Dịch: Hoangforever
Nói thật nhìn bông hoa kiêu ngạo lấy tư thái con cua bò dính chặt bờ tường, hình tượng này... cũng quá sảng khoái đi!!
"Khụ khụ... Mập mạp đang ở phía trước."
Chúc Diêu giả bộ ho khan vài tiếng, liều mạng nhịn xuống sắp bại lộ cười "ha ha ha", làm ra bộ dạng gấp gáp chạy nhanh tới chỗ mập mạp, thấy mập mạp vẫn còn mắc kẹt trên tường, rốt cuộc nhịn không được cười, cười to.
"Ha ha ha ha ha. . . . . ."
Xem ra cả cuộc đời này chỉ cần gặp Phượng Dịch, nàng chắc chắn sẽ nhớ tới bộ dạng con cua dính sát bờ tường của nữ thần.
Phượng Dịch ở phía sau đột nhiên nghe thấy Chúc Diêu cười to lên liền sững sờ một chút. Nhìn phía trước Tử Đản tiến không được lùi cũng không xong, giống như tìm được lý do vì sao Chúc Diêu thất lễ, trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi nhấc lên nụ cười.
"Lão đệ, đừng có cười ta nữa."
Tử Đản đang còn bị mắc kẹt ở trên tường nói với giọng mình mới là nhân vật chính ở đây, khuôn mặt đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói,
"Ta đã bị mắc kẹt ở đây hơn một canh giờ rồi, nhanh nhanh tới giúp lão ca của đệ thoát khỏi chỗ này đi."
Đây quả thực là một hiểu lầm đáng yêu.
"Ngươi.... Ngươi chờ ta chút! Ha ha ha ha ha..."
Nàng cười như điên, căn bản không dừng lại được.
Phượng Dịch lắc đầu, liền nhấc lên linh lực kéo Tử Đản ra. Một chưởng phóng ra ngay lập tức đem Tử Đản mắc kẹt ở trên tường đẩy bay ra ngoài. Sau khi lăn lộn 2 vòng trên không, bịch bịch hai tiếng, Tử Đản mới dừng lại được.
Tử Đản phủi phủi cái mông bám đầy bụi đất, thân thể hoàn hảo không hao tổn gì, đứng dậy, chắp tay hành lễ,
"Đa tạ sư thúc."
"Ừ"
Phượng Dịch gật đầu xem như đáp lại.
Cuối cùng Chúc Diêu cũng ngừng lại cười, nói:
"Chúng ta đi thôi."
Không biết Tiêu Dật bên kia thế nào rồi. Mấy người ở đây không có gặp phải Trầm Trạch, không có nghĩa rằng vận khí bên đó cũng như vậy.
"Chờ một chút!"
Đột nhiên lông mày Phượng Dịch nhăn lại, trên gương mặt hiện ra sự chán ghét,
"Có người đang đi về phía này, là Trầm Trạch."
"Tới đúng lúc lắm!"
Tử Đản hừ lạnh một tiếng, nói. Đang lo không tìm thấy hắn đây!! Không ngờ hắn lại tự mình chui đầu vào lưới.
"Sư huynh!"
Chúc Diêu lôi hắn lại, nói:
"Nơi này có lẽ là địa bàn của hắn, tốt nhất chúng ta không nên chính diện xung đột với hắn. Hơn nữa, người vừa mới bị tường đá kia hút đi không ít linh lực. Lúc này mà chiến, chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Huống hồ, tôn giả Phượng Dịch đang còn bị thương nữa."
Tử Đản nghe thấy Chúc Diêu nói vậy liền gật đầu. Nhiệm vụ của mọi người là cứu thoát tôn giả Phượng Dịch, hơn nữa nơi này cũng không phải là nơi thích hợp chữa thương cho tôn giả.
"Xung quanh đây còn có một con đường khác nữa."
Phương Dịch do dự một chút, sau đó lên tiếng nói,
"Chỉ là con đường kia có trận pháp thượng cổ, nó càng phức tạp và khó khăn ...."
"Tôn giả yên tâm. Dựa vào sự tinh thông cơ quan trận của lão đệ, mấy thứ này căn bản không thành vấn đề."
Chúc Diêu còn chưa kịp mở miệng, khuôn mặt núc ních của Tử Đản run lên nói.
Way! Way! Way! Sao ngươi có thể đáp ứng sảng khoái như vậy chứ? Nếu như tới lúc đó không phải là cờ năm quân, 9 ô vuông. Không phải lúc đó ta với ngươi méo miệng sao??
Phượng Dịch gật đầu, quay đầu nhìn về phía mặt tường mà Tử Đản vừa mới bị mắc kẹt kia, sau đó ấn lên một viên gạch có màu sắc khác biệt so với mấy viên còn lại. Ngay lập tức trên mặt tường liền xuất hiện một trận pháp truyền tống trận. Thì ra ở nơi đó có một trận pháp ẩn giấu, không trách nàng không phát hiện ra được. Phượng Dịch quả nhiên không hổ danh là tu sĩ Hóa Thần kỳ, thần thức quả nhiên cường đại. Cho dù trận pháp đã ẩn giấu sau lối đi rồi thế mà nàng vẫn phát hiện ra được.
Ba người vừa vào cái truyền tống trận kia không lâu liền có tiếng động lạ thường phát ra. Sau đó chính là âm thanh vô số yêu thú chạy trốn, động tĩnh vô cùng lớn.
Xem ra Trầm Trạch đã phát hiện ra Phượng Dịch chạy trốn. Vì vậy, hắn thả ra yêu thú khôi lỗi truy tìm.
Ba người sau khi thương lượng xong quyết định trước tiên tìm Tiêu Dật hội họp trước. Sau đó rời khỏi tòa thành dưới lòng đất rồi tính sau.
Phượng Dịch nói không sai. Con đường này quả thật nhiều cơ quan hơn so với con đường trước, căn bản đi nửa nén hương là gặp được một cái cơ quan. Hơn nữa cũng không phải là mấy cái cơ quan cờ năm quân, hình vẽ hợp lại mà là liên tục gặp phải trò bắn bong bóng. A Nhầm! Sai rồi. Là càng nhiều 9 ô vuông mới đúng chứ!! Thậm chí 25 ô vuông, 49 ô vuông cũng có. Độ khó khăn đã gia tăng hơn một chút. Không còn đơn giản là 9 ô vuông nữa!!
Nhưng đối với Chúc Diêu một người tốt nghiệp ngành khoa học tự nhiên mà nói, cũng chỉ là 2 phút, 3 phút là giải xong. Cũng không khác biệt là bao, hoàn toàn không tốn chút công sức nào. Nếu không phải chữ trên 9 ô vuông là chữ cổ đại, có lẽ Chúc Diêu đã hoài nghi có đồng hương của nàng xuyên không tới đây à!
Nhưng Tử Đản và Phượng Dịch thì không như vậy, hai người bọn họ càng thêm kinh ngạc hơn nữa. Hai người nhìn chằm chằm Chúc Diêu giống như kiểu nhìn thấy tiền vậy. Phượng Dịch thì còn đỡ. Nhưng cái tên mập mạp Tử Đản kia thì nói liên hồi, khen ngợi liền hồi, khen như chưa từng được khen vậy. Hơn nữa còn vỗ vỗ lên người nàng rất là khoa trương nữa.
Chúc Diêu cố nhịn không nhấc đôi môi kiêu ngạo của mình lên, Ha ha... khen nữa đi, khen nữa đi. Ta không có ngại đâu, nữa đi....
Khoan đã, giải được mấy cái đề toán tiểu học này, có cái gì mà phải cao hứng chứ??
Trong nháy mắt Chúc Diêu liền yên tĩnh lại.
"Phía trước có lẽ là trung tâm tòa thành dưới lòng đất."
Phượng Dịch chỉ vào 49 ô vuông cuối cùng nói, âm thanh của nàng so với lúc trước lãnh đạm, hòa hoãn đi không ít. Nhìn thấy trong ánh mắt Chúc Diêu thở dài ra một hơi, liền cao ngạo lại như cũ.
Chúc Diêu xài 3 phút đồng hồ để giải xong 49 ô vuông cuối cùng này. Mặt tường khép kín liền mở ra hai bên. Quả nhiên khi mọi người bước qua liền nhìn thấy được tòa thành bị chôn dưới lòng đất. Chỉ cần tìm được trận pháp hình vẽ hợp lại kia mọi người liền có thể trở lại Vực Thành.
Ba người định đi ra lối đi, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên,
"Chờ ta tìm được sư phụ, kết thúc chuyện này, ta liền dẫn người rời khỏi Vực Thành, đi thế ngoại đào viên."
"Ngươi thật sự nguyện ý mang ta đi?"
Một âm thanh ôn nhu nói.
Ở cửa lối ra liền xuất hiện hai cái thân ảnh một trắng một đỏ.
Trong lòng Chúc Diêu nhất thời vang lên tiếng nhạc "đinh đinh đinh". Chợt có cảm giác muốn phát sóng phim máu chó kia.
Chúc Diêu yên lặng liếc nhìn Phượng Dịch ở bên cạnh, quả nhiên sắc mặt của nàng tái đi mấy phần.
"Khụ khụ... Tiêu sư đệ!"
Chúc Diêu chủ động chào hỏi. Ở trong lòng thầm nghĩ có khi lại xảy ra nội chiến trong lòng địch cũng nên...Ai bảo mình có mệnh pháo hôi (1) cơ chứ.
(1) Pháo hôi: Bia đỡ đạn, quân cảm tử.
Đáng tiếc đối phương cũng không có cho nàng mặt mũi, hoàn toàn không có để ý tới nàng. Mà chủ động đi lên phía trước nữ tử mặc áo đỏ, quỳ xuống, làm ra biểu lộ chân thành, tình cảm dạt dào, nói:
"Đương nhiên là thật rồi! Hiện tại và mai sau ta mãi mãi ở bên cạnh ngươi!"
Duệ Ngọc nghe thấy vậy, khuôn mặt liền đỏ ửng lên, thẹn thùng cúi đầu.
"Way, way, way! Tiêu Dật! Tiêu Dật?"
Chúc Diêu hươ hươ tay, gọi. Có muốn diễn kịch máu chó thì cũng phải nhìn tình hình mà diễn chứ?? Phượng Dịch đang ở chỗ này đó!!
Nhưng Tiêu Dật vẫn không có phản ứng gì như cũ, càng thêm ôm chặt Duệ Ngọc, bắt đầu... động tay động chân.
囧~
"Hắn không nghe thấy!"
Tử Đản tức giận, khối thịt trên mặt run lên, nói. Hắn chỉ vào cánh cửa ra vào ở phía trước nói tiếp:
"Ở đây còn có một trận pháp nữa, còn chưa có được giải khai. Có lẽ nó có tác dụng ngăn cản hơi thở. Vì vậy chúng ta có thể nhìn thấy được bọn họ, mà bọn họ không thể nhìn thấy chúng ta."
Chúc Diêu nhìn kỹ, quả nhiên.. trên cánh cửa ra có nổi lên mấy chữ trong suốt, lại là 9 ô vuông. Đang định giải khai, nhìn lại thì...
Con mẹ nó chứ! 9 ô vuông này cũng quá lớn đi! 9 ô vuông kéo dài tới tận trên vách tường. Chúc Diêu lau lau mồ hôi lạnh, cái này có lẽ phải mất hơn nửa giờ mới hiểu ra a!!
Chúc Diêu lặng lẽ thắp cho tên Tiêu Dật một ngọn nến tưởng niệm!
Mà bên ngoài kịch máu chó vẫn đang được trình diễn, hơn nữa còn là kịch Xuân/Cung.
Vừa mới bắt đầu Tiêu Dật chẳng qua là ôm Duệ Ngọc. Sau đó càng ôm càng thấp xuống, dần dần hướng tới bộ vị không thể miêu tả thành lời.
Hình ảnh trên màn hình nhất thời nóng bỏng lên.
Tiếng thở dốc không ngừng truyền tới tai 3 người.
Bên trong động, khuôn mặt hai người con lại nhất thời đen lại, đen hơn cả đít nồi.
"Hừ! Vô sỉ!"
Tử Đản nhịn không được mắng một câu.
Phượng Dịch cũng không có phản bác. Nàng dời mắt đi chỗ khác, thần sắc bất định.
"Cái kia..."
Nhìn thấy sắc mặt Phượng Dịch có vẻ khó coi, Chúc Diêu nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ,
"Thật ra Tiêu Dật rất lo lắng cho người. Vốn chưởng môn sắp xếp ta và Tử Đản sư huynh tới cứu ngươi. Thế nhưng hắn lại mãnh liệt yêu cầu đi cùng."
Đều là nữ nhân, nàng chỉ có thể tận lực an ủi Phượng Dịch.
Phượng Dịch không hổ là bông hoa cao ngạo, lạnh lùng, không ngờ lại có thể nhịn xuống được, không có bộc phát ra. Chỉ là chân mày càng lúc càng nhăn lại.
"Tiêu Lang, chúng ta không đi tìm sư phụ của ngươi sao?"
Duệ Ngọc dùng chân quấn quấn lại eo Tiêu Dật, vừa thở gấp vừa hỏi Tiêu Dật.
Tiêu Dật đang cao hứng, thuận miệng đáp,
"Hiện tại chưa vội."
Phượng Dịch nghe thấy vậy, khuôn mặt càng đen thêm.
"Ách..."
Không nên hủy đi hình tượng mình xây dựng mãi mới được a!!!
Chúc Diêu: 囧 囧
"Ha ha, thật ra thì hắn rất quan tâm tới sự an nguy của ngươi."
"Tiêu Lang, ta và sư phụ ngươi, ai quan trọng hơn?"
Duệ Ngọc lại hỏi.
"Đương nhiên là ngươi rồi."
"........."
Giỏi lắm, ta đã tận lực rồi đấy!!
"Khụ khụ...lại nói lung tung nữa, dù sao mạng cũng là của ngươi. Ngươi khác nói gì kệ họ. Thực tế không có quan hệ tới ngươi! Đúng không !"
Chúc Diêu khuyên hai câu, sau đó ngậm miệng lại, nghiêm túc tìm hiểu 9 ô vuông.
Vừa tìm hiểu, vừa không ngừng nghe âm thanh rên rỉ truyền tới bên tai. Thật là đê mê!
Toàn bộ quá trình Phượng Dịch cũng không có nói một câu nào, cố gắng duy trì hình tượng cao ngạo, băng lãnh của mình. Chỉ là nắm tay càng lúc càng nắm chặt lại, giống như tiết lộ nội tâm của nàng lúc này. Chúc Diêu sớm biết quan hệ hai thầy trò nhà này vốn không được bình thường. Mặc dù chưa có thể hiện ra bên ngoài, nhưng tuyệt đối có không ít. Lúc này tận mắt nhìn thấy nam nhân của mình phản bội, cố gắng giữ cho mình vẫn bình thường như cũ.
Phượng Dịch đè cơn tức của mình lại trong lồng ngực. Mặc dù biết đồ đệ của mình rất phong lưu, dù sao phần lớn con trai là như vậy. Hơn nữa cô gái kia một thân tà khí, lại còn là yêu tu, tại sao đồ đệ nàng dây dưa mập mờ với nàng ta?
Dĩ vàng nàng cũng không có để ý tới chuyện riêng của hắn. Chỉ là nàng không ngờ tới hắn lại phong lưu, không thèm che dấu tới trình độ như thế này. Trong nháy mắt, tầng tầng tức giận xông thẳng tới tim. Chỉ trong chớp mắt, ban đầu đang còn bình tĩnh, liền nhấc lên náo động. Cho tới khi cái người tinh thông trận pháp cơ quan ở bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ nàng, lúc này nàng mới tỉnh táo lại.
Cúi đầu nhìn về phía người thanh niên đang còn chăm chú nghiên cứu trận pháp hình vẽ trên mặt đất. Hắn nói quả thật không sai, mạng là của nàng, người khác không thèm để ý, lo lắng cho nàng, dù sao cũng không có quan hệ tới nàng!! Phượng Dịch nhắm hai mắt lại, đáy lòng dâng lên sóng vỗ trong nháy mắt yên tĩnh lại. Hơn nữa nội tâm càng thêm bình tĩnh hơn.
Chúc Diêu chuyên tâm đối phó với 9 ô vuông, thuận miệng nói một câu. Nhưng Phượng Dịch vất vả lắm mới dẹp loạn được trong lòng. Hơn nữa còn sinh ra kháng thể, cho nên cũng không có nảy mầm lại.
9 ô vuông nhanh chóng được giải khai. Kịch máu chó bên ngoài cũng đã được thu dọn lại. Hai người sớm đã mặc quần áo chỉnh tề lại, ôm nhau ngồi dưới đất nói chuyện.
Không biết có phải ảo giác hay không, bỗng nhiên Chúc Diêu cảm giác linh khí hai người có chút nồng nặc. Đặc biệt, khuôn mặt Tiêu Dật càng thêm tỏa sáng.
Không đúng! Tu vi Tiêu Dật từ khi nào đạt được Nguyên Anh tầng 3 rồi?
Hai ngày trước, hắn cũng chỉ là tầng 1, ngang hàng với nàng thôi mà?? Ngắn ngủi trong vòng hai ngày, liền thăng lên 2 cấp?? Tu vi của hắn như sợi cáp quang sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận