Dịch: Hoangforever
Người thiết kế trận cơ quan này lại là học sinh tiểu học sao?? Ta té!!!
Tiếp theo lại còn nói là có dám tiếp nhận khiêu chiến không! Ái chà chà!!
"Lão đệ, có đầu mối sao?"
Chúc Diêu khóc không ra nước mắt gật đầu. Nàng thật sự không muốn chơi mấy trò trẻ con này cho lắm!!
Thở dài một tiếng, đem từng cục gạch trong tay gắn lên mặt tường.
Thật ra nói là cờ năm quân cũng không đúng lắm. Bởi vì nó so với cờ năm quân thì không khác trò chơi của trẻ con là bao. Quy tắc rất đơn giản, 9 ô vuông, bốn loại hình vẽ, miễn là theo đường thẳng hoặc là đường chéo thì trận đồ này chắc chắn không tiếp tục tái diễn nữa.
Yêu cầu thông minh có lẽ... ngang với học sinh tiểu học!
Chúc Diêu chỉ cần 10s là hoàn thành, mệt mỏi nhìn ánh sáng đỏ một lần nữa sáng lên trên tường.
Lúc này không phải đưa tới một cái truyền tống trận, mà là cả mặt tường giống như phân giải ra, giống như một khối tiểu lập phương phân rải ra vậy. Nó hướng hai bên tách ra, sau đó hiện ra một con đường phía sau.
"Chúng ta nhanh chóng đi qua!"
Chúc Diêu đi qua trước tiên. Đi hai bước lại phát hiện phía sau không thấy có động tĩnh gì, quay đầu lại thì phát hiện, một quả cầu bằng thịt khổng lồ đang mắc kẹt ở trên mặt tường. Quả cầu thịt này đang cố gắng đẩy thân thể béo núc qua, nói không ngoa thì đang hướng về phía nàng chen chúc.
Chúc Diêu, ". . . . . ."
"Ha ha, lão đệ, ta lại mắc kẹt nữa rồi."
Tử Đản hiện ra vẻ mặt xin lỗi nhìn nàng, sau đó liều mạng chui vào.
Thật là một tên mập mạp vất vả. Chúc Diêu bất đắc dĩ đành tiến lên hỗ trợ kéo ra, thế nhưng lại phát hiện ra rằng kéo không nhúc nhích.
"Hay là người dùng thuật thuấn di tiến vào đi??"
Chúc Diêu đề nghị.
Tử Đản gật đầu, tay ngắt bí quyết. Một lúc lâu sau lại lắc đầu:
"Không được rồi! Vách tường này có thể hấp thu linh lực của ta. Ta hiện tại mắc kẹt ở đây, pháp quyết còn chưa thành hình, linh lực đã tản mát đi mất!!"
Con mẹ nó chứ! Cái lối đi này lại còn kèm theo thuộc tính kỳ thị chủng tộc. Mập mạp không phải là người sao??
"Lão đệ, ngươi cứ đi trước đi. Theo ta thấy cứ đi tới phía trước chắc chắn là cuối con đường."
Tử Đản nói,
"Đệ cứ đi trước, tìm kiếm xem tôn giả có ở đó hay không. Nếu như không thấy, lúc đó trở về giúp ta cũng không muộn."
Chúc Diêu do dự, cuối cùng tiếp nhận ý kiến của hắn. Mặc dù hắn kẹt ở nơi này, không có sức phản kháng. Nhưng dù sao con đường này cũng hấp thu linh lực, không có cách nào phát động phép thuật để tấn công. Tử Đản là tu sĩ Nguyên Anh Đại viêm mãn. Công kích bình thường không thể gây ra thương tổn cho hắn được.
Chúc Diêu một mình tiếp tục tiến bước. Tử Đản nói không sai, phía trước chính là cuối con đường. Thần trí của nàng đã dò thấy phía trước không còn đường đi nữa.
Không tới một nén hướng, nàng đã đi tới cuối.
Đây là một gian phòng trống rỗng, sạch sẽ, không có bày biện thứ gì. Ngay tới cả tro bụi còn không có lấy một hạt. Chúc Diêu có hơi thất vọng, một đường giày vò một lúc lâu, lại không có thu hoạch được gì cả. Trong nháy mắt có cảm giác giống như bị người ta chơi xỏ.
Thở dài một tiếng, định quay đầu lại cứu mập mạp bị mắc kẹt. Đột nhiên mặt đất kêu lên "kẹt kẹt" mấy tiếng. Sau đó nứt ra một cái lỗ hổng tầm vài mét.
Chúc Diêu nhanh nhẹn phản ứng, ngự kiếm bay lên, còn chưa kịp nhả khí, đột nhiên một trận hấp lực khổng lồ hút tới, đem nàng hút vào trong hố.
Không.... Đừng mà... Ta không muốn xuống.
Chúc Diêu một đường rơi xuống. Chỉ trong chốc lát "Bịch" một iếng, ngã chổng vó trên mặt đất. Ôi cái lưng của tôi!
"Ngươi không cần hao phí tâm tư, bổn tôn tuyệt đối sẽ không có đáp ứng ngươi."
Một tiếng hừ lạnh truyền tới tai nàng.
"Phượng Dịch!"
Má ơi! Cuối cùng thì con cũng tìm thấy nàng ta rồi!!
Đang ngồi ngay giữa chính là một cô gái. Nàng mở mắt ra nhìn, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra một tia kinh ngạc,
"Ngươi là??"
"Đau chết ta!"
Chúc Diêu xoa xoa chỗ đau vừa mới té.
"Ta tên là Tương Do. Chưởng môn bảo ta gọi ngươi về nhà ăn cơm! A! Nhầm....Hắn bảo ta tới cứu ngươi."
Quen miệng! Chết thật!
"Ngươi là trưởng lão Ngự Thú Phong mới tới ??"
Phượng Dịch hỏi.
Chúc Diêu gật đầu, xác nhận, muốn nghe được lời cảm ơn từ nàng.
"Ngươi tới được cũng chỉ là uổng phí mưu trí đi."
Hiển nhiên, Phượng Dịch không có nói lời cảm ơn rồi. Đừng nói là cảm ơn, ngay tới cả ánh mắt cảm ơn cũng không có. Thật là một đôi thầy trò đáng ghét, làm sao bây giờ??
"Ta vất vả lắm mới tìm thấy được nơi này, tại sao lại nói là uổng phí mưu trí??"
Nàng muốn biết nguyên nhân vì sao. Nếu như biết trước nàng ta không muốn người khác tới cứu, nàng không tới còn hơn.
"Ta nói cho người biết...a tôn giả. Chúng ta thu dọn một chút, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây!"
Mập mạp đang còn mắc kẹt ở ngoài kia đó!
Phượng Dịch nhíu nhíu mày, giống như bất mãn, tùy tiện nói:
"Ngươi nghĩ rằng nơi này tùy tiện tới, tùy tiện đi như vậy sao?"
Nàng lạnh lùng nhìn nàng một cái nói.
"Đừng nói đoạn đường này trên đó gắn đầy cơ quan trận. Nếu như không có tinh thông con đường này, nửa bước cũng khó đi."
Cơ quan trận?? Ý nàng có phải là hình vẽ tổ hợp lại và trò chơi cờ năm quân kia à?? Đừng có kỳ thị trí thông minh của ta chứ? Dù sao ta cũng tốt nghiệp đại học đó!!
"Đừng nói chi tới việc xung quanh đây toàn là phù chú hấp thu linh lực, căn bản không thể công kích. Thậm chí..."
Phượng Dịch cao ngạo quét tầm mắt nhìn nàng một cái, sau đó liếc mắt về phía sau nàng nói,
"Ngay cả trận pháp thượng cổ trên cánh cửa kia cũng là phức tạp vô cùng, không có cách nào nhìn thấu."
Chúc Diêu xoay người nhìn một cái cái gì gọi là trận pháp thượng cổ như nàng nói, nhất thời khóe miệng co quắp lại.
Phượng Dịch hai mắt nhắm nghiền lại một lần nữa, giống như kiểu cười nhạo nàng, không biết tự lượng sức mình,
"Trầm Trạch mỗi lần đi vào, trận pháp kia đều sẽ thay đổi. Ta cũng có dùng Ngũ Hành Sĩ Thuật, thử xem nó như thế nào, thế nhưng cho tới hiện tại vẫn không sao nhìn thấu. Trừ phi người biết được thượng cổ bí pháp, bằng không căn bản không có cách nào ra được."
Chúc Diêu thở dài,
"Ta thật sự biết!"
"Cái gì?"
Phượng Dịch mãnh liệt mở mắt nhìn nàng.
Chúc Diêu 囧, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nhất thời có ý nghĩ muốn đi tới vọng động.
Chín ô vuông chứ gì?? Trận pháp hàng đơn vị, bên trong lại có phép cộng trừ, ta khinh! Phì phì....(phun nước bọt)
"Ngươi thật sự hiểu thượng cổ thuật này?"
Bông hoa cao ngạo cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi. Chỉ là vẻ mặt nàng có chút hoài nghi.
Chúc Diêu cũng không có để ý câu hỏi của nàng, đi tới trận đồ 9 ô vuông trên cánh cửa kia, nghiên cứu đáp án.
9 ô vuông cũng xem như là một trò chơi đoán số đơn giản. Ở bên trong 9 ô vuông này có thể điền từ số 1 tới số 9, miễn là không có đường thẳng, ngang, chéo. Ba đường này cộng lại bằng 15 là được. Nói chung, cứ điền 3 số vào trước làm gợi ý là được. Là một người lập trình trò chơi, nàng thường xuyên tạo ra mấy trò chơi nhỏ trong trò chơi để làm trạm kiểm soát cấp độ.
Vì vậy, 9 ô vuông ở trước mặt nàng, hoàn toàn không tạo ra cho nàng bất kỳ áp lực nào. Gần như nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền biết đáp án là gì.
Chúc Diêu thúc dục linh lực, đem mấy chữ thiếu thốn kia viết lên.
Phượng Dịch cũng đi tới, nhìn vô cùng nghiêm túc, có mấy phần tin tưởng Chúc Diêu thật sự sẽ mở ra được cánh cửa này.
Chúc Diêu viết xong chữ cuối cùng. Thế nhưng cánh cửa hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, quái lạ?? Sao nó lại bất động ta?? Chẳng lẽ phải dùng tay đẩy ra nữa??
Nàng không thể làm gì khác hơn là lấy tay đẩy cửa. Thế nhưng cánh cửa vẫn không có nhúc nhích.
囧, mất thể diện quá đi!!
"Không đúng! Đáp án không có sai mà."
Chúc Diêu cũng không hiểu tại sao.
Phượng Dịch thở dài một tiếng, lắc đầu. Ánh mắt nàng lúc này có vẻ hờ hững hơn lúc trước. Hiển nhiên là vì nàng tin tưởng Chúc Diêu thế nhưng Chúc Diêu lại làm nàng thất vọng, xoay người tính ngồi lại như cũ.
Chúc Diêu cẩn thận nhìn chằm chằm chữ trên cánh cửa một lần nữa. Cuối cùng phát hiện ra điểm sai.
"Chữ này, viết như thế nào mà kỳ quái như vậy?"
Chúc Diêu xoa xoa ký tự, lẩm bẩm một câu. Chữ nàng viết và ba chữ lưu lại trên ô vuông hoàn toàn không phải cùng một phong cách. Chẳng lẽ 9 ô vuông này còn có thể phân biệt bút tích, cao minh như vậy sao??
"Đó là ký hiệu."
Phượng Dịch lạnh lùng trả lời,
"Phàm là pháp phù chế tác, đều cần dùng ký hiệu pháp lực ẩn hàm."
Cái tên này ngay tới cả ký hiệu cũng không biết, vậy mà dám tuyên bố ta đây có thể phá thượng cổ bí thuật này?
Chúc Diêu nghe thấy vậy, hai mắt liền tỏa sáng. Nói cách khác 9 ô vuông này không phải nhận thức được bút tích mà là nhận thức thể chữ. Sao ngươi không nói sớm chứ? Hại ta bị mất mặt..囧! Nàng lại đổi lại thể chữ....
Khoan đã! Hình như mình chưa có học qua chế phù!!
"Ách. . . . . . Tôn giả, có thể giúp ta đổi mấy số ta vừa mới viết trên kia thành ký hiệu được không?"
Nàng hối hận vì không bỏ ra thời gian để học chế phù.
Phượng Dịch nhíu nhíu mày. Nàng thật sự không muốn quan tâm tới tên tiểu bối tự nhận mình là siêu phàm này. Nếu không phải nghĩ tới chuyện hắn vất vả tới đây cứu nàng. Hơn nữa chỉ có thể đi vào không thể đi ra. Nàng sớm đã đem tên này đá đít ra ngoài rồi.
Phượng Dịch vung tay lên, một trận gió quét qua, chỉ thấy mấy chữ Chúc Diêu vừa mới viết xong kia liền vặn vẹo thân hình. Mặc dù vẫn là mấy chữ đó, nhưng nhìn cảm giác phiêu dật hơn mấy phần.
Gần như sau khi sửa đổi xong chữ cuối cùng, cánh cửa liền "răng rắc" một tiếng. Sau đó cánh cửa mở "ầm ầm" mở ra hai bên, ánh sáng trắng chiếu vào.
Chúc Diêu lặng lẽ đứng nhìn. Quả nhiên nàng nhắm mắt cũng có thể giải được 9 ô vuông a!
". . . . . ."
Phượng Dịch kinh ngạc nhìn cách cửa mở ra, lại quay sang nhìn người thanh niên mà kinh ngạc.
Chúc Diêu đối với loại kinh ngạc này sớm đã thành thói quen. Thật ra thì cũng không phải do mấy cái cơ quan này có quá nhiều khó khăn, cũng không phải do các nàng không hiểu thể loại cơ quan này, mà là theo thói quen nghĩ nó về theo phương diện trận pháp phù thuật, đem chuyện đơn giản nghĩ thành chuyện phức tạp!!
"Đi thôi!"
Chúc Diêu quay về sau ngoắt ngoắt tay,
"Tốt nhất chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu như bị phát hiện sẽ không hay."
Phượng Dịch chậm rãi đứng dậy, khó khăn nhìn nàng một cái, thế nhưng vẫn đi theo. Có lẽ cũng do tên này may mắn mà thôi. Thượng cổ bí thuật ở bên dưới này thật sự có quá nhiều, làm sao hắn có thể hiểu hết được.
Nhưng khi đi một dặm kế tiếp, người thanh niên đang đi phía trước mà Phượng Dịch khinh bỉ này lại phá vỡ nhận quan của nàng. Dọc theo đường đi, tất cả cơ quan đều được người thanh niên này lần lượt mở ra, cho dù đó có là cơ quan khó khăn phức tạp tới nhường nào đi chăng nữa. Ánh mắt nàng lúc mới đầu còn khinh thị, sau chuyển biến dần thành kinh ngạc, sợ hãi.
"Ngươi... ngươi làm như thế nào lại biết được phương pháp giải trừ?"
Chẳng lẽ hắn chính là truyền nhân môn phái thượng cổ đã biến mất kia??
"Ngươi muốn học sao?"
Chúc Diêu quay đầu lại ném cho nàng một câu hỏi, thuận miệng nói:
"Nếu thích thì ta dạy cho ngươi"
". . . . . ."
Nàng đường đường là tu sĩ Hóa Thần kỳ, làm sao nhờ dạy được cơ chứ??
"Đừng lo, thật ra cái này vô cùng đơn giản."
Cái loại trò chơi 9 ô vuông này, nàng nhắm mắt cũng có thể tính ra được.
"Nhưng đợi khi ra ngoài rồi mới dạy được. Trước tiên chúng ta đi cứu mập mạp trước đã."
Chúc Diêu bồi thêm một câu nữa.
". . . . . ."
Thì ra người thanh niên này thật sự nghĩ tới chuyện dạy dỗ nàng! Trong nháy mắt sắc mặt Phượng Dịch liền biến đổi, không còn cao ngạo như lúc đầu nữa.
Chúc Diêu một đường giải 4-5 trò chơi 9 ô vuông khó giải. Nàng có chút hoài nghi, không biết có phải có người xuyên không khác xuyên không tới cái thế giới này không. Bằng không tại sao có nhiều trạm kiểm soát quan thuộc tới như vậy.
Rốt cuộc nàng cũng trở lại căn phòng trống rỗng lúc trước, có lẽ do có quan hệ tới mấy cơ quan khó hiểu kia, vốn đáng lẽ ra là tới khoảng đất trống kia thế nhưng lúc này bộ dạng nókhông còn là bộ dạng đại động như lúc trước nữa.
Để trách gặp phải bi kịch lúc trước, lúc này Chúc Diêu liền nằm úp sấp xuống mặt đất giống như con cua bò về phía lối đi đối diện. Phượng Dịch theo ở phía sau không rõ tình huống trước mặt như thế nào. Nghĩ rằng phía trước là một cái cơ quan khác, cũng yên lặng làm theo bộ dạng như nàng di chuyển theo.
Không cẩn thận hãm hại nữ thần, Chúc Diêu: ". . . . . ." .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận