Giờ phút này, ở hoàng cung Lạc Nhật vương triều.
Trong đại điện.
Quốc chủ Hoàng Nhất Thống ngồi trên long ỷ, nghe người bên dưới báo cáo, nhíu mày nói: “Ngươi nói Ảnh Sát các bị tiêu diệt? Vậy các chủ Ảnh Sát đâu?”
Thái giám bên dưới trả lời: “Không rõ tung tích các chủ Ảnh Sát.”
Hoàng Nhất Thống nhíu chặt mày.
Với thực lực của các chủ Ảnh Sát, nếu mà chết không rõ ràng như vậy thì Hoàng Nhất Thống không tin.
Nhưng hiện giờ Ảnh Sát là thế lực phụ thuộc Lạc Nhật vương triều.
Nếu Ảnh Sát thật sự bị những người khác tiêu diệt thì không có khả năng các chủ Ảnh Sát không tới cầu viện!
Điều này cũng khiến Hoàng Nhất Thống buộc lòng phải suy nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Rốt cuộc là ai?
Là ai mà có thể huỷ diệt Ảnh Sát?
Trận pháp trong Ảnh Sát các hắn đã từng thử qua, dù là hắn cũng không thể trong tình huống không mượn ngoại vật mà phá vỡ trong thời gian ngắn.
Nếu đối phương tốn thời gian dài để phá trận thì các chủ Ảnh Sát đã sớm nghĩ cách thông báo cho hắn chi viện rồi.
Nhưng không có thông báo, nghĩa là đối phương đã phá trận trong khoảng thời gian ngắn!
Người có thực lực như thế chắc chắn mạnh hơn hắn nhiều.
Người mạnh hơn hắn bên ngoài, cũng chỉ có bốn người.
Bốn người kia đều ở Trung Vực, cũng xếp hạng trên Võ bảng Tứ Vực, chính là bốn vị trí đầu.
Cũng chỉ có bốn người kia mới làm được chuyện này.
Nhưng điều làm Hoàng Nhất Thống không nghĩ ra chính là Ảnh Sát chưa từng tiếp xúc với nhân sĩ Trung Vực.
Nói gì tới đắc tội thế lực phía Trung Vực.
Rốt cuộc là người phương nào?
Hoàng Nhất Thống nghĩ không ra, hạ lệnh: “Dẫn người phong tỏa Ảnh Sát các, nếu có người tiến đến thì thông báo ta.”
Người phía dưới tiếp lệnh, lập tức sai người đi Ảnh Sát các.
Còn lòng Hoàng Nhất Thống lúc này đã xuất hiện chút mây đen.
Ảnh Sát các bị huỷ diệt khiến hắn có dự cảm không tốt.
Thực lực càng mạnh, cảnh giới càng cao thì càng nhạ cảm đối với nguy hiểm.
……
Nam Vực.
Lục Trường Sinh đã về tới Thảo Đường.
Diệp Thu Bạch và Hồng Anh lập tức nghênh đón.
“Sư tôn đi đâu đó?”
Lục Trường Sinh đặt mông ngồi trên ghế trúc rồi nói: “Không đâu cả, chỉ đi tiêu diệt Ảnh Sát gì đó thôi.”
Diệp Thu Bạch và Hồng Anh nghe xong đều sửng sốt.
“Chủ yếu là không nhịn được.”
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, “Bằng không sao vi sư lại chạy ra ngoài, nằm ở chỗ này phơi nắng ngủ trưa không sướng sao?”
“Đúng rồi, hai người các ngươi nhanh đi nấu cơm.
Chạy ra ngoài một vòng, tiêu hao không ít năng lượng, đói bụng quá.”
Diệp Thu Bạch cùng Hồng Anh bất đắc dĩ liếc nhau, xoay người đi vào phòng bếp.
Rõ ràng có tu vi cao thâm như vậy mà mỗi ngày cứ muốn ăn cơm.
Nhưng mà từ lúc tới Thảo Đường.
Nếu không tu luyện thì Diệp Thu Bạch và Hồng Anh đều sẽ cùng Lục Trường Sinh ăn cơm.
Một ngày tam cơm, một đốn đều sẽ không rơi xuống.
Hiện giờ hai người cũng quen rồi.
Ngay cả Vân Minh cũng sẽ mặt dày tới cọ một bữa.
Chủ yếu là thức ăn dùng nguyên liệu có chứa linh khí cực kỳ tinh thuần.
Mỗi một ngụm vào bụng đều cảm giác tu vi tăng trưởng một chút.
Đồ ăn lên bàn, Vân Minh lại mặt dày tới ăn.
Lục Trường Sinh bưng bát cơm, ghét bỏ liếc Vân Minh một cái.
Mỗi lần tiểu tử này đều ăn không ít, làm đôi lúc mình ăn không đã.
Nhưng thân là sư tôn, ở trước mặt đồ đệ phải rộng rãi một chút.
Không thể trông quá keo kiệt được.
Trong lúc ăn cơm, Hồng Anh vờ như vô tình nói: “Sư tôn, trưởng lão Đan Đường nói khi ngươi trở về thì sang chỗ hắn một chút.”
Lục Trường Sinh kinh ngạc hỏi: “Vì sao? Lão nhân này không thân quen với ta lắm? Sao hôm nay đột nhiên gôi ta đi qua.”
Diệp Thu Bạch nói chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
Lục Trường Sinh nghe xong, mặt xanh ngắt.
Sau đó hắn đặt bát cơm xuống, vỗ bàn nói: “Trong hai các ngươi, là ai đẩy mọi chuyện lên người ta?”
Diệp Thu Bạch còn đang do dự muốn nói là Hồng Anh hay không?
Hay mình làm sư huynh thì nên cõng nồi thay sư muội đỉnh?
Khi Diệp Thu Bạch chuẩn bị cõng nồi thay thì Hồng Anh đã mở miệng.
“Là sư huynh nói.”
Không chút do dự!
Không có quanh co lòng vòng!
Mặt cũng không có đỏ!
Y như đang nói sự thật.
Diệp Thu Bạch trợn tròn mắt.
Ta coi ngươi là sư muội, ngươi coi ta là đại hiệp cõng nồi?
Không đợi Diệp Thu Bạch giải thích, ánh mắt tràn đầy sát khí của Lục Trường Sinh liền dời đến trên người Diệp Thu Bạch.
“Vi sư giúp ngươi giết địch mệt muốn chết, giúp ngươi báo thù, ngươi xoay người liền bán đứng ta?
Huống hồ đan dược kia không phải do ta luyện.”
“Ta……”
Diệp Thu Bạch nhìn bộ dạng Lục Trường Sinh như muốn bóp chết mình, lại nhìn về phía Hồng Anh.
Khóe miệng Hồng Anh giật giật, lại không phát ra âm thanh.
Nhưng Diệp Thu Bạch có thể hiểu ý nàng.
“Sư huynh bảo trọng……”
Thấy thế, Diệp Thu Bạch cũng chỉ đành đau khổ nói: “Sư tôn…… Ta sai rồi……”
Sau đó, khắp Thảo Đường tràn ngập tiếng gầm gừ của Lục Trường Sinh.
“Diệp Thu Bạch, toàn bộ việc trong Thảo Đường tháng này đều do ngươi làm! Hiện tại đi quét núi!”
……
Sau khi ăn xong, Lục Trường Sinh không chút tình nguyện chạy tới Đan Đường.
Dọc theo đường đi, các đệ tử nhìn thấy hắn đều giật mình.
Mặt người này hơi đen một chút?
Mấy ngày sau, danh tiếng của Thảo Đường cũng truyền khắp học viện.
Học viên gặp Lục Trường Sinh đều cung kính nói: “Gặp qua tiền bối.”
Người Thảo Đường không có chức vị trưởng lão Tàng Đạo thư viện, cũng không chức vị nào khác nên chỉ có thể gọi là tiền bối.
Địa vị hiện giờ của Lục Trường Sinh trong học viện cực cao.
Có thể bồi dưỡng ra thiên tài kiếm đạo như Diệp Thu Bạch.
Không chỉ ngộ ra kiếm ý, còn đánh bại kiếm tu trẻ tuổi đệ nhất Bắc Vực!
Trợ giúp Tàng Đạo thư viện Nam Vực cứu vãn thế cục, giành được hạng nhất!
Còn thêm Hồng Anh.
Không chỉ xinh đẹp như thiên tiên.
Thực lực càng khiến người ta phải kinh hãi!
Trẻ tuổi như thế mà đã đột phá tới Càn Nguyên cảnh, thực lực còn cao hơn viện trưởng cùng các trưởng lão.
Hồng Anh có thể áp chế cường giả xếp hạng bảy trên Võ bảng Tứ Vực.
Tần Thiên Nam đứng hàng thứ hai mươi sáu tự nhiên không phải là đối thủ của nàng.
Phỏng chừng Võ bảng Tứ Vực sẽ đổi mới xếp hạng sớm thôi.
Có thể liên tục bồi dưỡng ra hai vị thiên kiêu như thế, địa vị của Lục Trường Sinh có thể không cao sao?
Thậm chí còn có người nói, bái nhập Thảo Đường đại biểu cho một bước lên trời!
Tin tức này cũng truyền khắp Nam Vực.
Dẫn tới vô số người đều đốc xúc hậu bối tu luyện, hy vọng có thể bái nhập Thảo Đường.
Thời điểm Lục Trường Sinh đi tới Đan Đường thì có một nam tử có bộ dáng thư sinh cõng sọt sách, đi tới trước cửa ngoại viện Tàng Đạo thư viện.
Sơn môn có hai đệ tử ngoại viện đang canh gác.
“Ngươi là ai? Tới thư viện có chuyện gì?”
Thư sinh lễ phép nói: “Ta tới tìm sư tôn.”
“Sư tôn?”
Hai người tức khắc sửng sốt, cho rằng thư sinh này muốn bái nhập một vị trưởng lão nào đó trong Tàng Đạo thư viện nên nói: “Thật ngại quá, hiện tại còn chưa tới thời gian chiêu sinh, mời ngươi trở về.”
Thư sinh lại lắc đầu nói: “Tiểu sinh không có tới tham gia chiêu sinh, sư tôn của ta ở nơi này, hình như trong chỗ gọi là Thảo Đường.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận