Cầu Đạo sơn.
Kiếm phong.
Tương truyền nơi này cất giấu một bí mật lớn về kiếm tu.
Ngay cả người của Ẩn Kiếm Tông cũng không tiếc trả giá lớn để tiến vào Cầu Đạo sơn, tới vách đá Kiếm phong này để tìm hiểu!
Lúc ấy, viện trưởng Tổng Viện thế hệ trước đã bàn điều kiện với tông chủ Ẩn Kiếm Tông.
Điều kiện như sau.
Cứ mười năm, Ẩn Kiếm Tông có thể phái một đệ tử tới tìm hiểu vách đá.
Đồng thời, Tàng Đạo thư viện cũng có thể phái ra một đệ tử đến Kiếm trủng ở Ẩn Kiếm Tông để cảm ngộ ý chí của tiền bối!
Kiếm trủng.
Sau khi các đời cường giả Ẩn Kiếm Tông ngã xuống thì bội kiếm đều sẽ trở về Kiếm trủng.
Kiếm ý tàn lưu bên trong cùng với cảm ngộ kiếm đạo đều là thứ mà kiếm tu rất cần.
Hơn nữa, tương truyên rằng trong Kiếm trủng có bội kiếm của Kiếm Thánh.
Đây cũng là nguyên nhân mà vô số kiếm tu hướng tới Ẩn Kiếm Tông.
Giờ phút này, nam tử ôm kiếm kia đang nhìn Diệp Thu Bạch với ánh mắt tràn đầy sự kinh dị.
Phải biết rằng hắn ở chỗ này tìm hiểu suốt ba ngày nhưng cũng không có gì đặc biệt.
Có cũng chỉ là lý giải kiếm đạo của bản thân sâu hơn chút ít mà thôi.
Không có dẫn phát dị biến như Diệp Thu Bạch.
Kiếm ý trong những vết kiếm như bị Diệp Thu Bạch hấp dẫn, nối nhau chảy về phía hắn.
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch đang nhắm chặt hai mắt.
Trong thức hải của hắn có một lão giả hư ảo xuất hiện.
“A? Lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có một tên thích hợp với truyền thừa của bổn tọa.”
Diệp Thu Bạch nhìn lão giả rồi hỏi: “Trên vách đá là truyền thừa mà tiền bối lưu lại sao?”
Lão giả vuốt vuốt râu, tuy rằng chỉ là ảo ảnh nhưng ánh mắt cực kỳ có thần, Diệp Thu Bạch vừa nhìn liền cảm nhận được một cỗ kiếm ý đang chảy xuôi!
“Không sai, không nghĩ tới phải chờ một thời gian dài thế này.”
Diệp Thu Bạch hỏi: “Vậy bây giờ tiền bối đang ở nơi nào?”
Lão giả cười, lắc lắc đầu nói, “Trải qua trận chiến năm đó, bổn tọa đã sớm chết rồi, đây chỉ là ý niệm còn sót lại mà thôi.”
Trận chiến năm đó?
Hắn nhớ tới lời Thiên Ma Kiếm Thánh nói lúc ở Huyết Ngục bí cảnh.
Rốt cuộc là trận chiến như thế nào mà lại có nhiều cường giả ngã xuống như vậy, truyền thừa diệt sạch.
Lão giả nhận ra Diệp Thu Bạch đang cảm thấy khó hiểu, giải thích: “Năm đó, Thiên Đạo sụp đổ, muốn bước vào cảnh giới cao hơn thì buộc phải bước vào vũ trụ vĩ độ cao hơn.”
“Muốn rời khỏi thế giới, phải chinh chiến thiên lộ.”
“Nhưng có thể dễ dàng vượt qua thiên lộ sao? Năm đó Vân Hoàng đế quốc tập trung tất cả cường giả khởi xướng tiến công thiên lộ nhưng lại kết thúc trong thất bại.”
“Trận chiến ấy khiến vô số cường giả ngã xuống.”
“Trong đó có cả ta.”
Thiên Đạo sụp đổ!
Chinh chiến thiên lộ!
Diệp Thu Bạch vẫn thấy khó hiểu.
Lão giả nhìn Diệp Thu Bạch, tiếp tục nói: “Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, với cảnh giới hiện tại của ngươi còn chưa thể tiếp xúc.”
“Chờ ngươi tới cảnh giới của ta tự nhiên sẽ hiểu, trong mắt đám người trên thiên lộ và bên ngoài thì chúng ta chỉ là một đám kiến hôi mà thôi.”
Diệp Thu Bạch hỏi lại: “Người trên thiên lộ mạnh đến mức nào?”
Lão giả thở dài nói: “Thời điểm đối mặt với bọn họ, ta cảm giác không hề có sức phản kháng.”
Diệp Thu Bạch giật mình.
Lão giả trước mắt khi đối mặt với cường giả trên thiên lộ mà không có sức phản kháng sao?
Vậy sư tôn đâu?
Trước giờ Diệp Thu Bạch không hề nhìn thấu sư tôn của mình.
“Được rồi, về sau ngươi sẽ biết rõ.”
Lão giả vẫy vẫy tay nói: “Ý niệm này của bổn tọa đã xuất hiện thì cũng không tồn tạo được bao lâu, ngươi có thể tiếp thu bao nhiêu truyền thừa thì tiếp thu bấy nhiêu.”
“Hơn nữa ta cảm nhận được trên người của ngươi có hơi thở của Thiên Ma Kiếm Thánh, hẳn là ngươi đã tu luyện Thiên Ma Kiếm pháp đi?”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu.;
“Đã như vậy thì cũng không cần tu luyện kiếm pháp của bổn tọa, tu luyện Thiên Ma Kiếm pháp đến mức tận cùng thì uy lực cũng không yếu.”
Nói tới đây.
Ảo ảnh lão giả bỗng nhiên rõ ràng, chân thật hơn!
Hắn lật bàn tay, trong thức hải của Diệp Thu Bạch xuất hiện từng đạo kiếm ý ngang dọc.
Lấy lão giả làm trung tâm, kiếm ý bao phủ cả thức hải.
Diệp Thu Bạch đang ở trong kiếm ý.
Hắn cảm giác khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, chỉ cần động đậy chút liền sẽ bị kiếm ý đầy trời chém chết.
Lão giả khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu ngươi không thiếu kiếm pháp thì bổn tọa sẽ truyền thụ pháp môn này cho ngươi.”
“Pháp môn này chính nghiên cứu cả đời của bổn tọa kết hợp với kiếm đạo, sáng tạo lúc tuổi già.”
“Từ vô số kiếm ý diễn hóa thành một lĩnh vực, trong lĩnh vực này, địch nhân không cách nào ẩn giấu!”
“Kiếm ý cũng sẽ theo ý niệm của ngươi, khiến địch nhân khó lòng phòng bị.”
“Ta gọi đây là Kiếm vực!”
Diệp Thu Bạch động lòng.
Nếu lúc chiến đấu mà sử dụng kiếm vực thì khi đối mặt với công kích của hắn địch nhân còn cần phải đề phòng kiếm vực!
Uy lực của nó cũng vô cùng mạnh.
Địch nhân bất cẩn một chút liền sẽ ngã xuống trong kiếm vực!
Trong mắt lão giả tràn ngập sự kiêu ngạo nói: “Kế tiếp, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu liền dựa vào bản thân ngươi.”
Lão giả tan biến.
Nhưng kiếm vực vẫn còn tồn tại.
Đồng thời có thông tin về nó xuất hiện trong đầu Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch bắt đầu tìm hiểu.
Bên ngoài, quanh thân Diệp Thu Bạch cũng có sự biến hóa kinh thiên!
Kiếm ý kia xông tận trời!
Tiếng kiếm ngân vang vọng!
Nam tử ôm kiếm nhìn thấy mà kinh ngạc.
“Chẳng lẽ đây chính là truyền thừa trên vách đá?”
“Người này rốt cuộc là ai?”
Vừa tới liền khiến vách đá phản ứng, hiện giờ còn đang tiếp thu truyền thừa.
Nhưng hắn cũng không có quấy rầy Diệp Thu Bạch, cũng không có tiếp tục lĩnh ngộ.
Hiện giờ, kiếm ý trên vách đá đã biến mất.
Chỉ còn lại vết kiếm bình thường mà thôi.
Giờ phút này.
Dưới chân Cầu Đạo sơn.
Lão giả mở mắt, đôi mắt vẩn đục bỗng lóe sáng.
“A? Thú vị, xem ra cơ duyên của tiểu tử kia không tồi.”
Nói xong liền truyền âm về một hướng: “Danh ngạch cấp cho tiểu tư phân viện Nam Vực đi.”
Giờ phút này, ở một ngọn núi giữa Tổng Viện, nơi này là chỗ viện trưởng.
Nghe lão giả truyền âm, viện trưởng sửng sốt, nhưng cũng không có nghi ngờ quyết định của lão giả, hắn gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp.”
Kiếm phong.
Chỉ còn một nén nhang nữa là hết nửa ngày.
Diệp Thu Bạch bỗng mở mắt!
Kiếm ý bùng nổ, không ngừng vờn quanh thân hắn!
Nam tử cũng bị cỗ kiếm ý này bao bọc.
“Đây là truyền thừa kia?”
Diệp Thu Bạch khẽ quát một tiếng, kiếm vực tức khắc bùng nổ!
Mọi thứ chung quanh bắt đầu bị kiếm ý bào nhỏ.
Nam tử không bị kiếm vực công kích.
Diệp Thu Bạch thấy cảnh này thì hài lòng, thu hồi kiếm vực, nhìn về phía nam tử ôm kiếm.
Nam tử ôm kiếm chủ động nói: “Ẩn Kiếm Tông, Lương Phong.”
Diệp Thu Bạch thu hồi thân phận.
……
Bên kia, giữa một bãi đất hoang.
Trước mắt Hồng Anh là một thành trì bị tàn phá!
Tường thành rách nát loang lổ.
Nhưng hai chữ khắc trên cửa thành vẫn rõ ràng như cũ.
Vân Hoàng!
Chương 86 - Vân Hoàng cũ!
Nơi này, từng là Vân Hoàng đế quốc.
Hồng Anh phế tích phía trước, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Vân Hoàng đế quốc chính là người thống trị đại lục này, không gì sánh nổi.
Sau khi tập trung lực lượng chinh chiến thiên lộ, Vân Hoàng đế quốc, thậm chí các thế lực khắp đại lục đều chịu đả kích trí mạng.
Vô số tông môn, thế gia, bí tộc tiêu vong.
Cường giả lần lượt ngã xuống.
Truyền thừa mai một trong dòng sông lịch sử.
Nhưng Hồng Anh lại không hối hận vì đã chinh chiến thiên lộ.
Lúc ấy, thực lực chỉnh thể của thế giới này đã đạt tới đỉnh, không cách nào đột phá cảnh giới nữa.
Nếu như không chinh chiến thiên lộ để đến thế giới vĩ độ cao hơn thì bọn họ chỉ có thể chờ đợi năm tháng trôi đi hao hết thọ mệnh mà chết.
Nhưng người tu đạo tu đạo có ai mà không theo đuổi vĩnh sinh?
Ai sẽ cam tâm già đi rồi chết?
Hồng Anh không cam tâm.
Các tông môn, bí tộc cũng không cam tâm.
Vậy nên mới có chiến dịch chinh chiến thiên lộ.
Một trận chiến tranh sử dụng toàn bộ thực lực của thế giới này đối kháng với người thủ hộ thiên lộ.
Bên cạnh Hồng Anh, Vân Minh cung kính nói: “Bệ hạ, hiện giờ Cửu Thiên Bộ chỉ còn thiếu một người.”
Hồng Anh gật đầu.
Người cuối cùng trong Cửu Thiên Bộ là thống lĩnh Cấm vệ quân Vân Hoàng.
Cũng là người có thực lực xếp thư ba ở Vân Hoàng đế quốc.
Vân Chiến!
Chỉ đứng sau Hồng Anh cùng với Đại quốc sư!
Thân thể Vân Chiến đã bị hủy diệt trong trận chiến thiên lộ.
Bởi vì tu luyện công pháp đặc thù nên hồn phách của hắn vẫn trấn thủ phế tích Vân Hoàng đế quốc này!
Hồng Anh nói: “Đi thôi, theo ta vào.”
Vân Minh gật đầu.
……
Hiện giờ Diệp Thu Bạch đã bị Cầu Đạo sơn mạnh mẽ truyền tống ra ngoài.
Về chân núi, lão giả vẫn ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Thu Bạch cung kính cúi người với lão giả, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đi Trung phong, viện trưởng đang tìm ngươi.”
Diệp Thu Bạch nghe xong sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu rời khỏi nơi đây.
Ngang qua dòng suối, Diệp Thu Bạch đến trước tiểu viện.
Hình như cảm nhận được Diệp Thu Bạch đến, Mộ Tử Tinh mở cửa viện, cười nói: “Có thu hoạch sao?”
Diệp Thu Bạch gật đầu nói: “Thu hoạch không tệ, còn phải cảm tạ Mộ cô nương.”
Sau đó hắn lại nói: “Ta sẽ hỏi sư tôn vấn đề thể chất của ngươi, hẳn là hắn sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Sư tôn của ngươi?”
Mộ Tử Tình nghiêng đầu nói: “Nhưng thể chất của ta dù là phụ mẫu cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể tạm thời áp chế.”
Diệp Thu Bạch cười nói: “Sư tôn ta có bản lĩnh thông thiên triệt địa, hẳn là sẽ có biện pháp.”
Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch nói viện trưởng tìm hắn nên nhanh chóng rời đi.
Mộ Tử Tình nhìn bóng Diệp Thu Bạch rời đi không khỏi cười khổ.
Người trong gia tộc nàng sao lại không có bản lĩnh thông thiên triệt địa chứ?
Dù tất cả các thế lực Trung Vực cộng lại cũng không so được với nội tình gia tộc nàng.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp.
Sư tôn của Diệp Thu Bạch lại có thể có biện pháp sao?
Nhưng Mộ Tử Tình cũng không nói gì thêm.
Mấy năm nay nàng đã sớm nhận mệnh.
Nàng lắc lắc đầu trở vào tiểu viện.
……
Đến Trung phong, không có người nào ngăn cản Diệp Thu Bạch.
Hắn một đường đi tới một đại điện.
Chỉ mới vừa tới cửa điện thì tiếng viện trưởng đã truyền đến.
“Diệp Thu Bạch, vào đi.”
Vừa dứt lời thì cửa liền mở ra.
Diệp Thu Bạch đi vào, nhìn viện trưởng đang ngồi bàn xử lý sự vụ viện trưởng, hỏi: “Viện trưởng, tìm ta có chuyện gì sao?”
Viện trưởng cũng không ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Như thế nào, không có việc gì thì không thể tìm ngươi?”
Diệp Thu Bạch không tự ti không kiêu ngạo đáp: “Ta với viện trưởng không quen không thân, hiện giờ tìm ta chắc chắn không phải nói chuyện phiếm.”
Viện trưởng nghe xong ngẩng đầu quan sát Diệp Thu Bạch.
Hắn là nhân vật thứ ba trên Võ bảng Tứ Vực, tiểu bối thấy hắn đều khá câu nệ.
Nếu không thì cũng bị uy thế vô hình áp bách.
Đứng cũng không đứng thẳng được.
Còn Diệp Thu Bạch thì ngược lại.
Không tự ti không kiêu ngạo, không khẩn trương chút nào, sống lưng thẳng tắp.
Viện trưởng khẽ gật đầu nói: “Đúng là có việc, hẳn là ngươi đã nghe nói tới Ẩn Kiếm Tông đi?”
Ẩn Kiếm Tông.
Trước lúc tới Trung Vực, Diệp Thu Bạch đã nghe Tần Thiên Nam nhắc tới.
Đó chính là nơi mà kiếm tu trong thiên hạ tôn sùng nhất.
“Giữa Tàng Đạo thư viện chúng ta với Ẩn Kiếm Tông có một cuộc giao dịch.”
“Cứ mười năm sẽ phái một người đệ tử đi đến bí cảnh tông môn của đối phương để tu luyện.”
“Bí cảnh của Tàng Đạo thư viện là Cầu Đạo sơn, ngươi cũng đã gặp tên đệ tử Ẩn Kiếm Tông kia rồi.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Là nam tử ôm kiếm, tên Lương Phong.
Viện trưởng tiếp tục nói: “Hắn là đệ tử Ẩn Kiếm Tông phái tới lần này, còn chúng ta thì chưa phái người đi qua.”
“Nói như vậy, viện trưởng gọi ta tới chính là vì chuyện này?”
Viện trưởng gật đầu, tán thưởng nói: “Không tồi, ngươi nếu đã lĩnh ngộ bí ẩn trên vách Kiếm phong rồi, thiên phú tất nhiên tuyệt hảo, cho nên chúng ta quyết định phái ngươi đi.”
Diệp Thu Bạch nghe mà động tâm.
Ẩn Kiếm Tông là thánh địa của kiếm tu.
Diệp Thu Bạch là kiếm tu, tự nhiên cũng muốn đi kiến thức một phen.
“Nhưng ta là đệ tử phân viện Nam Vực…”
Viện trưởng xua tay nói: “Phân vực Nam Vực cũng là một phần của Tàng Đạo thư viện, không phải sao?”
“Được rồi, nói xem, ngươi nói xem ngươi biết bao nhiêu về Kiếm Trủng?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu.
“Chưa từng biết.”
Viện trưởng nói về Kiếm Trủng.
“Trong đó bao có cả truyền thừa của Kiếm Thánh, phái ngươi qua đó là hy vọng ngươi có thể nhận được truyền thừa kia.”
“Đương nhiên, sau khi được truyền thừa thì ngươi cũng không cần giao nộp cho thư viện.”
“Được rồi, ngươi lui đi, hai ngày sau sẽ xuất phát.”
Đợi Diệp Thu Bạch rời đi.
Có một người chậm rãi đi ra từ phía sau viện trưởng.
“Viện trưởng, danh ngạch vốn dành cho Quản Tông Ngôn, hiện giờ đổi thành Diệp Thu Bạch, có thể xảy ra chuyện gì không tốt hay không?”
Viện trưởng lạnh nhạt nói: “Có thể có gì không tốt? Chỉ là không phục mà thôi.”
“Nếu không phục nói thì cứ đi chứng minh mình có tư cách.”
“Giới tu hành giới vốn chính là như thế, ngươi không tốt hơn thì sẽ bị đào thải, có gì mà không tốt?”
Người này tỏ vẻ lo lắng, “Nhưng……”
“Không có nhưng nhị gì cả.”
Viện trưởng cắt ngang lời hắn rồi nhìn về hướng Cầu Đạo sơn, cảm khái nói: “Mộ lão lên tiếng, nếu các ngươi có dị nghị gì thì cứ đi tìm Mộ lão đi.”
Nghe đến đây, sắc mặt người này thay đổi.
Mộ lão?
Mộ lão rất thần bí.
Chưa có ai thấy hắn ra tay bao giờ.
Chỉ biết là thái thượng trưởng lão hạ lệnh.
Không thể trêu chọc Mộ lão!
Mộ lão có yêu cầu thì phải đáp ứng và hoàn thành.
Nghĩ đến đây, người này chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, “Được, ta đi nói một tiếng với Quản Tông Ngôn.”
Viện trưởng gật gật đầu, nói: “Đi thôi……”
Nghĩ tới điều gì đó, hắn còn nói thêm: “Cho phép Quản Tông Ngôn tiến vào Cầu Đạo sơn tu luyện ba ngày coi như bồi thường.”
“Đã hiểu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận