Tuy Tàng Đạo thư viện Bắc Vực xếp hạng thứ hai nhưng nội tình vẫn ở đó.
Thực lực tổng hợp vẫn hơn Tàng Đạo thư viện Nam Vực rất nhiều.
Chiến lực cũng hơn Nam Vực nhiều.
Dù sao cũng có Kiếm Tông như Vân Cảnh, tồn tại trước mười trên Võ bảng Tứ Vực.
Hiện giờ, ở ngọn núi sau Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.
Nơi này cấm địa thư viện, không có sự đồng ý của viện trưởng và thái thượng trưởng lão thì không được tiến vào.
Cũng là nơi mà Vân Cảnh tĩnh tu.
Vân Cảnh đang ngồi khoanh chân bên cạnh thác nước.
Qua khoảng hai nén hương thì có một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể Vân Cảnh bùng nổ.
Vân Cảnh cũng bỗng mở hai mắt!
Trong mắt có từng sợi kiếm quang bắn ra.
Một tảng đá to đằng trước bị kiếm quang đánh trúng liền chia năm xẻ bảy.
Có một nam tử trẻ tuổi đột ngột xuất hiện trước mắt Vân Cảnh.
Vân Cảnh giật mình, lập tức vung kiếm chém về phía nam tử!
Nam tử không ngờ đối phương sẽ ra tay công kích nên giơ một ngón tay làm kiếm nhanh chóng đặt lên vai Vân Cảnh.
Ngón tay dừng trên vai Vân Cảnh khiến tay hắn buông lỏng, trường kiếm rời khỏi tay.
Điều này làm Vân Cảnh hoảng hốt.
Với thực lực hiện tại của hắn, không có bao nhiêu người làm được chuyện này!
Hơn nữa đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã khiến hắn cảm giác không cách nào chống cự.
Nếu toàn lực thì hắn sẽ là đối thủ sao?
Vân Cảnh thầm nghĩ.
“Các hạ là người phương nào? Tới nơi này có chuyện gì?”
Nam tử thở ra một hơi rồi nói: “Ta tới nói lời cảm tạ.”
“Nói lời cảm tạ?”
Vân Cảnh thu hồi kiếm, khó hiểu nói: “Ta không nhớ là mình có giao tình gì với các hạ?”
“Diệp Thu Bạch là đồ đệ ta.”
Người tới đúng là Lục Trường Sinh bị Tần Thiên Nam ép buộc.
Lục Trường Sinh nghĩ tới liền có chút khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi chiếu cố tiểu tử Diệp Thu Bạch kia.”
Vân Cảnh nghe xong bừng tỉnh, nhưng trong lòng cũng cả kinh.
Sư tôn của Diệp Thu Bạch sao?
Hắn đã sớm muốn gặp một lần.
Có thể dạy ra đệ tử có thiên phú, tâm tính xuất sắc như thế chắc chắn không bình thường!
Vân Cảnh lập tức ôm quyền nói: “Tiền bối nói quá lời, Diệp Thu Bạch là ân nhân của đồ đệ ta, đã trợ giúp đồ đệ ta lĩnh ngộ kiếm ý.”
“Thiên phú phẩm hạnh cũng rất tốt, cho nên ta mới muốn giúp hắn.”
Lục Trường Sinh: “???”
Tiền bối?
Mình già lắm sao?
Vân Cảnh này có bộ dáng của lão nhân, chắc là lớn hơn hắn không ít đi……
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh lại bất đắc dĩ nói: “Vẫn cần nói lời cảm tạ, à…… Ngươi muốn cái gì? Hoặc là yêu cầu gì cần ta làm giúp không?”
Vân Cảnh lập tức xua tay nói: “Không cần không cần, trợ giúp Diệp Thu Bạch chỉ thuận theo tâm ta, tiền bối cũng biết kiếm tu hành sự thuận theo bản tâm.”
Lục Trường Sinh nghe lời này lại thấy không vui.
Hắn không muốn thiếu nhân tình.
Thiếu nhân tình thì phải trả, nếu không sẽ kết nhân quả, càng thêm phiền toái.
Đối với Lục Trường Sinh mà nói, chỉ cần có một chút uy hiếp đến cuộc sống cá…… Sinh hoạt dưỡng lão sinh thì đều phải kiên quyết ngăn chặn!
Giống như không thể nợ nhân tình.
Lục Trường Sinh nghiêm túc nói: “Không được, cần phải cảm ơn, bằng không lòng ta khó yên.”
“Nếu không thì ta cho ngươi một ít đan dược?”
Lục Trường Sinh ném một cái bình ngọc cho Vân Cảnh.
Trong đó có năm viên đan dược, mỗi viên đều tản ra hơi thở cổ xưa khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Vân Cảnh vừa xem, không khỏi hoảng sợ.
Hắn chưa bao giờ thấy đan dược thế này, đồng thời trong nhận thức của hắn cũng không có một viên đan dược nào có thể so với mấy viên này!
Lục Trường Sinh nói: “Những đan dược này có thể khôi phục linh khí trong nháy mắt, hữu dụng chứ?”
Khôi phục linh khí trong nháy mắt sao?
Vân Cảnh nghe vậy sửng sốt.
Đâu chỉ hữu dụng nha, quả thực là quá hữu dụng!
Có thể nói ở thời khắc sinh tử, đan dược này có thể cứu vớt một mạng!
Vân Cảnh lập tức xua tay nói: “Thứ này quá quý giá! Ta không thể nhận.”
Mặt Lục Trường Sinh cứng lại.
Không đủ đúng không?
“Ta đây lại khắc cho ngươi một trận pháp!”
Nói xong liền lật bàn tay, từng trận kỳ xuất hiện quanh thác nước!
Có một trận pháp hình thành trong tích tắc.
Linh khí ở Bắc Vực như bị loãng đi một chút.
Còn linh khí trong trận pháp thì trở nên sền sệt.
Vân Cảnh chỉ hít một hơi liền cảm giác tốc độ tu luyện tăng lên mấy lần.
Cảm nhận được sự biến hóa này, Vân Cảnh không khỏi kinh sợ!
Đây là trận pháp?
Trận pháp gì mà có hiệu quả khủng bố thế này?
E là đại trận hộ viện của Tàng Đạo thư viện Bắc Vực cũng không sánh bằng.
Chỉ có Lục Trường Sinh biết, đây là bản đơn giản của Tụ Linh trận ở Thảo Đường.
“Tiền bối……Quá quý giá, ta không thể nhận……”
Ngươi lại không cần!
Ngươi muốn nhiều hơn sao!!!
Lục Trường Sinh tức giận nói: “Còn chưa đủ?”
Vân Cảnh ngơ ngác nói: “Không phải không đủ…… Mà là thật sự không cần……”
Nói không động tâm là giả.
Đối mặt với đan dược cùng trận pháp nghịch thiên này mà vẫn giữ được bình tĩnh thì Vân Cảnh đã không tệ rồi……
Nhưng nhìn bộ dạng ngươi không nhận lấy thì ra không bỏ qua của Lục Trường Sinh, Vân Cảnh chỉ đành thở dài nói: “Như vậy đi, hiện tại có một chút vấn đề về kiếm đạo chưa thể hiểu thấu đáo, ngươi giúp ta giảng giải một chút là được.”
Vân Cảnh sợ nếu mình không đáp ứng thì Lục Trường Sinh sẽ lấy ra đồ vật kinh thế hãi tục gì nữa……
Lục Trường Sinh nghe xong sửng sốt, “Nếu không thì…… Ngươi vẫn nên lấy mấy thứ này đi……”
Kiếm đạo?
Hắn hiểu cái đấm đấm!
“Được thôi, vậy ngươi hỏi đi……”
Vân Cảnh vui vẻ nói: “Tiền bối, ta biểu thị một lần cho ngươi xem.”
Nói xong liền lấy kiếm ra, bắt đầu biểu thị công pháp hắn đang luyện.
Thức thứ nhất, lấy thân làm kiếm.
Thức thứ hai, lấy mắt làm kiếm.
Cũng chính là nhãn kiếm.
Còn thức thứ ba, lấy tâm làm kiếm.
Vân Cảnh lại không cách nào lĩnh ngộ.
Điều này dẫn tới công pháp của hắn vẫn luôn trì trệ không tiến bộ.
Vân Cảnh biểu thị xong rồi nhìn về phía Lục Trường Sinh, trong mắt mang theo sự chờ mong, nói: “Tiền bối có phương pháp giải quyết không?”
Lục Trường Sinh: “……”
Giải quyết?
Ta làm sao biết.
Nhưng lấy tâm làm kiếm không phải đã xảy xung đột với lấy mắt làm kiếm trước đó sao?
Cảnh tượng khi dùng tâm nhìn chắc chắn không giống khi nhìn bằng mắt.
Lục Trường Sinh suy nghĩ chút rồi nói: “Ngươi thử bỏ lấy mắt làm kiếm?”
Từ bỏ lấy mắt làm kiếm?
Vân Cảnh nghe xong sửng sốt.
Ngay sau đó nghĩ tới điều gì.
Sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Hơi thở của Vân Cảnh tràn ra.
Đôi mắt không mở nhưng từng tia kiếm ý lại không ngừng quanh quẩn ở khu vực này.
Vô cùng sắc nhọn!
Giống như có thể chém vạn vật!
Giờ khắc này, Vân Cảnh không mở mắt cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa của mọi vật.
Chỉ cần vừa động suy nghĩ thì kiếm liền đến.
Đây là tâm kiếm!
Lấy tâm làm kiếm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận