Cái tên Diệp Thu Bạch của Thảo Đường nhanh chóng truyền khắp toàn bộ thư viện.
Vô số người kinh ngạc cảm thán vì thực lực của người này.
Hình như đã vô địch trong Kim Đan cảnh!
Kiếm Đường.
Tân Hồng Y nghe được tin này.
“Diệp Thu Bạch chính là đệ tử ngày đó Thảo Đường thu sao……”
“Hắn có thể làm được thì ta càng phải làm tốt hơn hắn.”
“Ta sẽ để ngươi biết, ngày đó không thu ta làm đồ đệ là sự tổn thất lớn thế nào.”
Nói xong, Tân Hồng Y liền cầm lấy một thanh kiếm đi thẳng đến Diễn Võ đài.
Ngày đó, cái tên Tân Hồng Y cũng truyền khắp thư viện.
Mười chiến mười thắng, toàn bộ nghiền áp!
Tân Hồng Y đứng trên Diễn Võ tuyên cáo, sẽ khiêu chiến Diệp Thu Bạch ở thi đấu thư viện!
Mọi người ồ lên.
Bên Võ đường.
Trong một góc sân.
Diệp Ngôn ngồi trên ghế đá, sắc mặt u ám.
“Diệp Thu Bạch! Sao có thể, sao có thể?!”
Hắn tận mắt nhìn thấy thiên phú của Diệp Thu Bạch rơi xuống, tu vi mất hết!
Mới qua qua mấy ngày?
Giờ đã đạt tới Kim Đan đỉnh, hơn nữa còn tỏa sáng rực rỡ trong thư viện!
“Không được, không thể để hắn trở về gia tộc……”
Hiện giờ, nội bộ Diệp gia đang căng thẳng.
Đại trưởng lão Diệp Lăng cùng gia chủ Diệp Kình đang tranh đoạt quyền thế.
Hiện giờ, bởi vì chuyện nhi tử Diệp Thu Bạch mà Diệp Kình rơi vào thế yếu.
Một khi mấy lão gia hỏa trong gia tộc biết Diệp Thu Bạch khôi phục thiên phú, hơn nữa còn vượt xa trước kia, có khả năng hai phe sẽ hòa nhau.
“Một khi đã như vậy……”
Ánh mắt Diệp Ngôn tràn đầy sự độc ác.
Cùng lúc đó, ở nơi cất giữ các loại công pháp, võ kỹ của thư viện.
Diệp Thu Bạch được một lượng lớn điểm cống hiến nên muốn tới đây xem công pháp, võ kỹ.
Trong khu vực để công pháp, Diệp Thu Bạch đảo quanh vài vòng.
Hắn xem xét mấy quyển, trong đó không thiếu công pháp Địa giai.
“Không hổ là Tàng Đạo thư viện, những công pháp này cường đại hơn công pháp của mấy tông môn, thế gia bên ngoài không ít.”
Công pháp của Diệp gia là công Huyền giai.
Nhưng Diệp Thu Bạch lại không có chút hứng thú nào, dù sao những công pháp này so với Thái Sơ Kiếm Kinh mà Lục Trường Sinh cho có sự chênh lệch quá lớn.
Thái Sơ Kiếm Kinh là công pháp cấp bậc nào……
Sư tôn của mình thật sự rất thần bí.
Không biết thực lực đến cấp nào mới có thể lấy ra công pháp như Thái Sơ Kiếm Kinh, còn cả bức tranh tràn ngập ý cảnh kia.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch càng thêm tôn kính Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đang nằm ở Thảo Đường phơi nắng thì đột nhiên hắt xì.
“Hắt...Hắt xì...! Tên ranh con nào đang mắng ta?”
Khi ngang qua khu đặt võ kỹ, Diệp Thu Bạch bị một quyển võ kỹ lẻ loi hấp dẫn.
Hắn liền cầm lên xem, Thiên Ma Cửu Kiếm.
Mở ra đọc thì trong đó chỉ có phương pháp tu luyện từ kiếm thứ nhất đến kiếm thứ ba.
Diệp Thu Bạch suy nghĩ một chút, hiện tại kiếm kỹ trong Thái Sơ Kiếm Kinh đối với hắn hơi quá sức, căn bản không dùng được.
Không bằng dùng tạm Thiên Ma Cửu Kiếm này trước.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch liền cầm quyển Thiên Ma Cửu Kiếm đi ra ngoài, lúc giao điểm cống hiến, thủ các trưởng lão nói: “Đây là tàn quyển, Tàng Đạo thư viện cũng không có sáu kiếm sau, sau này có thể tu thành sáu kiếm sau hay không chỉ có thể xem vận khí, ngươi xác định muốn lấy quyển này?”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Thủ các trưởng lão thấy thế cũng không khuyên gì, giao Thiên Ma Cửu Kiếm cho Diệp Thu Bạch rồi tiếp tục ngồi xuống chợp mắt.
Khi Diệp Thu Bạch trở lại Thảo Đường, Lục Trường Sinh đang bón phân cho cây liễu, thuận tiện đút chim nhỏ ăn linh quả.
“Ai, một gốc cây còn muốn ta thêm linh thổ, một con chim nhỏ cũng muốn ăn linh quả, thật là phá của mà.”
Chim nhỏ vỗ cánh phẹt phẹt biểu đạt sự bất mãn.
Thấy Diệp Thu Bạch đi tới, Lục Trường Sinh ném linh thổ cho Diệp Thu Bạch rồi nói: “Ngươi bón hết phần còn lại sau đó đến gặp ta.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Sau khi hoàn thành liền đến tìm Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nằm trên ghế dài nói: “Nghe nói hôm nay ngươi Diễn Võ đài? Thành tích thế nào.”
Diệp Thu Bạch ôm quyền, cung kính nói: “Không có làm nhục danh tiếng của Thảo Đường, toàn thắng.
Sư tôn, ta muốn hỏi một chuyện.”
Dứt lời hắn liền lấy tàn quyển Thiên Ma Cửu Kiếm ra: “Đây là võ kỹ ta vừa mới đổi được, muốn sư tôn chỉ điểm một chút.”
Lục Trường Sinh liếc mắt rồi nhận lấy, “Tàn quyển sao?”
【 Tàn quyển Thiên Ma Cửu Kiếm, có thể chữa trị và cải tiến 】
Hệ thống còn có công năng này?
“Chữa trị.”
Nói xong thì sáu kiếm còn lại của Thiên Ma Cửu Kiếm ngày đó ma cửu kiếm cũng xuất hiện trong đầu Lục Trường Sinh.
“Ngươi tới đây.”
Diệp Thu Bạch đi tới, Lục Trường Sinh giơ ngón tay điểm vào vị trí giữa hai chân mày hắn, một lượng tin tức lớn tràn vào thức hải Diệp Thu Bạch.
Thiên Ma Cửu Kiếm trọn vẹn!
Sau đó, Lục Trường Sinh cầm lấy một cây nhánh cây, dựa theo kiếm pháp Thiên Ma Cửu Kiếm mà thi triển.
Diệp Thu Bạch đứng bên cạnh nhìn, trong lòng tràn đầy sự khiếp sợ.
Bởi vì Thiên Ma Cửu Kiếm mà Lục Trường Sinh thi triển không chỉ có bổ sung hoàn mỹ nội dung trên tàn quyển, so với nguyên bản còn có thêm một chút huyền diệu, uy lực càng thêm to lớn!
Thi triển toàn bộ chín kiếm xong.
Lục Trường Sinh thu kiếm rồi nói: “Uy lực cũng được, đủ cho ngươi dùng một thời gian, hai ngày sau là ngày thư viện tổ chức thi đấu, chuẩn bị một chút rồi đi nấu cơm, vi sư đói bụng.”
Dứt lời, Lục Trường Sinh liền đi vào nhà trúc.
Trong hai ngày sau.
Diệp Thu Bạch không ngừng tu luyện Thiên Ma Cửu Kiếm.
Tới ngày tổ chức thi đấu, Diệp Thu Bạch đã có thể dùng tới kiếm thứ năm.
“Đáng tiếc là với cảnh giới hiện tại của ta chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng kiếm thứ năm.”
Nhớ cảnh trước đó Lục Trường Sinh thi triển Thiên Ma Cửu Kiếm một cách nhẹ nhàng thoải mái, hắn thầm than một tiếng, đường mình phải đi còn rất dài.
Thi đấu được cử hành trên quảng trường Tàng Đạo thư viện.
Hiện giờ quảng trường đang có vô số người tiến đến, ồn ào náo nhiệt vây quanh sáu đài cao.
Sáu đài cao này đại điện cho sáu người có thể thắng trận.
Sáu người thắng trận sẽ đại diện Tàng Đạo thư viện Nam Vực tham gia giao lưu với thư viện Đông Tây Bắc vực.
Nói là giao lưu nhưng thật sự là một cuộc tranh đấu để phân chia tài nguyên thư viện.
Tần Thiên Nam xuất hiện giữa không trung, cất cao giọng nói: “Nơi này có sáu đài cao, trước khi mặt trời xuống núi, người vẫn trụ lại trên đài sẽ giành được thắng lợi, không có hạn chế nhưng không được xuất hiện tử vong.”
Sau đó Tần Thiên Nam lại tuyên bố phần thưởng cho người thắng.
Bầu không khí tức khắc sôi trào, phần thưởng lần này tốt hơn thường mấy lần trước rất nhiều.
Thi đấu bắt đầu.
Nhưng không có ai động.
Dù sao mặt trời xuống núi mới có thể tuyên bố kết quả, hiện giờ nhảy lên sẽ bị vây công, dù đánh thắng cũng sẽ bị những người khác mài chết.
Trên ghế dựa cách đó không xa, Tần Thiên Nam ngồi với trưởng lão các đường.
Lục Trường Sinh cũng bị Tần Thiên Nam kéo tới.
Mặt đầy vẻ không tình nguyện.
“Được rồi, bình thường ta cũng không nói gì tiểu tử ngươi, hôm nay đệ tử ngươi tham gia, ngươi làm sư tôn mà không tới xem chút sao?”
Tần Thiên Nam thấy Lục Trường Sinh u oán, không khỏi cười nói: “Ta cũng muốn nhìn một chút xem đệ tử mà tiểu tử ngươi thu có thể đi đến đâu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận