Một viên đan dược?
Dương Húc nhìn từng đường đan văn tinh diệu và cảm nhận hơi thở cổ xưa tản ra từ đan dược liền biết đan dược này có phẩm giai không thấp!
Chẳng qua, điều làm Dương Húc giật mình chính là hắn không thể nhận ra đan dược này là đan dược gì.
Lúc này, tiếng Hồng Anh truyền ra từ Thảo Đường.
“Đây là Phá Nguyên đan, dùng để đột phá Càn Nguyên cảnh, đảm bảo phá cảnh, nhưng sau đó tu vi sẽ không thể tinh tiến nữa.”
Dương Húc nghe mà giật cả mình.
Có thể đảm bảo đột phá đến Càn Nguyên cảnh?
Chỉ là một tiểu cảnh giới nhưng phải biết rằng, khi đến Càn Nguyên cảnh, dù là một cái tiểu cảnh giới cũng rất khó vượt qua!
Có biết bao nhiêu người suốt đời không thể phá cảnh?
Tuy rằng về sau không cách nào phá cảnh nhưng với tình trạng của Dương Húc thì còn có thể sao?
Cho nên đan dược này cực kỳ quý giá đối với Dương Húc!
Tần Thiên Nam kinh ngạc nói: “Hồng Anh, đan dược quý giá này từ đâu ra?”
Hồng Anh không chút suy nghĩ liền đáp: “Chỗ sư tôn.”
Trường Sinh?
Trưởng lão Đan Đường hô hấp dồn dập, vội vàng hỏi: “Lục Trường Sinh biết luyện đan dược này?”
Đan dược này dù cho hắn đan phương hắn cũng không cách nào luyện ra!
Ít nhất cũng là đan dược Địa giai!
Hơn nữa phẩm chất cực kỳ cao, không hề có /tạp chất!
“Hiện tại Lục Trường Sinh đang ở nơi nào?”
Hồng Anh cũng cảm thấy kỳ quái đáp: “Bây giờ sư tôn không ở Thảo Đường.”
“Vậy khi nào Lục Trường Sinh trở về nhất định phải báo cho ta biết một tiếng!”
Diệp Thu Bạch dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hồng Anh rồi nói: “Sư muội, ngươi cứ đẩy sư tôn đẩy ra như vậy sao?
Ngươi cũng biết tính cách của sư tôn rồi.”
Hồng Anh buông tay nói: “Ta đây nên nói như thế nào, không thể nói là ta luyện đi nha? Bằng không thì bọn họ sẽ hỏi càng nhiều hơn.”
Diệp Thu Bạch che mặt.
Hắn nghĩ đến sư tôn trở về sẽ xử trí hai người bọn họ như thế nào……
Lúc này, Dương Húc cũng ôm quyền nói: “Đợi ta đột phá rồi lại đến cảm tạ sư tôn các ngươi.”
Dương Húc nói xong liền hóa thành một đạo lưu quang rời đi, bay về chỗ sâu trong Tàng Đạo thư viện.
Đám người Tần Thiên Nam cũng nối tiếp nhau rời đi.
Diệp Thu Bạch tìm khắp nơi, gãi đầu nói: “Rốt cuộc sư tôn đã đi đâu? Không phải bình thường hắn không ra ngoài sao?”
Hồng Anh cũng lắc đầu nói: “Tất nhiên sư tôn có chuyện của mình, chúng ta đi tu luyện thôi.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nhưng trong lòng không nhịn được mà...
Sư tôn…… Có chuyện của mình?
……
Lúc này, trong một rừng rậm u ám ở Bắc Vực.
Cây cối trong rừng đều vàng úa khô héo.
Trên cơ bản thì lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại cành khô!
Nhưng cây cối khô héo cực kỳ dày đặc, những nhánh cây đó giống như mạng nhện đan xen ngang dọc giữa không trung.
Ngay cả ánh sáng đều rất khó chiếu qua.
Chỉ một ít ánh sáng có thể len lỏi qua chạc cây.
Điều này dẫn tới không khí nơi này cực kỳ âm u, tối tăm đen như mực.
Sâu trong rừng rậm một cái trận pháp.
Nếu nhìn từ bên ngoài vào thì nơi này là một tòa núi lớn.
Nhưng bên trong lại là một lầu các.
Bảng hiệu trên các có khắc hai chữ Ảnh Sát!
Lúc này, trên tầng cao nhất của lầu các.
“A? Sát hồn bài thứ nhất tiêu tán?”
Một người áo đen cung kính nhìn một nam tử ngồi trên đài cao, gật đầu nói: “Đúng vậy, một nén nhang trước, Sát hồn bài thứ nhất biến mất, có nghĩa là nhiệm vụ đã thất bại……”
Nam tử trên đài cao che mặt nhưng vẫn lộ ra vết sẹo thật lớn bên mắt phải.
Trong Ảnh Sát có xếp hạng.
Đệ nhất sát, đó là người có xác suất thành công cao nhất trong Ảnh Sát, đạt được nhiều thù lao nhất.
“Đệ nhất sát cũng thất bại?” Nam tử trên đài nhíu mày: “Căn cứ theo tin tức thu được thì Diệp Thu Bạch mới vừa vào Khí Hải cảnh, với thực lực của Đệ nhất sát thì đánh giết Diệp Thu Bạch là dư dả.
Chẳng lẽ tin tức sai lầm?”
Cảnh giới Đệ nhất sát cảnh là Càn Nguyên cảnh sơ kỳ.
Càn Nguyên cảnh cũng không thể đánh chết một người mới vào Khí Hải cảnh sao?
Quá khó có thể tưởng tượng.
“Các chủ, có phải là có cao nhân tương trợ Diệp Thu Bạch hay không?”
Các chủ Ảnh Sát lắc đầu nói: “Nếu có thể lưu lại Đệ nhất sát thì thực lực ít nhất cũng xếp mười hạng đầu trên Võ bảng.”
Các chủ Ảnh Sát xếp thứ tám trên Võ bảng Tứ Vực.
Nhưng dù là quốc chủ Lạc Nhật vương triều xếp thứ năm cũng rất kiêng kị các chủ Ảnh Sát.
Thực lực ám sát cực kỳ khủng bố!
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
“Võ bảng? Ta không có lên Võ bảng.”
Các chủ Ảnh Sát cùng nam tử áo đen đều sửng sốt, bỗng nhiên nhìn về phía trước.
Có một nam tử áo xanh xuất hiện.
“Các hạ là ai?”
Trong mắt các chủ Ảnh Sát tràn ngập sự e ngại.
Có thể giấu giếm cảm giác của hắn, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn.
Điều này có nghĩa là?
Thực lực người này không ở dưới hắn!
Thậm chí còn mạnh hơn.
Dù sao hắn là sát thủ, cực kỳ mẫn cảm đối với hơi thở khác.
Nam tử áo xanh buông tay nói: “Không phải vừa rồi các ngươi đang nói ta sao?”
Người tới đúng là Lục Trường Sinh!
Các chủ Ảnh Sát đứng lên, nhìn Lục Trường Sinh rồi nói: “Là ngươi giết?”
Lục Trường Sinh gật đầu nói: “Ta nói rất rõ mà?”
Các chủ Ảnh Sát hừ lạnh một tiếng, thân thể biến mất.
Cả gian lầu bị sương mù bao phủ.
Đây là Ảnh Sát trận!
Nếu những người khác cần hợp lực mới có thể thi triển Ảnh Sát trận thì các chủ Ảnh Sát có thể một mình tạo thành trận!
Uy lực cũng lớn chứ không nhỏ.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua, chớp chớp mắt rồi nói: “Ảnh Sát trận sao?”
Ở ngoài trận, nam tử áo đen đắc ý nói: “Ảnh Sát trận chính là phương pháp sinh tồn của Ảnh Sát chúng ta!
Rơi vào trong trận, mọi cảm giác đều bị che đậy! Khiến người ta khó lòng phòng bị.”
Che đậy cảm giác?
Lục Trường Sinh nghe mà sửng sốt, trong mắt hắn thì các chủ Ảnh Sát đang đứng phía trước bên phải.
Giống như một kẻ lỗ mãng đang nhìn hắn.
Liên tục đổi chỗ không ngừng tới gần hắn.
Ngươi nói với ta là đang che đậy cảm giác sao?
Lục Trường Sinh nổi giận, chỉ vào chỗ Các chủ Ảnh Sát xuất hiện, mắng to: “Che chắn cái củ chuối! Mẹ nó, không phải ở chỗ này sao?”
Vì sao tức giận?
Tuy rằng Lục Trường Sinh không có cảm thấy mình quá thông minh nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Hắn cảm giác trí thông minh bị sỉ nhục.
Nháy mắt, các chủ Ảnh Sát choáng váng.
Đây là tình huống thế nào?
Mình đã bị phát hiện?
Ảnh Sát trận là giả sao?
Vì nghĩ Lục Trường Sinh mèo mù vớ phải chuột chết nên các chủ Ảnh Sát lại thay đổi vị trí, xuất hiện phía sau Lục Trường Sinh.
Kết quả Lục Trường Sinh cũng quay đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta nói rồi, ngươi liền không thể tìm cái gì để che chắn sao?”
Các chủ Ảnh Sát vẫn không tin, vì thế lại xuất hiện ở vị trí khác.
Lúc này, Lục Trường Sinh không nhịn được, tức giận xông tới bắt lấy các chủ Ảnh Sát.
“Ngươi coi ta là người mù hay kẻ ngốc?”
Sau đó từng cái tát nối tiếp nhau vỗ vào đầu các chủ Ảnh Sát.
Tiếng vỗ trong trẻo vang vọng khắp đại điện……
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận