Ở Kiếm Đường.
Bởi vì sự tồn tại của Diệp Thu Bạch nên tất cả mọi người đã xem Lục Trường Sinh là kiếm tu mạnh nhất Tàng Đạo thư viện.
Có thể dạy ra kiếm tu như Diệp Thu Bạch.
Giúp người này lĩnh ngộ kiếm ý khi còn trẻ như vậy.
Diệp Thu Bạch dẫn dắt Tàng Đạo thư viện Nam Vực, dũng mãnh giành hạng nhất trong giao lưu thư viện bốn vực.
Thành công giúp Tần Thiên Nam bảo vệ chực viện trưởng.
Đủ loại vinh quang khiến bọn họ cảm thấy Lục Trường Sinh thật sự trâu bò.
Giờ phút này, Tân Hồng Y cũng ở trong đám người.
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Lục Trường Sinh đã dạy dỗ Diệp Thu Bạch như thế nào.
Giờ phút này, Tần Thiên Nam dẫn Diệp Thu Bạch đi tới Kiếm Đường.
Ánh mắt các học viên trong Kiếm Đường cũng tràn ngập sự sùng kính.
Trưởng lão Kiếm Đường cũng có mặt, hiển nhiên muốn nhìn xem Lục Trường Sinh đã dạy Diệp Thu Bạch như thế nào.
Lục Trường Sinh thấy cảnh này cười lạnh.
Tùy tiện chơi một bộ kiếm pháp không được sao?
Tần Thiên Nam nói: “Được rồi, bắt đầu nhanh đi, còn phải đi sang Nho Viện nữa đó.”
Lục Trường Sinh có chút bất đắc dĩ.
Trước ánh mắt chăm chú của đám học viên.
Lục Trường Sinh tiện tay cầm lấy một nhánh cây.
Đột nhiên đâm về phía trước.
Ngay sau đó chém ngang.
Rồi lại chém dọc.
……
Mọi người thấy Lục Trường Sinh không nói lời nào mà thi triển kiếm pháp, không khỏi có chút khó hiểu.
Hơn nữa, đây còn không phải là kiếm pháp cơ sở sao?
Trưởng lão Kiếm Đường cũng thấy khó hiểu?
Tiểu tử Lục Trường Sinh này đang làm gì đây?
Giờ phút này, Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người, thấy vẻ mặt khó hiểu của bọn họ liền cảm thấy vui vẻ.
Có hiệu quả.
Hắn lặp đi lặp lại kiếm pháp cơ sở.
Đâm một kiếm!
Chém ngang một kiếm!
Tân Hồng Y vừa nhìn vừa suy tư gì đó.
Có thể dạy ra yêu nghiệt như Diệp Thu Bạch sao có thể sử dụng kiếm pháp cơ sở đơn thuần chứ?
Tất nhiên là có ẩn ý!
Chỉ là bọn hắn còn không phát hiện ra mà thôi.
Tân Hồng Y lấy trường kiếm ra, cũng thi triển kiếm pháp cơ sở.
Lục Trường Sinh làm động tác gì, nàng liền làm động tác đó.
Tân Hồng Y dần dần đắm chìm vào kiếm pháp cơ sở.
Nàng không hề bận tâm Lục Trường Sinh đang làm gì nữa mà đã đắm chìm trong kiếm pháp của chính mình.
Kiếm pháp cơ sở là thứ mà mỗi một kiếm tu đều tiếp xúc khi bắt đầu luyện kiếm.
Chỉ là sau khi có chút thành tựu thì mọi người liền vứt bỏ kiếm pháp cơ sở.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Bộ kiếm pháp này chỉ là diễn giải phương thức ra chiêu mà thôi.
Cũng không có hoa lệ, hoàng nhoáng, uy lực mạnh mẽ như kiếm pháp khác.
Vì sao phải khư khư tu luyện kiếm pháp cơ sở chứ?
Không phải đầu óc có hố sao?
Nhưng hiện giờ Tân Hồng Y lại bắt được thứ gì đó.
Kiếm pháp cơ sở.
Cơ sở.
Trên con đường võ đạo, thứ quan trọng nhất là gì?
Là đạo cơ.
Đạo cơ không hoàn thiện sẽ không cách nào đi xa được.
Tân Hồng Y đã hiểu!
Nàng hiểu dụng ý của Lục Trường Sinh!
Đột nhiên, có một cổ kiếm khí bùng nổ từ thân thể Tân Hồng Y.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Trưởng lão Kiếm Đường cùng Tần Thiên Nam cũng bị hấp dẫn.
Lục Trường Sinh có cảm giác không ổn.
Chưa đủ đi……
Lúc này, bên trong cỗ kiếm khí đang bùng nổ lại xuất hiện sự sắc nhọn!
“Kiếm ý!”
Trưởng lão Kiếm Đường đứng dậy, kinh ngạc nói: “Lại sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý?!”
Mọi người cũng kinh ngạc!
Tân Hồng Y thi triển kiếm pháp cơ sở sờ đến ngưỡng cửa kiếm ý!
Lục Trường Sinh: “???”
Ta làm gì?
Ta làm gì!
Chỉ tùy tiện vung nhánh cây thôi, con mẹ nó lại có người đột phá?
Tân Hồng Y tỉnh lại từ trạng thái ngộ đạo, cúi người nói với Lục Trường Sinh: “Đa tạ Lục tiền bối đã chỉ đạo!”
Lục Trường Sinh: “……”
Ta chỉ đạo gì?
Ngươi có thể nói cho ta biết không…… Ta sửa không được sao?
Trưởng lão Kiếm Đường nhìn Tân Hồng Y rồi nói: “Tân Hồng Y, ngươi nói ra điều mà ngươi lĩnh ngộ cho mọi người nghe chút.”
Tân Hồng Y gật đầu, bắt đầu giải thích.
Nàng nói ra lĩnh ngộ của bản thân cùng lý giải đối với kiếm pháp cơ sở một lần.
Mọi người nghe xong đều không khỏi trầm tư.
Ngay cả trưởng lão Kiếm Đường cũng bắt đầu nghĩ lại.
Đúng vậy.
Cơ sở.
Là khởi nguyên của tất cả kiếm pháp.
Tất cả kiếm pháp đều phát triển từ kiếm pháp cơ sở.
Nhưng xét đến cùng, uy lực của kiếm pháp vẫn ở bản thân mà không phải dựa vào kiếm pháp hoa hòe loè loẹt!
Trưởng lão Kiếm Đường khoanh chân ngồi xuống!
Kiếm ý của hắn đột phá!
Kiếm ý đại thành, đạt tới cấp Đại Kiếm Sư!
Các đệ tử còn lại.
Cảnh giới tịnh tiến hoặc là kiếm khí ngưng thật hơn.
Mọi người ít hay nhiều đều có thu hoạch.
Lục Trường Sinh ngây ngốc nhìn cảnh này, không biết nên nói gì.
Lúc này, Tần Thiên Nam lại bắt lấy vai Lục Trường Sinh rồi nói: “Tốt, nên đến Nho Viện.”
“Ta có thể không đi sao……”
“Vì sao không đi? Ngươi xem ngươi dạy rất tốt nha!”
“……”
……
Lại môt thời gian trôi qua.
Mặt trời sắp xuống núi.
Ở phương hướng Nho Viện có mấy chục hơi thở bùng nổ!
Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh này mà buông xuôi.
Hắn tùy tiện có làm gì đi nữa thì những người này đều có thể đột phá.
Giống như bọn họ đang tự hạ gục bản thân.
Trưởng lão Nho Viện thân thiết vỗ vai Lục Trường Sinh, cười nói: “Trường Sinh à, ngươi chính là trời sinh làm sư tôn, sau này tới giảng bài nhiều hơn nha.”
Lục Trường Sinh: “……”
Tần Thiên Nam ở bên cạnh phụ họa nói: “Còn có Kiếm Đường và Đan Đường, nên đến nhiều hơn.”
Lục Trường Sinh: “……”
Lúc này, một bóng người cường tráng vội vàng đuổi tới.
“Trường Sinh hiền chất! Cần phải tới Võ Đường ta dạy dỗ một trận nha! Ngươi còn chưa đi qua Võ Đường đó!”
Là trưởng lão Võ Đường!
Hiển nhiên hắn cũng nhận được tin tức.
Hai mắt tràn ngập sự hâm mộ.
Lục Trường Sinh đau khổ.
Nếu ta có làm gì sai, xin dùng pháp luật để chế tài ta…
Đừng dùng cách này để tra tấn ta……
E là cuộc sống cá mặn đã một đi không trở lại……
Danh tiếng của Lục Trường Sinh lại truyền khắp toàn bộ Nam Vực.
Có lẽ lần chiêu sinh tiếp theo, cửa Thảo Đường sẽ bị các thế lực lớn đạp vỡ……
Tất cả chuyện này đều do tiểu tử Diệp Thu Bạch khốn nạn kia!
Ba ngày trôi qua.
Ở Trung Vực.
Ba ngày nay, Diệp Thu Bạch không ngừng đến Bách Luyện Chi Địa!
Không ngừng chém giết ma thú cùng yêu thú bên trong.
Kỹ xảo chiến đấu, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp đều tịnh tiến.
Ngay cả xếp hạng cũng tăng lên tới thứ tám rồi.
Mọi người xem mà chậc lưỡi.
Trong ba ngày mà có thể tăng lên một hạng, tốc độ khó mà tưởng tượng!
Dù sao thứ tự trên tấm bia đá này đã không thay đổi mấy năm rồi.
Hôm nay.
Diệp Thu Bạch và Kiếm Triều Miện đi ra từ Bách Luyện Chi Địa.
Đột nhiên có một bóng người chắn trước mặt Diệp Thu Bạch.
“Diệp Thu Bạch?”
Diệp Thu Bạch gật đầu nói: “Có việc gì?”
Nam tử nhếch miệng cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm ngươi luận bàn một trận.”
Diệp Thu Bạch mà nhíu mày.
Có người bên cạnh nói: “Là người xếp hạng thứ tám lúc trước, Hoàng Chinh Chiến!”
Hoàng Chinh Chiến?
Họ Hoàng?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận