Thật sự đột phá!
Lý lão mở to mắt, trong ánh mắt vẩn đục trở nên sáng rọi.
Hắn trì trệ ở cảnh giới này vô số năm, vốn đã từ bỏ hy vọng, hiện giờ lại đột phá!
Hồng Anh thấy cảnh này cũng là cực kỳ kinh ngạc.
Rõ ràng không có đan phương, chỉ biết tác dụng của đan dược mà có thể phục chế ra một viên đan dược?
Không…… Không đúng!
Hơi thở của Lý lão không giống người sử dụng Phá Nguyên đan đột phá.
Lục Trường Sinh thấy cảnh này cũng nhẹ nhàng thở ra.
May mà luyện ra được, nếu không thì thật sự không biết nên báo cáo kết quả thế nào nha.
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh quyết định trở về phải thao luyện Diệp Thu Bạch một trận…
Lúc này, hơi thở trên thân Lý lão cũng không có suy giảm, ngược lại tăng mạnh!
Trưởng lão Đan Đường sửng sốt nhìn Lục Trường Sinh rồi hỏi: “Trường Sinh, đây là có chuyện gì?”
Lục Trường Sinh không trả lời.
Không phải hắn không muốn trả lời mà là hắn cũng không biết nha!
Lý lão cảm nhận được hơi thở cuồng bạo này, trong mắt tràn ngập sư mừng rỡ!
Lại khoanh chân ngồi xuống.
Điên cuồng vận chuyển công pháp, dược lực còn sót lại đang lấp đầy kinh mạch.
Tựa như đang rèn luyện kinh mạch của Lý lão.
Trưởng lão Đan Đường nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há hốc mồm.
“Không phải nói là sau khi đột phá thì tu vi không thể tiến thêm được nữa sao?”
“A……” Lục Trường Sinh nói: “Có thể là kết quả do cải tiến?”
Hồng Anh cũng ngây ra.
Sau một lúc lâu.
Lý lão đứng dậy.
Cảnh giới của hắn vững chắc ở Càn Nguyên cảnh trung kỳ!
“Ta nhớ các ngươi có nói sau khi dùng đan dược này thì về sau tu vi không thể tiến thêm nữa?”
Lý lão khó hiểu nói: “Nhưng sao ta lại cảm giác còn có thể đột phá đây?”
Giờ phút này, kinh mạch của Lý lão như bị kích hoạt, tràn ngập sức sống.
Đồng thời linh khí trong đan điền cũng bắt đầu sôi trào giống như thủy triều.
Lục Trường Sinh thấy phương hướng tiến triển khá tốt, cũng thở dài một hơi.
Hồng Anh ở bên cạnh kinh ngạc không thôi.
Phá Nguyên đan vốn là đan dược thiêu đốt thiên phú để đạt được hiệu quả phá cảnh.
Hiện giờ sư tôn không chỉ giúp đối phương phá cảnh mà còn khiến thiên phú của đối phương cũng trở nên tốt hơn?
Phải biết rằng, rất khó thay đổi thiên phú của một người.
Trưởng lão Đan Đường hưng phấn không thôi.
Hiệu quả của đan dược này có ý nghĩa rất lớn đối với Tàng Đạo thư viện.
Trưởng lão các đường cơ bản đều ở Càn Nguyên cảnh sơ kỳ.
Sau khi ăn đan dược này, không chỉ có thể đột phá mà thiên phú còn được cải thiện.
Quả thực chưa từng nghe thấy đan dược thế này.
Lục Trường Sinh nghe xong, nói: “Ta luyện được mấy viên, để ở đây, ta đi trước nha.”
Còn đan phương thì Lục Trường Sinh không có lưu lại.
Dù cho bọn hắn, bọn hắn cũng luyện không ra.
Bên trong có sinh chi lực từ tay Lục Trường Sinh.
Trong Tàng Đạo thư viện đâu ai có được sinh chi lực?
Coi như phóng mắt cả đại lục chỉ sợ cũng không tìm ra……
Trưởng lão Đan Đường cầm lấy mấy viên đan dược, hai mắt tỏa ánh sáng.
“Được, ta cũng đi thương lượng với viện trưởng một chút!”
Hắn nói xong cũng rời khỏi đây.
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Hồng Anh trở về Thảo Đường.
Giờ phút này, ở Thảo Đường.
Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm đang nói chuyện với nhau.
Thấy Lục Trường Sinh trở về đều đứng dậy hành lễ: “Gặp qua sư tôn.”
Lục Trường Sinh gật gật đầu, nhìn Ninh Trần Tâm, cười nói: “Thời gian gần đây có thu hoạch gì sao?”
Hắn phải ra dáng sư tôn mốt chút.
Ninh Trần Tâm cười nói: “Thu hoạch không ít.”
Diệp Thu Bạch ở bên cạnh xen mồm nói: “Tam sư đệ đối với phương diện tu hành nho đạo có lý giải cực sâu, ngay cả mấy người Nho Viện cũng kính nể tam sư đệ không thôi!”
Hiển nhiên hiện giờ có thêm tam sư đệ, Diệp Thu Bạch cũng rất vui vẻ.
Có việc gì cũng thể chia cho sư đệ một chút.
Nhưng Diệp Thu Bạch không nói lời nào còn tốt, vừa mới nói thì Lục Trường Sinh liền có chỗ phát tiết.
Tất cả là tại tiểu tử này!
Tại hắn mà mình không thể không đi luyện đan.
Luyện xong rồi, phỏng chừng về sau sẽ có nhiều chuyện liên quan đến mình hơn!
Cá mặn…… A không, cuộc sống thanh nhàn cứ như vậy mà càng lúc càng cách xa mình!
“Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
Mặt Diệp Thu Bạch cứng lại, “Ạch……”
“Quét sạch ngọn núi chưa?”
Diệp Thu Bạch gãi gãi đầu nói: “Đã dọn sạch toàn bộ lá rụng……”
Lục Trường Sinh làm khó dễ: “Vậy tro bụi đâu? Đám phân chim rơi xuống đâu?”
Cả ngọn núi đều bị kết giới bao phủ, làm sao mà có tro bụi……
Nhưng Diệp Thu Bạch không dám nói gì, biết sư tôn còn tức giận, không khỏi cười khổ nói: “Sư tôn, ta đi quét liền.”
“Từ từ!” Lục Trường Sinh chỉ về phía phòng bếp, nói: “Nấu cơm trước.”
Diệp Thu Bạch: “……”
Ngày kế tiếp.
Ninh Trần Tâm đã được trưởng lão Nho Viện mời đến Nho Viện giảng đạo.
Vốn có người còn hoài nghi bản lĩnh của Ninh Trần Tâm.
Nhưng khi Ninh Trần Tâm giảng xong thì học viên Nho Viện nhìn thấy Ninh Trần Tâm đều sẽ hô một tiếng tiên sinh.
Hồng Anh còn đang củng cố cảnh giới.
Còn Diệp Thu Bạch, ngoại trừ nấu cơm cho Lục Trường Sinh thì sẽ quét dọn đỉnh núi……
Trưởng lão Đan Đường thường xuyên chạy tới Thảo Đường tìm Lục Trường Sinh thỉnh giáo các vấn đề về luyện đan.
Vài lần còn được.
Số lần càng lúc càng nhiều, đến giờ thì trưởng lão Đan Đường vừa tới, Lục Trường Sinh sẽ tìm một chỗ trốn đi……
Lại mấy ngày trôi qua.
Ninh Trần Tâm từ biệt Lục Trường Sinh.
Hắn chuẩn bị tiếp tục giảng đạo ở Nam Vực.
Hồng Anh nói với Ninh Trần Tâm: “Sư đệ, tuy rằng ngươi không trêu chọc thị phi bên ngoài giống như sư huynh nhưng ta vẫn phải đưa thứ này cho ngươi phòng thân.”
Chính là ngọc bội Phượng hoàng.
Ninh Trần Tâm cười gật đầu, “Đa tạ sư tỷ.”
Diệp Thu Bạch ở bên cạnh nghe mà trợn mắt.
Trêu chọc thị phi?
Có phải ta trêu chọc đâu?
Là đại sư huynh, tất nhiên Diệp Thu Bạch cũng phải cho, hắn cho Ninh Trần Tâm một truyền âm phù.
“Gặp nguy hiểm nhớ dùng thứ này liên hệ ta, ta sẽ tới.”
Cảm nhận được sự quan tâm từ Diệp Thu Bạch và Hồng Anh, lòng Ninh Trần Tâm ấm áp.
Sau đối cúi người với Lục Trường Sinh rồi nói: “Sư tôn, sư huynh, sư tỷ, Trần Tâm đi trước.”
“Đi thôi.”
Sau khi Ninh Trần Tâm rời đi.
Tần Thiên Nam lại tìm tới.
“Thu Bạch, chuẩn bị tốt sao?”
Hôm nay là ngày đến Tổng Viện.
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, hiện giờ hắn không có đối thủ ở Tàng Đạo thư viện nam vực, là thời điểm nên đi Tổng Viện.
Còn Hồng Anh thì sau khi tu luyện vài ngày cũng rời Thảo Đường.
Không biết nàng đi nơi nào.
Lục Trường Sinh cũng không hỏi.
Hắn ngồi trên ghế, cảm khái nói: “Nhóm đầu bếp lại đi rồi.”
……
Trung Vực.
Tuy rằng không lớn bằng bốn vực nhưng lại không kẻ nào dám khinh thường.
Tông môn san sát, thế gia trải rộng.
Bao gồm ba thế gia, hai đại tông cùng với một viện.
Hai đại tông là Ẩn Kiếm tông và Đan tông.
Một viện chính là Tàng Đạo thư viện.
Tam thế gia còn lại rất thần bí, bọn họ không mời chào đệ tử, toàn phụ thuộc vào huyết mạch gia tộc!
Hiện giờ Diệp Thu Bạch muốn đến Tổng viện Tàng Đạo thư viện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận