Thảo Đường?
Nghe rất quen thuộc nha?
Hai đệ tử ngoại viện gác sơn môn nghiêng đầu nhìn nhau.
Ngay sau đó thư sinh lại nói thêm: “Sư tôn ta tên là Lục Trường Sinh.”
Lục Trường Sinh?
Từ từ!
Hai tên đệ tử đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm thư sinh.
“Ngươi là đệ tử của Lục tiền bối?!”
Thư sinh mỉm cười gật gật đầu.
Một tên đệ tử lại hoài nghi nói: “Ngươi có thứ gì có thể chứng minh mình là đệ tử của Lục tiền bối không?”
Dù sao hiện tại thanh danh của Lục Trường Sinh truyền xa.
Cũng không thể không hỏi kỹ một chút.
Ninh Trần Tâm suy nghĩ rồi lắc đầu: “Sư tôn cũng không có cho ta tín vật, nhưng hai vị có thể đi thông báo một tiếng, vừa thấy liền biết.”
Hai tên đệ tử nhìn nhau, nhưng nghe Ninh Trần Tâm nói là đệ tử Lục Trường Sinh, cũng không dám chậm trễ liền gật đầu nói: “Tốt, ta đây liền đi thông báo.”
Đệ tử vừa dứt lời thì có ba bốn nam tử từ xa đi tới.
Thấy cảnh này, một nam tử hỏi: “A? Sao lại thế này?”
Đệ tử ngoại viện nhìn thấy nam tử này, lập tức cung kính nói: “Chung Ngộ sư huynh! Vị tiểu thư sinh này tự xưng là đệ tử của Lục tiền bối, ta muốn đi thông báo chứng thực.”
Chung Ngộ nghe vậy, vừa quan sát Ninh Trần Tâm vừa nói: “Được, ngươi đi đi.”
Đợi tên đệ tử này đi, Chung Ngộ nhìn về phía Ninh Trần Tâm, khó hiểu nói: “Trước mắt Lục tiền bối chỉ có hai đệ tử, chưa từng nghe nói thu thêm người nào nha?”
Ninh Trần Tâm cười cười, bình tĩnh nói: “Tiểu sinh là đệ tử sư tôn thu bên ngoài, không biết cũng là chuyện bình thường.”
Chung Ngộ gật gật đầu, không phải hắn không tin.
Dù sao ai mà dám giả mạo đệ tử của Lục tiền bối chứ!
Đệ tử của Lục tiền bối đều là yêu nghiệt cấp bậc như Diệp Thu Bạch và Hồng Anh.
Người bình thường cũng không giả mạo được.
Nói như vậy thì tên này cũng là yêu nghiệt?
Nghĩ đến đây, Chung Ngộ không khỏi nói: “Nói như vậy, hẳn là thực lực của ngươi rất mạnh đi, ta không nhìn ra cảnh giới của ngươi, có thể chỉ giáo một trận hay không?”
Ninh Trần Tâm nghe vậy, lắc đầu nói: “Ta không có cảnh giới.”
“Không có cảnh giới?”
Chung Ngộ cùng hai nam tử phía sau hắn đều sửng sốt.
Chỉ là một phàm nhân?
Ninh Trần Tâm chỉ chỉ sọt sách trên lưng, cười nói: “Tiểu sinh chỉ là một người đọc sách mà thôi.”
“Người đọc sách?”
Chung Ngộ cười nói: “Chúng ta cũng là người đọc sách, tu Nho đạo, có thể thỉnh giáo một chút hay không?”
Ninh Trần Tâm gật đầu cười nói: “Thỉnh giáo thì không dám nhận, xem như tham thảo lẫn nhau đi.”
Hai người phía sau Chung Ngộ thấy vậy không khỏi nói: “Không biết thực lực của đệ tử Lục tiền bối và Chung sư huynh ai mạnh hơn.”
“Chung sư huynh chính người được trưởng lão Nho Viện đề cử, tu vi Nho đạo tất nhiên phải cao thâm, nếu ở phương diện này thì hẳn là sẽ không yếu hơn đệ tử của Lục tiền bối đi?”
“Khó mà nói, dù sao đệ tử của Lục tiền bối đều là yêu nghiệt……”
“Nếu người này thật là đệ tử của Lục tiền bối, chỉ sợ……”
“Cũng đúng.”
Lúc này, Chung Ngộ đưa ra vấn đề: “Hiện giờ, thế nhân đều xem võ đạo là trường sinh chi đạo, luyện đan, bày trận là phụ trợ, còn có người tu luyện khí chi đạo, nhưng Nho đạo lại không có bao nhiêu người hỏi thăm, dẫn tới hiện giờ khá xuống dốc.
Đạo hữu cho rằng vì sao?”
Ninh Trần Tâm cười cười, nét mặt điềm tĩnh, mắt trong suốt.
“Có gì khác nhau sao?”
Chung Ngộ nghe mà sửng sốt, hai tên phía sau cũng sửng sốt.
Khác nhau?
Tu thành võ đạo có thể dời non lấp bể, nhìn trộm trường sinh!
Tu thành đan đạo có thể nghịch thiên cải mệnh, khô mộc phùng xuân!
Tu thành trận đạo có thể đốt biển trấn thành, hủy thiên diệt địa!
Tu thành khí đạo có thể nắm giữ Thiên Binh, giàu nhất một vùng!
Còn Nho đạo thì sao?
Không phải là đọc sách?
Nói sâu hơn thì chính là tu thân dưỡng tính.
Nghĩ tới đây.
Ba người Chung Ngộ đột nhiên hoài nghi đạo tâm của mình.
Vì sao phải tu Nho đạo?
Nhưng lời nói kế tiếp của Ninh Trần Tâm lại giống như một đòn cảnh tỉnh, gõ vào lòng ba người!
“Đạo hữu cũng nói, võ đạo, đan đạo, trận đạo, cùng với luyện khí chi đạo, Nho đạo đều có một chữ đạo.
Đạo chia thành rất nhiều loại nhưng chung quy vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Chỉ cần tu đến đại thành đều là vô thượng đại đạo.”
Lúc này, trong đầu Ninh Trần Tâm bỗng vang vọng lời Lục Trường Sinh nói với hắn trước đó.
“Đúng thật, võ đạo có thể dời non lấp biển, nhưng Nho đạo cũng có thể một lời định thiên hạ!
Đan đạo có thể nghịch thiên sửa mệnh, Nho đạo cũng có thể tâm niệm thông thấu, thần hồn bất diệt!
Trận đạo nhưng đốt biển trấn thành, Nho đạo cũng có thể một lời trấn áp!”
Nghe vậy.
Ánh mắt ba người Chung Ngộ càng thêm trong trẻo, thậm chí hơi thở trên người Chung Ngộ còn bắt đầu bốc lên.
Ngay sau đó ba người khoanh chân ngồi xuống, hơi thở không ngừng dâng lên.
Hiển nhiên là sắp đột phá!
Ninh Trần Tâm thấy cảnh này liền mỉm cười, cũng không mở miệng quấy rầy.
Hắn không có tu vi, hắn chỉ là một người đọc sách.
……
Một lúc sau, đệ tử ngoại viện kia đã trở lại.
Phía sau hắn còn có một nam một nữ đi theo.
Nam nhân mày kiếm mắt sáng, cực kỳ tuấn lãng!
Nữ tử trán ve mày ngài, giống như tiên nữ trong tranh!
Hai người tới gần Ninh Trần Tâm.
Nam tử cười hỏi: “Ngươi là đệ tử sư tôn thu bên ngoài sao?”
Ninh Trần Tâm nghe vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy, đại sư huynh.”
“A, ngươi biết ta?”
Nam tử có chút bất ngờ.
Ninh Trần Tâm gật đầu cười nói: “Sư tôn có nhắc tới ngươi, nói ta có một đại sư huynh, còn vị này hẳn là nhị sư tỷ?”
Hồng Anh cười nói: “Nếu là đệ tử sư tôn thu thì liền theo chúng ta đi.”
Hồng Anh trải qua chín thế, tự nhiên có thể nhìn ra Ninh Trần Tâm có nói dối hay không.
Diệp Thu Bạch thì nhìn về phía đám người Chung Ngộ, kinh ngạc nói: “Sao ba người này đều đang tiến hành đột phá vậy?”
Ninh Trần Tâm a một tiếng đáp: “Vừa mới luận đạo cùng vị đạo hữu này.”
Luận đạo?
Khiến bọn họ đột phá?
Hồng Anh cùng Diệp Thu Bạch nhìn Ninh Trần Tâm.
Tuy rằng không nhìn ra Ninh Trần Tâm có tu vi nhưng hình như không hề đơn giản.
Nói xong, hai người liền mang theo Ninh Trần Tâm trở về Thảo Đường.
Không lâu sau, ba người Chung Ngộ đều đột phá.
Chung Ngộ mở mắt nhìn về phía đệ tử ngoại viện đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, hắn nhanh chóng hỏi: “Vị đạo hữu vừa rồi đâu?”
Đệ tử ngoại viện nói: “A, hắn bị Diệp sư huynh mang đi.”
Chung Ngộ gật gật đầu, cảm khái: “Không hổ là đệ tử của Lục tiền bối, mỗi người đều yêu nghiệt như vậy……”
Hai người phía sau nghe lời này cũng gật đầu đồng ý.
……
Bên kia.
Lục Trường Sinh vừa thầm mắng Diệp Thu Bạch, suy nghĩ các hình thức trừng phạt hắn vừa đi tới sân viện của trưởng lão Đan Đường.
Trưởng lão Đan Đường như đã sớm nhận được tin tức, đứng ngoài cửa nghênh đón.
Nhìn thấy Lục Trường Sinh tới, hắn lập tức hỏi: “Trường Sinh, ngươi luyện chế đan dược kia như thế nào?!”
Lục Trường Sinh nghe mà cơ mặt co rút.
Đan dược gì nha?
Hai người bọn họ cũng không nói với ta nha!
Tốt xấu gì cũng phải cho ta xem đã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận