Dịch: Hoangforever
"Lão đệ.... Ai!"
Tử Đản nặng nề thở dài một tiếng, nói tiếp:
"Nơi này là vùng đất hoang dã!!"
Hoang dã? Hoang dã nghĩa là sao?
"Vùng đất hoang dã chính là chiến trường Thần Ma thời thượng cổ."
Tử Đản giải thích tiếp,
"Từ thời thượng cổ, vùng đất này đã bị phong ấn. Ở đây linh khí thiếu thốn tới nỗi một ngọn cỏ cũng không mọc nổi. Nó không khác gì một vùng đất chết. Theo truyền thuyết tương truyền lại, vùng đất này không ai có thể sinh sống được. Vốn thời thượng cổ, vùng đất có va chạm với Vực Thành. Nhưng sau Phong giới, lại không có bất kỳ ai phát hiện phát hiện ra nơi này."
"Nói cách khác, chúng ta không ra được?"
Chúc Diêu há hốc mồm hỏi.
Thế này chẳng khác nào chết chắc rồi sao??
"Đúng vậy."
Tử đản gật đầu khẳng định.
Nhất thời, Chúc Diêu cảm thấy tưởng niệm cho mình phiên bản 4.0.
Từ khi bắt đầu bước vào vùng đất hoang dã này, Phượng Dịch cũng chưa có lên tiếng nói một câu nào. Nàng vẫn tĩnh tâm, khôi phục lại bộ dạng cao ngao, lãnh đạm trước kia.
Chúc Diêu khẽ thở dài một hơi.
Cái tên Trầm Trạch kia điên con mẹ nó rồi!
Hắn luôn muốn có được Phượng Dịch. Thật vất vả lắm mới bắt được nàng, ai mà ngờ được mới bắt được mấy hôm thì nàng đã tẩu thoát con mẹ nó rồi. Chẳng trách cho dù hắn có chết thì hắn cũng phải quyết hãm hại nàng một phen. Thế là hắn gài bẫy đưa nàng tới vùng đất có vào mà không có ra này.
Thế này chẳng khác nào đồng quy vu tận sao??
Chỉ khổ hai con pháo hôi là mình và Tử Đản bị lôi kéo vào!
Pháo hôi Nhất Hào đẩy pháo hôi Nhị Hào, nói,
"Sư huynh, cái tên Trầm Trạch kia có thể đưa chúng ta vào đây, vậy hắn đương nhiên cũng có phương pháp thoát ra ngoài được, đúng không?"
Nàng nhớ nàng bị một cái hắc động hút vào đây, hơn nữa bộ dạng hắc động kia có phần giống với trận pháp.
"Vốn là có."
Tử Đản thở dài nói,
"Tôn giả Phượng Dịch là tu sĩ Hóa Thần kỳ. Nếu như sử dụng toàn bộ lực lượng mà nói... có thể phá toái hư không, đem mọi người trở lại Tu Tiên giới. Nhưng hiện tại, sư thúc Phượng trọng thương chưa lành. Mà vùng đất này lại không có linh khí, không có cách nào chữa thương cho sư thúc được."
"Nói cách khác, chỉ cần trị lành thương thế cho nàng, chúng ta liền có thể quay về được đúng không?"
Chúc Diêu hỏi.
"Lão đệ, chẳng lẽ ngươi có biện pháp?"
Tử Đản vui mừng hỏi.
"Huynh quên rồi sao?? Ta cũng là người có Mộc Linh. Nếu như nơi này đã không có linh khí, vậy ta chỉ cần truyền linh khí của mình cho nàng là được, đúng không?"
Đây không phải là một trong những nhiệm vụ môn phái phái nàng đi làm sao?
"Tuyệt đối không được!"
Tử Đản nói:
"Dựa vào tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi, linh khí trong cơ thể căn bản không thể chữa trị hết thương thế cho sư thúc. Hơn nữa nếu như ngươi ở nơi này tiêu hao hết linh khí, vậy thì lúc đó người cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Nghiêm trọng như vậy sao??
Chúc Diêu 囧.
Nàng hình như rất nhiều lần không có linh khí ở trong người cũng không có việc gì xảy ra mà??
"Ai! Sớm biết mọi chuyện như thế này, ở lối đi kia, chúng ta trị lành thương thế cho sư thúc cho xong quách đi rồi ra ngoài thì hay rồi!!"
Tử Đản than thở nói.
Đáng tiếc biết trước được đã giàu!!
"Cái tên Trầm Trạch kia quả thật quá ác độc. Trước khi chết hắn còn lôi kéo sư thúc chôn theo cùng."
Chúc Diêu nhìn Phượng Dịch đang giả vờ ngồi tĩnh tọa. Đột nhiên linh quang chợt lóe.
"Sư huynh, chúng ta có thể dùng Thủy linh giúp nàng chữa thương được không?"
Chúc Diêu lên tiếng đề nghị.
Tử Đản vỗ đầu một cái,
"Đúng à nha!Thế mà ta lại quên khuấy đi mất."
Thủy linh khí là linh khí ôn hòa nhất, cũng là linh khí thích hợp chữa thương nhất. Có Thủy linh phụ trợ, lão đệ có lẽ không cần dùng hết linh khí, cũng có thể trị lành thương thế cho sư thúc được.
"Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta nhanh nhanh bắt đầu luôn."
"Lão đệ cẩn thận. Cố gắng hết sức. Nhưng nếu nguy hiểm thì không nên cưỡng cầu."
Chúc Diêu gật đầu, đi tới bên cạnh Phượng Dịch. Bắt chéo chân ngồi xuống,
"Tôn giả, có thể cho ta mượn Thủy linh dùng một chút được không?? Ta mượn nó giúp ngươi chữa thương, sau đó liền trả lại cho ngươi."
Phượng Dịch mở mắt ra nhìn nàng. Mới vừa rồi nàng nói chuyện với Tử Đản nàng cũng có nghe thấy. Vì vậy nàng cũng không có do dự mà đem Thủy Linh trong người giao ra, sau đó nhắm hai mắt lại.
Chúc Diêu cũng không có khách khí nhận lấy Thủy Linh trong tay nàng thu vào thần thức.
Thủy Linh tiến vào. Mộc Linh ngay lập tức nhảy ra, chạy nhảy xung quanh nó, vừa nhảy vừa kêu lên "Chiêm chiếp chiêm chiếp".
Thế nhưng Thủy Linh lại không có bất kỳ phản ứng gì. Nó ngồi anh tĩnh ở nơi đó giống như một viên bảo thạch màu lam vậy.
Thật vất vả lắm nàng mới trấn an được Mộc Linh. Bảo nó đem linh khí trong cơ thể nàng chuyển hóa thành Mộc linh khí. Sau đó, thông qua Thủy Linh chuyển thành Thủy linh khí có thuộc tính trị liệu, rồi thông qua hai cánh tay truyền vào cơ thể Phượng Dịch.
Thế nhưng linh khí lại bị áo cà sa nàng mặc cản lại....
Chúc Diêu nhướn mày, nghiêng đầu về phía trước, "soạt" một tiếng, đem áo cà sa trước ngực Phượng Dịch kéo rách ra.
Phượng Dịch đột nhiên mở mắt, sau đó tát nàng một cái "bốp" như trời giáng vào mặt.
"Con mẹ người chứ!"
Chúc Diêu nhịn không được mắng một câu, sau đó trở tay, tát nàng một cái.
"Ngươi..."
Phượng Dịch không thể tin được nhìn nàng.
Thật không hiểu nổi, cái tên này đã cởi y phục của nàng ra rồi, lại còn quay lại tát nàng - mỹ nữ đệ nhất tu tiên giới - một cái nữa.
"Ngươi dám... muốn chết đúng không?"
"Ngươi mặc nhiều áo như vậy, ta làm sao có thể trị thương cho ngươi được?? Trị bằng niềm tin à??"
Lão nương cũng không có nguyện ý hầu hạ ngươi đâu.
Vốn nàng bị người ta lôi kéo đi cứu người, nàng đã rất là không vui rồi.
Ấy vậy mà từ lúc gặp mặt cho tới tận bây giờ, nàng ta vẫn bày ra bộ mặt "ta cho các ngươi cứu đã là phúc khí của các ngươi rồi? Các người còn không bày ra thái độ quỳ xuống liếm giày cho ta??"
Quỳ quỳ cái con mẹ mày! Lão nương trêu chọc người khi nào?? Mà vác cái bộ mặt đó ra bảo ta cầu xin ngươi?
"Sư thúc, ngài đừng hiểu lầm."
Tử Đản nhìn thấy tình huống có vẻ không đúng lắm, vội vàng đứng ra giảng hòa,
"Chiếc áo cà sa của ngài có thể ngăn cản pháp thuật chữa trị. Lão đệ làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Lúc này, sắc mặt của Phượng Dịch mới trì hoãn một chút. Thế những trong lòng vẫn có chút căm phẫn, oán trách nhìn nam tử ngồi đối diện mình. Sau đó, nàng đè nén sự tức giận ở trong lòng, vén một góc áo to cỡ bằng lòng bàn tay, rồi quay mặt đi.
Chúc Diêu đảo mắt lặng lẽ nhìn.
Nàng cũng không phải là Trầm Trạch, nghĩ nàng cũng coi trọng Phượng Dịch giống như hắn sao?? Nàng ta có cái gì, Chúc Diêu cũng có cái đó, còn có những hai lần cơ! À! Ngoài trừ ... ngực ra!
Chúc Diêu hít sâu vào một hơi. Sau đó một lần nữa tích tụ lại linh khí Thủy Mộc.
Nàng phóng ra phép thuật trị liệu, đưa vào hai cánh tay của nàng, rồi truyền sang người Phượng Dịch, cố gắng chữa trị kinh mạch bị thương tổn cho Phượng Dịch.
Tử Đản biết thân biết phận, sớm đã quay mặt đi chỗ khác, ở một bên hộ pháp.
Chúc Diêu dùng linh khí truyền vào thể nội Phượng Dịch mới biết được, chấp niệm của tên Trầm Trạch kia đối với Phượng Dịch sâu như thế nào.
Hạ thủ cũng quá ngoan độc đi!!
Đại mạch toàn thân Phượng Dịch, toàn bộ bị phá hỏng. Linh khí chạy tán loạn khắp nơi. Cũng may nàng còn gắng cầm cự được, đi theo hai người các nàng tới tận nơi này.
Thật không hổ danh là tu sĩ Hóa Thần Kỳ!! Nhẫn nhịn rất giỏi.
Nghĩ tới chuyện, nàng ta có thể chống đỡ được cơ thể như thế này, ý chí phải nói là còn mạnh hơn kiếm ý gọi ra giết chết Trầm Trạch kia. Đây cũng coi như là kiêu ngạo mà tu sĩ Hóa Thần kỳ nên có.
Có lẽ lần này nàng bị bắt, cũng không khác nào một sự sỉ nhục to lớn đánh thẳng lên người nàng.
Chúc Diêu yên lặng thu hồi sự khinh bỉ dành cho Phượng Dịch lúc trước. Vào lúc này, nàng âm thầm xem Phượng Dịch là một nam tử! (—.—)
.........
Chúc Diêu bắt đầu cẩn thận chữa trị kinh mạch cho Phượng Dịch.
Mất hơn 3 canh giờ, lúc này Chúc Diêu mới chữa trị xong một phần lớn kinh mạch bị tổn thương của Phượng Dịch. Cũng chỉ còn lại cái kinh mạch to lớn kia nữa là xong. Mà cái kinh mạch này rất là quan trọng đấy à nha. Một khi tiến vào trạng thái chữa trị, nàng không được phân tâm, bị làm gián đoạn. Bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chúc Diêu tìm mọi cách chữa trị, khi chữa trị tới được một nửa rồi, đột nhiên từ nơi xa chậm rãi truyền tới từng tiếng "ầm ầm" vang dội.
Lúc mới đầu âm thanh cũng chỉ là lờ mờ, nghe không rõ. Thế nhưng về sau, âm thanh càng lúc càng to, to như sấm nổ vậy, giống như kiểu đang có thiên quân vạn mã kéo tới nơi này.
Tử Đản mạnh mẽ đứng dậy,
"Đây là... là Thú triều! Yêu thú thú triều!"
Con mẹ nó chứ!
Không phải đây là vùng đất hoang dã sao??
Không phải nói đây là vùng đất nhân thú không thể sinh sống được sao??
Thế này chẳng phải hố cha sao??
"Lão đệ, đừng quá lo lắng, cũng chỉ là một bầy thú mà thôi, giao lại cho ta là được."
Tử Đản vỗ vỗ ngực nói, vẻ mặt rất là ta đây.
"Ngươi cứ chuyên tâm giúp tôn giả chữa thương đi. Ta sẽ không để cho một con thú nào tiến lại gần các ngươi đâu."
Nói xong hắn liền gọi phi kiếm ra, hướng về phía trước bay đi.
Chúc Diêu còn chưa kịp cảm động, vài giây sau, Tử Đản đã vội vàng quay trở lại, vừa chạy vừa la lớn,
"Lão đệ, chạy mau!"
Con mẹ nó chứ!
Không phải ngươi nói mọi chuyện cứ giao lại cho ngươi sao??
Chúc Diêu trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
"Cấp 10, yêu thú cấp 10...."
Tử Đản vừa chạy vừa la,
"Một đoàn yêu thú cấp 10!"
Cấp 10!
Lại còn một đoàn nữa.
Chúc Diêu quyết định thật nhanh, ôm lấy Phượng Dịch bên cạnh, vừa không gián đoạn chuyển dời linh khí, vừa gọi phi kiếm của mình ra, ngự kiếm chạy trốn.
Còn Tử Đản đang chạy như điên, liền vỗ trán một cái,
"Quên mất! Mình cũng có thể bay được mà!"
Sau đó cũng ngự kiếm bay lên.
Nhưng đám yêu thú phía sau kia giống như đã khóa chặt mục tiêu rồi vậy. Một đường vừa chạy vừa "Grao Grao Ngao~" đuổi theo các nàng.
Thanh thế vô cùng to lớn. Cả bầu trời tràn đầy một mảnh bụi mù, giống như cả thế giới chấn động.
Chúc Diêu căn bản không dám quay đầu lại.
Vốn ở trong cái thế giới không có linh khí này, ngự kiếm phi hành đã là một việc làm vô cùng khó khăn, vậy mà nàng lại còn mang theo người nữa. Trong lúc chạy trối chết, lại còn không được gián đoạn vận chuyển linh khí. zzzzzzzzzzz.
Lúc này nàng cảm thấy bất lực vô cùng.
Thế nhưng đám yêu thú kia nhất quyết không buông tha cho đám người các nàng, vẫn kiên cường đuổi theo như cũ. Mọi người đã bay hơn nửa canh giờ rồi, ấy vậy mà không sao mà thoát được bọn chúng.
"Phía trước có một hẻm núi."
Tử Đản chỉ về vách đá trụi lủi ở phía trước, nói
"Chúng ta trốn vào đó đi."
"Được!"
Chúc Diêu đi theo Tử Đản qua đó.
Trước khi tiến vào, nàng lặng lẽ gọi "Vừng" ra.
Cũng chỉ là một hẻm núi, e rằng không có cách nào ngăn cản được đoàn yêu thú cấp 10 này. Chỉ hy vọng con "Vừng", với thân phận là một yêu thú cấp 11 có thể dọa được bọn chúng.
Tử Đản dẫn đường tiến vào hẻm núi.
Sau khi đi vào chỗ sâu bên trong hẻm núi, hắn liền nhanh chóng bố trí một cái trận pháp che giấu hơi thở.
Chúc Diêu vừa mới tiếp đất, Phượng Dịch đang được hỗ trợ liền phun ra một búng máu.
Nguy rồi!!
Chúc Diêu vội vàng ngồi xuống một lần nữa. Nàng điên cuồng điều động linh khí trong cơ thể, quấn lấy kinh mạch đang bị hư hỏng của Phượng Dịch.
Vốn đã rất mệt rồi, hành động lần này chẳng khác nào càng thêm hao tổn linh lực hơn nữa. Cho nên, mồ hôi từ trên trán nàng đổ xuống như mưa.
Phượng Dịch mở mắt, mơ hồ nhìn hắn một cái, sau đó lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Cũng may kịp thời. Không có bị linh khí không khống chế được vọt lên, cắn trả lại kinh mạch. Hiện tại kinh mạch đã hoản hảo, không có tổn hại gì.
Chúc Diêu yên lặng thở phào ra một hơi, yên lặng hoàn thành nốt công đoạn cuối.
Sau nửa canh giờ, phía trên hẻm núi đột nhiên an tĩnh lại.
Cho tới lúc không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gào rú nào của bầy yêu thú nữa.
"Xem ra bầy thú đã rời đi"
Tử Đản thở phào nhẹ nhõm.
Chúc Diêu cuối cũng cũng chữa trị xong.
Linh khí trong cơ thể không sai biệt lắm đã tiêu hao hết. Thân thể nàng khẽ nghiêng một cái, ngồi phịch xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.
"Lão đệ!"
Tử Đản vội vàng tiếp nàng ngồi dậy.
Phượng Dịch mở mắt ra, nhìn thoáng qua Chúc Diêu một cái. Quăng cho nàng một cái phép thuật thư giãn, cắn môi dưới, một lúc sau mới nói,
"Cảm ơn."
"Ừ."
Chúc Diêu mệt mỏi tới nỗi không có khí lực trả lời lại.
"Kính xin sư thúc, nhanh chóng làm phép giúp mọi người trở lại Tu Tiên giới."
Tử Đản gấp gáp nói,
"Nơi này không có linh khí, lão đệ e rằng không trụ được lâu."
Phượng Dịch xiết chặt cánh tay bên người, xoay người ngắt một cái bí quyết. Linh khí toàn thân được điều động lên, cuồng phong gào thét. Nàng vung tay lên, dùng sức hướng không trung vẽ ra một cái. Ngay sau đó, một cái cửa động màu đen to chừng 5m lơ lửng ở trước mặt mọi người.
Sau khi dùng hết toàn bộ linh khí mình có, Phượng Dịch cũng lảo đảo, có chút đứng không vững, lui lại hai bước, sau đó mới hướng cái hắc động đi tới.
"Đi thôi."
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Chúc Diêu nói, sau đó mới bước vào trong hắc động.
Tử Đản đương nhiên đỡ Chúc Diêu đi vào.
Vào một khắc trước khi bước vào hắc động, Chúc Diêu đột nhiên dừng lại. Sau đó một đạo bạch quang bay vào túi linh thú của nàng. Lúc này nàng mới đi theo Tử Đản bước vào hắc động.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận