mức cao thâm, vượt xa bản thân nên không cách nào cảm nhận được.
Nhưng hiện tại Vân Minh bắt đầu hoài nghi Lục Trường Sinh là một người bình thường!
Nhưng nếu là một người bình thường thì sao bệ hạ phải bái hắn làm sư phụ?
Kết quả, một ngày nào đó Vân Minh tìm Lục Trường Sinh rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì?”
Bản lĩnh?
Lục Trường Sinh nghe vậy sửng sốt, nghiêng đầu, cau mày, cẩn thận suy nghĩ.
“Hình như không có.”
Vân Minh vừa muốn nói gì thì Tần Thiên Nam bỗng đến thăm, sau lưng hắn còn có một nữ tử trẻ tuổi.
“Trường Sinh à, ta mang đến cho ngươi một hạt giống tốt đây.”
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Tần thúc, ta nói rồi, ta không muốn làm lỡ thời gian của người ta, đừng mang tới.”
Tần Thiên Nam nghiêm túc nói: “Trường Sinh, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo, nàng có thiên phú rất tốt, nếu để ngươi dạy dỗ thì Tàng Đạo thư viện ta lại có thể xuất hiện thêm một vị thiên kiêu!”
Lục Trường Sinh che mặt nói: “Ta thật sự không biết mà, hơn nữa ta đã có hai tên đồ đệ rồi, hai đứa mà đã khiến ta đau đầu, nếu không phải biết nấu cơm thì ta đã sớm tiễn bọn họ đi rồi.”
Lúc này Diệp Thu Bạch và Hồng Anh đi ra, nghe lời này không khỏi câm nín.
Tần Thiên Nam thấy Diệp Thu Bạch và Hồng Anh ra tới liền thở dài nói: “Ai, Tần thúc biết ngươi thích thanh nhàn, được rồi, ta đây đi trước.”
Tần Thiên Nam nói xong liền dẫn nữ tử rời khỏi.
Vân Minh xem mà không khỏi sửng sốt.
Rõ ràng không có bản lĩnh gì, vì sao tên viện trưởng này còn phải đích thân đưa người khác tới cho hắn thu làm đệ tử đây?
Diệp Thu Bạch và Hồng Anh đi tới.
“Hai người các ngươi có chuyện gì?”
Diệp Thu Bạch hỏi: “Sư tôn, ta có chỗ không hiểu trong Thái Sơ Kiếm Kinh.”
Lục Trường Sinh nói: “Vậy ngươi hỏi đi.”
Diệp Thu Bạch trình bày vấn đề xong, Lục Trường Sinh tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Sao não ngươi cứng như vậy nha, suy nghĩ theo một góc độ khác đi.”
Tiếp theo, Lục Trường Sinh chỉ điểm Diệp Thu Bạch một lúc.
Dù sao cũng do mình truyền thụ nên Lục Trường Sinh cũng hiểu rõ Thái Sơ Kiếm Kinh.
Sau một lúc, hơi thở của Diệp Thu Bạch đột nhiên bùng nổ, xông thẳng trời cao.
Kiếm ý dựng lên!
Cảnh giới đột phá đến Khí Hải cảnh!
Cảnh giới của Diệp Thu Bạch cảnh đã sớm có thể đột phá đến Khí Hải nhưng do hắn muốn căn cơ càng vững chắc hơn cho nên mới áp chế.
Hiện giờ hiểu được vấn đề trong công pháp, Diệp Thu Bạch không thể áp chế được nữa nên nhẹ nhàng đột phá.
Diệp Thu Bạch mở mắt nói: “Đa tạ sư tôn.”
Giọng điệu tràn ngập sự sùng kính.
Chuyện này làm cho Vân Minh cực kỳ kinh ngạc.
Chỉ chỉ điểm một chút liền thấu hiểu công pháp, còn có trực tiếp đột phá cảnh giới?
Thật sự lợi hại!
Nhưng chỉ là đột phá từ Tử Phủ cảnh đột phá đến Khí Hải cảnh, cũng không phải việc gì khó.
Muốn dạy dỗ bệ hạ còn chưa đủ.
Diệp Thu Bạch về phòng tiếp tục tìm hiểu Thái Sơ Kiếm Kinh.
Lúc này, Hồng Anh cũng bắt đầu dò hỏi.
Lục Trường Sinh cũng lần lượt đáp lại.
“Không đúng, vấn đề đơn giản như vậy ngươi còn phải hỏi ta?”
“Tự mình dùng đầu óc chút, đổi hướng suy nghĩ.”
“Chỗ này như vậy…… A đúng rồi…… Chính là như vậy……”
Hồng Anh nghe xong, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, lập tức khoanh chân ngồi xuống!
Thiên nhân chi cảnh!
Hồng Anh trực tiếp tiến vào Thiên nhân chi cảnh!
Ở Thiên nhân chi cảnh, khả năng lý giải công pháp, võ đạo sẽ gia tăng gấp đôi.
Rất khó tiến vào loại trạng thái này, đặc biệt là khi cảnh giới cao thâm, đã có lý giải sâu đối với võ đạo.
Hồng Anh đã nhập luân hồi chín lần.
Mỗi một lần luân hồi thì lý giải đối với võ đạo sẽ càng sâu sắc hơn!
Nói cách khác, Hồng Anh không còn khả năng tiến vào Thiên nhân chi cảnh!
Thế mà giờ trải qua Lục Trường Sinh chỉ điểm lại tiến vào Thiên nhân chi cảnh!
Điều này làm Vân Minh kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng trông không có bản lĩnh gì.
Chỉ là bình thường không muốn lộ ra sao?
Loại tâm cảnh này mới là thế ngoại cao nhân nha……
Nếu Lục Trường Sinh biết suy nghĩ hiện tại Vân Minh, không chừng sẽ muốn câm nín.
Người Vân Hoàng đế quốc có một đặc điểm chung.
Thích tự mình hạ gục mình đúng không?
……
Cùng lúc đó, ở Bắc Vực.
Một thư sinh lại từ biệt một sơn thôn.
Trên đường đi, hắn không khỏi cảm khái: “Lúc trước đã gặp được sư tôn trong hoàn cảnh này……”
Nghĩ tới đây.
Thư sinh không khỏi lắc đầu bật cười, nói: “Không biết sư tôn thế nào rồi? Đi hướng về Nam Vực thôi, ngang qua chỗ sư tôn rồi bái kiến một chút.”
Nói xong, thư sinh cõng lấy kệ sách chậm rãi đi hướng về Nam Vực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận