- Trang Chủ
- Huyền ảo
- Đồ Đệ Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế (Dịch)
- Chương 69: Phiên bản Phá Nguyên đan của Lục Trường Sinh
Sau khi trở về nhất định phải cho tiểu tử Diệp Thu Bạch kia thêm chút việc làm.
Bằng không thì không thể nhớ lâu!
Lục Trường Sinh càng nghĩ càng giận!
Liền kém mỗi chuyện tự mình ra tay thanh lý môn hộ!
Lúc này, trưởng lão Đan Đường vội vàng hỏi: “Trường Sinh, rốt cuộc luyện chế đan dược này như thế nào, chuyện này đối với học viện mà nói cực kỳ quan trọng!”
Một viên đan dược có thể giúp một người Càn Nguyên cảnh đột phá.
Tuy rằng tác dụng phụ là về sau tu vi không cách nào tiến thêm nữa nhưng đối với những người không cách nào phá cảnh, thọ mệnh sắp hết lại cực kỳ hữu dụng!
Nếu loại đan dược này truyền ra bên ngoài, chỉ cần một viên thôi cũng đủ gây sóng gió rồi
Thậm chí có thể là gió tanh mưa máu.
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ngươi để ta ngẫm lại đã.”
Đan được có thể giúp Càn Nguyên cảnh đột phá cảnh giới sao?
Đan dược gì nha……
Chưa thấy qua nha……
“Thế nào, nghĩ tới sao?”
Mặt trưởng lão Đan Đường tràn ngập mong đợi.
Lục Trường Sinh cũng không thể nói mình không biết luyện, dù sao tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch kia đã bán hắn rồi.
“A…… Ngươi nói với ta xem viên đan dược kia có đặc tính thế nào?”
Trưởng lão Đan Đường nhíu mày, nghi ngờ nói: “Ngươi luyện đan mà không biết nó có đặc tính gì sao?”
Lục Trường Sinh làm bộ đau khổ, vuốt đầu nói: “Ta tối hôm qua ngủ không ngon, chóng mặt nhức đầu, không nhớ rõ.”
Trưởng lão Đan Đường sửng sốt, quan tâm nói: “Hẳn là tu vi của ngươi cũng không thấp đi? Sao có thể bị đau đầu? Chẳng lẽ có bệnh kín gì? Mau để ta nhìn xem!”
Bình thường trưởng lão Đan Đường không thân thiết với Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng là một phần tử của thư viện.
Tự nhiên trưởng lão Đan Đường phải quan tâm chút.
Lục Trường Sinh vội vàng xua tay, lui về sau một bước rồi nói: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là đau đầu thông thường mà thôi, không có gì ghê gớm.
Ngươi nói đặc tính đan dược cho ta đi.”
Tuy trưởng lão Đan Đường hoài nghi nhưng vẫn nói ra đặc tính của đan dược.
Lục Trường Sinh suy tư một chút.
Nói gì thì nói, chỉ cần có thể giúp Càn Nguyên cảnh đột phá là được đi?
Mấy năm nay Lục Trường Sinh không ngừng mò mẫm luyện đan chi đạo, không phải không có loại đan dược với đặc tính này.
Tuy rằng không biết đan phương của đan dược kia nhưng căn cứ theo đặc tính, hẳn vẫn có thể luyện ra được.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh nói với trưởng lão Đan Đường: “Như vậy đi, ta ở chỗ này luyện chế luôn.”
Trưởng lão Đan Đường lập tức gật đầu, “Vậy đi theo ta.”
Nói xong liền dẫn Lục Trường Sinh đi tới nơi mình luyện đan.
Lục Trường Sinh gật đầu, ngay sau đó lấy mấy chục loại thiên tài địa bảo từ nạp giới ra.
Trưởng lão Đan Đường thấy mà sửng sốt.
Những thiên tài địa bảo này có vài thứ tương khắc dược tính, căn bản không cách nào dung hợp với nhau.
Nếu luyện chung sẽ gây tạc lò!
Nhưng đan dược là do Lục Trường Sinh luyện chế nên trưởng lão Đan Đường cũng không khoa tay múa chân, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Trường Sinh.
Giờ phút này, đặc tính của mấy loại dược liệu trước mặt hiện lên trong đầu Lục Trường Sinh.
Dung hợp sẽ có hiệu quả gì.
Tương khắc sẽ tạo thành hậu quả gì, lại có thể sử dụng phương pháp gì để trung hoà.
Dù sao cũng là một loại không biết đan dược, Lục Trường Sinh không có đan phương, cũng không có luyện chế quá, tự nhiên yêu cầu tự hỏi.
Ước chừng một nén nhang sau.
Lục Trường Sinh lấy từng cây dược liệu vứt vào lò luyện đan.
Hỏa chi ý cảnh hóa thành biển lửa, bao phủ lò luyện đan.
Trưởng lão Đan Đường nhíu mày.
Thời điểm luyện hóa dược liệu cần phải khống chế tốt hỏa hậu.
Có vài dược liệu cần dùng liệt hỏa thiêu đốt, có vài loại lại cần lửa nhỏ.
Nói cách khác nếu không khống chế tốt sẽ phá hủy dược lực.
Còn Lục Trường Sinh đây?
Hắn trực tiếp khống chế ngọn lửa bao phủ toàn bộ lò luyện đan, không gian chung quanh đều bị thiêu đốt đến vặn vẹo!
Trưởng lão Đan Đường vẫn không có lên tiếng.
Lục Trường Sinh ném từng cây dược liệu vào lò, không hề có chút do dự nào.
Không lâu sau liền vỗ lò luyện đan một cái, từng dòng nước thuốc từ bên trong bay ra rồi rơi vào bình ngọc trắng.
Trưởng lão Đan Đường sửng sốt, tiến sát đến nhìn, tức khắc hít hà một hơi!
Nước thuốc này không có chút tạp chất nào.
Trộn lẫn dược liệu như thế mà lại đồng thời tinh luyện được nước thuốc thế này, cả hắn cũng không cách nào làm được.
Lúc này, trưởng lão Đan Đường có thể xác định, trình độ luyện đan của Lục Trường Sinh đã vượt xa hắn!
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh đưa nước thuốc trở lại lò luyện đan.
Lại qua hai nén hương.
Trong lò luyện đan có mùi hương dược liệu truyền ra.
Trưởng lão Đan Đường ngửi mà tinh thần chấn động!
Nhưng lại có chút khó hiểu.
Mùi hương này không quá giống với mùi đan dược mà Hồng Anh đưa?
Lúc này, Lục Trường Sinh lật bàn tay, một viên đan dược bay ra từ lò luyện rơi vào trong tay hắn.
“Thế nào?”
Trưởng lão Đan Đường dò hỏi.
Lục Trường Sinh nhìn đan dược, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Tuy nói viên đan dược này dựa theo đặc tính trưởng lão Đan Đường miêu tả mà luyện chế ra.
Nhưng hiệu quả như thế nào thì hắn cũng không biết.
Còn cần tìm người thử một lần.
“Tìm người nào đó dùng thử?”
Trưởng lão Đan Đường gật đầu đáp: “Trong học viện còn một người đang ở Càn Nguyên cảnh sơ kỳ, nhưng bởi vì căn cơ không tốt nên không cách nào tiến thêm, có thể cho hắn thử một lần.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Lúc này, Hồng Anh cũng tìm tới đây.
“Sư tôn, tam sư đệ đã trở lại.”
Tam sư đệ?
Lục Trường Sinh gật đầu nói: “Ninh Trần Tâm đi? Ta với trưởng lão còn có việc, lát nữa ta sẽ trở về.”
Trưởng lão Đan Đường nói: “Ta và sư tôn ngươi muốn đi thử đan dược.”
Đan dược?
Hồng Anh sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới chuyện phía trước.
Không khỏi hỏi: “Là Phá Nguyên đan sao?”
Hai người gật đầu.
Hồng Anh thấy đan dược trong tay Lục Trường Sinh, không khỏi giật mình!
Phá Nguyên đan là đan dược ở thời đại của nàng, đan phương đã sớm thất truyền!
Dù nàng cũng không có đan phương, sư tôn thật sự luyện ra?
Nghĩ đến đây, Hồng Anh cũng tò mò đi theo.
Đi tới một lầu các.
Nơi này là nơi cất giữ công pháp võ kỹ của Tàng Đạo thư viện.
Tàn quyển Thiên Ma Cửu Kiếm mà Diệp Thu Bạch tu luyện xuất ra từ đây.
Trưởng lão Đan Đường tới cửa, cúi người nói: “Lý lão, có việc cầu kiến.”
Cửa các mở ra, một lão giả chậm rãi xuất hiện: “Có chuyện gì?”
Nếu Diệp Thu Bạch ở đây sẽ nhận ra lão giả này chính là trưởng lão thủ các.
Trưởng lão Đan Đường nói rõ mọi chuyện.
Lý lão nghe vậy, ánh mắt vẩn đục hơi sáng lên.
“Thật sự?”
Trưởng lão Đan Đường gật đầu nói: “Thái thượng trưởng lão đã bế quan.”
Nghe vậy, Lý lão gật đầu nói: “Dù sao một thân tu vi của ta cũng không cách nào tiến thêm một bước, thọ mệnh cũng không còn thừa bao nhiêu, thử một lần đi.”
Lý lão nói xong liền nhận lấy “Phá Nguyên đan” bản đặc biệt từ tay Lục Trường Sinh, khoanh chân ngồi xuống rồi nuốt vào, bắt đầu vận chuyển công pháp hấp thu dược lực.
Không lâu sau, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý lão bắt đầu đột phá cảnh giới.
Bước vào Càn Nguyên cảnh trung kỳ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận