Thái Bạch sơn mạch bị sát khí bao trùm!
Sát ý như hóa thành thực chất lơ lửng trong không khí giống như chất lỏng.
Tu La Thiết Kỵ phát ra trông giống biển máu trên trời!
Dẫn tới bầu trời Thái Bạch sơn mạch bị nhuộm đỏ.
“Giết ngươi, hẳn là đủ rồi đi?”
Nghe lời nói tràn đầy sát khí của Hoàng Thiên Minh.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng không có biến hóa, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai bên vốn là tử thù.
Hiện giờ thực lực của mình càng lúc càng mạnh, tất nhiên Hoàng Thiên Minh phải sốt ruột diệt trừ mình rồi.
Chỉ là không nghĩ tới đối phương lại động thủ ở chỗ này.
Chẳng lẽ không sợ Tàng Đạo thư viện?
Diệp Thu Bạch khẽ lắc đầu, “Xem ra ngươi đã bị thù hận làm choáng váng.”
Hoàng Thiên Minh giận quá hóa cười, “Thì tính sao? Chỉ cần chém giết ngươi thì dù Lạc Nhật vương triều trả giá lớn một chút cũng chẳng sao.”
Một khi Diệp Thu Bạch cứng cáp thì e là không cách nào xử lý.
Đến lúc Lạc Nhật vương triều chỉ có thể chờ hủy diệt thôi.
Hoàng Nhất Thống lại chậm chạp không ra tay khiến Hoàng Thiên Minh mất đi kiên nhẫn.
Hoảng sợ!
Diệp Thu Bạch nhún vai, lấy Ám Ma kiếm ra.
Hắn không nói hai lời.
Lương Phong ở bên cạnh nói: “Có muốn ta hỗ trợ không?”
Diệp Thu Bạch nhìn hắn rồi cười nói: “Ngươi có thể đánh với ai?”
Lương Phong không chút suy nghĩ nói: “Ngoại trừ tên xếp hạng thứ bảy Võ bảng thì bốn tên còn lại ta đều đánh, được, nếu chỉ ngăn cản thôi thì ta có thể ngăn hai tên.”
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nói: “Vậy Minh công công do ta xử lý.”
Hiện giờ Diệp Thu Bạch đã có thể nghiền ép Càn Nguyên cảnh trung kỳ.
Tuy rằng thực lực của Quản Tông Ngôn không bằng người trên Võ bảng nhưng cũng không kém nhiều.
Minh công công xếp hạng bảy trên Võ bảng, thực lực đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.
Diệp Thu Bạch muốn thử một lần xem cực hạn hiện của mình ở cấp nào.
Lương Phong nhướng mày nói: “Ngươi có thể đánh chứ?”
“Vậy ngươi tới đi?”
Diệp Thu Bạch hỏi lại.
Lương Phong: “…… Thôi bỏ đi, ta không nắm chắc.”
“Hai người còn lại giao cho trưởng lão.”
Trưởng lão nội viện vốn định khuyên bọn họ không vội động thủ, lui về chờ đợi thư viện chi viện.
Nhưng Diệp Thu Bạch và Lương Phong đã phân chia xong rồi.
Hắn còn có thể nói gì đây?
Thôi.
Khuyên cũng không khuyên được.
Vẫn nên gửi tín hiệu cầu viện, tận lực kéo dài thời gian đi.
Nghe được bọn họ nói.
Minh công công phát ra tiếng cười bén nhọn, “Một tên Khí Hải cảnh nho nhỏ mà dám khiêu chiến ta? Ngươi quá coi thường ta đi?”
Diệp Thu Bạch chỉ Ám Ma kiếm về phái Minh công công, nói: “Đánh thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Nói xong liền vọt thẳng tới Minh công công.
Lương Phong thấy thế, nhún vai, rút trường kiếm ra, đạp bộ về phía hai người khác.
Trưởng lão nội viện thở dài trong lòng.
Nói thật, tuy thực lực của hắn không kém người trên Võ bảng nhiều.
Nhưng đối mặt hai cường giả Võ bảng thì vẫn có áp lực rất lớn.
Hiện giờ đã không còn thời gian do dự.
Hắn căng da đầu đánh tới.
Phất trần của Minh công công đã bị Hồng Anh phá huỷ trước đó.
Hắn tìm Luyện khí sư phỏng chế một cái mới.
Tuy rằng có thể sử dụng nhưng cũng không còn mạnh như lúc trước.
Diệp Thu Bạch cầm Ám Ma kiếm trong tay tới gần Minh công công.
Không hề có chút do dự, hắn trực tiếp thi triển kiếm vực.
Từng đạo kiếm ý phóng lên cao rồi quay chung quanh Minh công công.
Ánh mắt Minh công công trở nên nghiêm túc.
Bị vây trong kiếm vực, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Thực lực của Diệp Thu Bạch đã mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đạt tới trình độ này!
Tuyệt đối không thể lưu người này.
Minh công công không hề nương tay, tung ra sát chiêu!
Vô số tơ trắng tỏa ra từ phất trần phủ trước mắt Diệp Thu Bạch.
Ngay sau đó từng sợi tơ trắng như hóa thành từng thanh trường thương khóa chặt Diệp Thu Bạch!
Nhanh chóng bắn tới!
Nhìn bóng thương đầy trời, Diệp Thu Bạch không có đường trốn.
Hắn phất phất tay, kiếm ý trong kiếm vực như đội quân chờ đợi Diệp Thu Bạch ra lệnh.
Kiếm ý hóa thành sông dài cuồn cuộn quét tới.
Ầm!
Vô số bóng thương không ngừng đâm vào dòng sông kiếm ý!
Trong lúc nhất thời không cách nào phân ra thắng bại.
Minh công công thấy cảnh này hừ lạnh một tiếng.
Hắn vung phất trần trong tay.
Uy áp mà các thanh trường thương phát ra bỗng tăng mạnh!
Giờ khắc này, dòng sông kiếm ý không cách nào thừa nhận nữa nên bị đâm xuyên qua.
Bắn thẳng về phía Diệp Thu Bạch.
Chung quy thì cảnh giới hai bên vẫn chênh lệch quá lớn.
Minh công công Càn Nguyên cảnh hậu kỳ, còn Diệp Thu Bạch chỉ Khí Hải cảnh trung kỳ.
Cách biệt như trời với đất!
Đối mặt với vô số trường thương, Diệp Thu Bạch không hề hoảng loạn, quát to.
Vung Ám Ma kiếm.
Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ bảy!
Tất cả kiếm ý trong kiếm vực ồ ạt ngưng tụ thành một thanh Ám Ma kiếm thật to
Theo Diệp Thu Bạch vung tay, Ám Ma kiếm to lớn cũng ầm ầm chém tới.
Dược sự gia trì của Thiên Ma Cửu Kiếm, uy lực của kiếm vực được tăng cường.
Ma kiếm to lớn đón lấy vô số trường thương!
Trong khoảnh khắc va chạm, Ám Ma kiếm to lớn vỡ nát.
Vô số trường thương cũng đình chỉ thế công.
Hiển nhiên đã bị kiếm này ngăn cản.
Nhưng Diệp Thu Bạch cũng kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn máu tươi!
Sắc mặt Minh công công trở nên khó coi.
Hắn không nghĩ tới một kích thế này của mình lại bị một con kiến Khí Hải cảnh chặn được?
Nếu đối phương bước vào Càn Nguyên cảnh thì e là khó nói tới thắng bại…
Nghĩ đến đây.
Minh công công lại vung phất trần.
Vô số tơ trắng bao phủ Diệp Thu Bạch!
Giống mạng nhện, tầng tầng lớp lớp.
Muốn xiết chết hắn.
Hoàng Thiên Minh phất tay hạ lệnh: “Tu La Thiết Kỵ, toàn thể xuất động, chém giết Diệp Thu Bạch!”
Tất cả Tu La Thiết Kỵ đồng thời nâng trường thương đâm tới.
Một trường thương màu máu ngưng tụ giữa không trung.
Kích thước vô cùng lớn!
Nó đâm về phía Diệp Thu Bạch.
Lương Phong và trưởng lão nội viện ở xa nhìn thấy cảnh này đều biến sắc.
Công kích mạnh thế này, dù là bọn họ đối mặt cũng sẽ phải toi mạng.
Diệp Thu Bạch chỉ có tu vi Khí Hải cảnh, sao có thể ngăn cản?
Đối mặt với hai tầng công kích.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch sắc có chút nghiêm trọng.
Đối phương cũng không phải kiếm tu, kiếm vực không cách nào áp chế!
Hiện giờ, cũng chỉ có rút Thanh Vân kiếm mới có thể hóa giải nguy cơ lần này……
Nghĩ đến đây.
Trong tay Diệp Thu Bạch có một thanh trường kiếm khác.
Vỏ kiếm cổ xưa.
Quanh thân kiếm có hơi thở kiếm đạo bao bọc!
Đang muốn rút kiếm ra thì bỗng có một nam tử áo trắng xuất hiện trước người Diệp Thu Bạch.
Chỉ thấy nam tử giơ một ngón tay thọc tới.
Tức khắc!
Vô số tơ trắng tan rã.
Trường thương màu máu to lớn ầm ầm tan vỡ, tiêu tán trong không gian.
“Thật sự phục ngươi nha, tới nơi nào cũng có người muốn chém giết? Không thể giống như vi sư, an phận một chút sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận