Dịch: Hoangforever
Hắc động lần này cũng không có áp lực nặng nề, khiến cho người ta không thể chống cự được giống như lần trước. Trong nháy mắt, các nàng liền đã đứng trên một tảng đá bên bờ cát, trước mặt chính là một bờ biển rộng mênh mông bát ngát.
Linh khí tràn ngập khắp nơi trong không khí, làm cho Chúc Diêu cảm thấy mình như được sống lại.
Rốt cuộc Hồ Hán Tam (1) nàng đã trở lại.
Phượng Dịch ra trước nàng một bước, lúc này đang ngồi trên mặt đất hồi phục linh khí của mình.
Chúc Diêu thấy vậy cũng học theo nàng, ngồi xuống khôi phục lại linh khí. Còn Tử Đản thì ở một bên hộ pháp cho 2 người.
Sau một khoảng thời gian, lúc náy sắc mặt của mọi người mới khôi phục được một chút.
Phượng Dịch đứng dậy, liếc mắt nhìn Chúc Diêu một cái, hai bàn tay khép nép bên hông nắm chặt, giống như kiểu đang do dự chuyện gì, rốt cuộc nàng vẫn bước về phía Chúc Diêu, thu hồi lại vẻ mặt cao ngạo, nói:
"Cám ơn ngươi... ân nhân cứu mạng."
Nàng nói lời cám ơn nghiêm túc như vậy khiến cho Chúc Diêu có chút ngượng ngùng,
"Không cần khách khí như vậy, ta cũng chỉ phụng mệnh chưởng môn tới cứu người."
"Nhưng ta vẫn muốn nói lời cám ơn ngươi."
Phượng Dịch nhìn thẳng tắp về phía nàng, nói,
"Nếu như.... nếu như có chuyện gì muốn nhờ cậy ta, ta sẽ toàn lực giúp đỡ cho ngươi."
"Thật không?"
Chúc Diêu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Phượng Dịch gật đầu xác nhận.
"Vậy ngươi đem Thủy linh cho ta đi."
Mặc dù Thủy linh đang còn ở trong thần trí của mình, nhưng chung quy lại vẫn là của Phượng Dịch.
Thế nhưng ngược với dự đoán của nàng, Phượng Dịch ngay cả một chút do dự cũng không có, liền nở nụ cười hào sảng nói,
"Ngươi nếu như thích, ta đương nhiên sẽ không có cự tuyệt."
"Cám ơn!"
Chúc Diêu chân thành nói lời cảm ơn. Không ngờ rằng lần này lại thuận lợi thu được Thủy linh như vậy. Nàng tưởng rằng nàng sẽ mất nhiều nước miếng một lúc mới thu được cơ chứ.
Ngay lập tức nàng suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ liền triệu hoán Thủy linh từ trong thần thức ra. Sau đó đi tới phía trước biển rộng, đem Thủy linh trực tiếp bỏ vào trong nước.
"Thủy Linh, đi nhanh đi. Trở về mái nhà thân thương của ngươi đi."
Chúc Diêu cứng rắn nói. Thủy Linh mới vừa rồi đang còn nằm trong tay nàng giống như một viên ngọc bích màu xanh, đột nhiên phát ra một trận ánh sáng màu xanh, sau đó biến thành một giọt nước, nhảy dựng lên. Nó lơ lửng ở giữa không trung, giống như kiểu đang nhìn nàng với một ánh mắt nghi hoặc vậy??
"Chiêm chiếp ?"
Nó phát ra âm thanh giống y xì phót Mộc Linh.
Chúc Diêu cười cười. Nàng cũng biết nó tương tự như Mộc Linh, đều có thể nghe hiểu được người khác nói chuyện với mình. Chỉ là cái tên Thủy linh này tương đối trầm tĩnh, không có được hoạt bát giống như Mộc linh.
"Trở lại trong nước đi. Bất kể như thế nào đừng có xuất hiện trước mắt người khác."
Con người vốn tính tham lam. Đây là tính cách ăn sâu vào xương cốt không thể sửa đổi được giống như tên Tiêu Dật ở trong mộng kia. Hắn rõ ràng có Kim Mộc song linh căn, lẽ ra hắn chỉ cần hai loại linh khí này thôi, ấy vậy mà lại cứ thích đem ngũ linh chộp vào trong tay, ngay tới cả khi phi thăng rồi cũng không chịu nhả ra.
Người khác có lẽ cũng giống như vậy, chỉ là người khác không có được kỳ ngộ giống như Tiêu Dật thôi, vì vậy Tiêu Dật mới là BUG. Như vậy chỉ cần ngũ linh không hợp thành lại ở trên một người, thế giới này sẽ không còn BUG nữa. Chỉ cần khiến cho người khác không tìm thấy được ngũ linh nữa, mới có thể giải quyết được vấn đề này một cách triệt để.
"Chiêm chiếp ~"
Thủy linh ngẩn ngơ, đột nhiên giống như hiểu ra điều gì, ở tại chỗ nhảy nhót hai cái. Sau đó đột nhiên bay về phía nàng, chiêm chiếp hôn nàng một cái, rồi chìm vào trong biển sâu, không thấy thân ảnh đâu nữa.
"Ngươi... Ngươi.. tại sao ngươi??"
Phượng Dịch hiện ra vẻ mặt không tin nhìn nàng, không ngờ được cái tên này xin mình Thủy linh chỉ vì muốn thả nó ra?
"Lão đệ, tại sao ngươi lại đem Thủy linh thả ra?"
Tử Đản cũng sợ ngây người hỏi.
"Ha ha ha... Ta không phải là người có Thủy linh căn, có cái này cũng vô dụng. Không bằng đem nó thả ra."
Chúc Diêu không thèm để ý nói.
"Kể cả không phải là người Thủy linh căn thì nó cũng là một bảo vật hiếm có. Ngươi không chỉ.... mà còn thả nó ra, lại còn bảo nó không được xuất hiện ở trước mặt người khác nữa. Ngươi...."
"Tránh cho người khác dùng nó làm chuyện xấu chứ sao!!"
Chúc Diêu giải thích,
"Ngươi nghĩ thử mà xem, cái tên Trầm Trạch kia tại sao lại có thể luyện thành tà pháp khủng bố như vậy? Tại sao có thể từ trong biển sâu phá vỡ được đại trận hộ sơn của Khâu Cổ phái?? Hơn phân nửa trong chuyện này đều nhờ công lao của Thủy linh."
"Chuyện này... Có lẽ là như vậy."
Phượng Dịch giật giật khóe miệng, như định nói chuyện gì, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi,
"Cái tên này... thật là một tên ngốc."
Sau đó nhìn Chúc Diêu một cái, khóe miệng nở ra một nụ cười tà mị.
Đột nhiên Chúc Diêu run lên một cái, nhưng sau đó lắc đầu loại bỏ cảm giác kỳ lạ này.
"Ha ha ha ha, lão đệ, người thật là có tấm lòng lương thiện."
Tử Đản tán dương một câu, theo thói quen vỗ lên lưng nàng một cái.
Nhất thời Chúc Diêu cảm thấy ngực quay cuồng, "phốc" một cái, phun ra một búng máu.
"Ngươi bị sao vậy?"
Phượng Dịch là người phản ứng đầu tiên.
Nàng vội vàng đỡ lấy Chúc Diêu đang lảo đảo như muốn ngã, sắc mặt cũng không còn bình tĩnh được nữa. Ngay cả cánh tay kiểm tra thương thế cho Chúc Diêu cũng có chút run rẩy lên, nói:
"Ngươi... ngươi tại sao lại không khôi phục được linh khí?"
Sau khi kiểm tra một lần nữa thì thấy thể lực của Chúc Diêu ngay cả một điểm linh khí cũng không có. Có lẽ nguyên nhân là vì mới vừa nàng bị bầy thú to lớn đuổi theo, sau đó lại còn mạnh mẽ chữa trị kinh mạch cho nàng, bị pháp lực to lớn cắn trả.
"Ha ha ha... Ta hình như khôi phục linh khí không được ."
Phượng Dịch và Tử Đản nghe thấy vậy liền ngây hết cả người, cũng không biết làm cách nào giúp đỡ cho nàng. Cho tới bây giờ hai người còn chưa từng nghe tới chuyện có người sau khi bị pháp lực cắn trả xong, linh khí liền không thể khôi phục lại được?? Thật không hiểu nàng ta làm sao có thể chịu đựng được những vết thương như vậy mà không để cho người khác không phát hiện ra?
Nhất thời hai người cũng không biết làm như thế nào.
Phượng Dịch có chút hoảng sợ, liên tục đem Mộc linh khí của mình đẩy vào trong cơ thể Chúc Diêu. Nhưng linh khí vừa mới tiến vào trong cơ thể Chúc Diêu liền tản mát đi mất.
"Tại sao lại như vậy?? Phải nhanh chóng khôi phục linh khí mới được!"
Chúc Diêu bất đắc dĩ bị nàng bắt ngồi im để truyền linh khí.
Nàng là Lôi linh căn a! Truyền Mộc Linh khí làm cái gì?? Thứ này căn bản vô dụng a!!
Không phải là nàng không muốn khôi phục lại linh khí. Lý do nàng không dám tùy tiện dẫn khí nhập thể, nguyên nhân là vì nếu như làm không tốt, rất có thể sẽ dẫn tới một trận bạo động linh khí a!
Vì vậy, linh lực của nàng chỉ có thể để tự nó khôi phục. Ngày trước thời điểm nàng còn là Trúc Cơ, khi đó linh khí trong cơ thể cũng không được nhiều cho lắm, nàng chỉ cần ngủ một buổi tốt, sáng dậy là có đầy linh khí. Sau đó khi nàng tới Kim Đan, thời gian hồi đầy là 10 ngày, hiện tại....
Xem ra không tới mấy tháng là có thể bổ sung đầy linh khí.
Nhớ sư phụ quá.... Nhớ Lôi điện màu tím!
Thật giống như kiểu nghe được lời kêu gọi của nàng. Sau khi Chúc Diêu phun ra dòng chữ phía sau, một thân ảnh quen thuộc từ phía chân trời nhanh chóng bay tới. Thân ảnh này một thân bạch y, không gió mà bay, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người đang còn hộc máu trên mặt đất kia.
"Sư thúc Ngọc Ngôn."
Phượng Dịch sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì thấy tay đối phương đã vung lên. Người thanh niên đang hộc máu trên mặt đất liền nằm gọn trong ngực hắn. Sau đó không nói lời nào liền bay đi mất.
Lưu lại trên mặt đất cũng chỉ là hai người ngơ ngác nhìn thân ảnh vừa tới liền biến mất không hiểu tại sao??
"Thái sư thúc, chuyện này..."
Tử Đản ngây người, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, suy đoán,
"Chẳng lẽ sư thúc có biện pháp cứu lão đệ?"
Phượng Dịch nghe thấy vậy, trên gương mặt cũng hiện ra sự vui mừng, nếu là vị kia... chắc chắn hắn nhất định có biện pháp.
"Đa tạ sư thúc đã ra tay giúp đỡ!"
Tử Đản cao hứng hướng về phương hướng người vừa mới biến mất kia hô lên một tiếng.
Mà lúc này, Mỗ (2) sư phụ đang giận sôi người lên, nhìn tên đồ đệ ngu xuẩn đang hộc máu ở trong ngực mình, hận không lập tức hung hăng dạy dỗ nàng một trận. Không được... không được, phải nhịn...Làm như vậy không ra dáng đàn ông cho lắm, không phải mình có một tên đồ đệ như vậy sao??
(2) Mỗ: Chỉ một người hay một vật gì đó có tên nhưng không muốn nói thẳng ra.
"Sư... sư phụ..."
Chúc Diêu cảm giác như muốn khóc. Lúc trước cho dù có khổ, có đau đớn như thế nào cũng không khóc, thế quái nào vừa nhìn thấy hắn, cảm giác ủy khuất đột nhiên tràn tới, không rõ tại sao. Nàng ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào ngực nói:
"Sư phụ... Đau quá a!"
Mỗ sư phụ quay đầu lại ném cho nàng một cái ánh mắt, lạnh lùng nói:
"Chịu đựng!"
"........."
Vẫn còn có thể lạnh lùng như vậy được?? Còn là người nữa không vậy??
..............
Tử Mộ gần đây có chút phiền não, là chưởng môn của Khâu Cổ phải, Tử Mộ có vẻ làm không được tốt nhiệm vụ này cho lắm. Bất kể chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, hắn đều phải nhúng tay vào. Khi rãnh rỗi, thì lại đi hòa giải mâu thuẫn giữa các Phong, phân công nhân sự.... Lấy ví dụ như thế này, cái tên trưởng lão mới gia nhập cách đây không lâu, nếu như không phải hắn có một đôi hỏa nhãn kim tinh, phát hiện ra chuyện giữa hắn và thái sư thúc có quan hệ bất thường, "không tha hậu thế". Thì chuyện này có lẽ tùy tiện đem cho một trưởng lão xử lý là được rồi.
Nhưng cái tên này lại là nhân vật không bình thường, Thái sư thúc lại giao nhiệm vụ này cho hắn. Chính là vì tin tưởng vào năng lực của hắn. Hắn tuyệt đối không thể phụ lòng hi vọng của Thái sư phụ. Vì vậy hắn an bài tên kia vào Ngự thú phong, thứ mà tên kia am hiểu nhất. Vì để cho hắn có uy tín trong phái liền đem nhiệm vụ đi cứu tôn giả vinh quang kia giao cho hắn.
Quả nhiên, bọn họ thành công cứu tôn giả trở về. Hơn nữa tôn giả còn rất tán thưởng đối với hắn. Mặc dù nàng chịu một chút vết thương nhỏ, nhưng chuyện nhỏ này có thể bỏ qua cũng được. Mấu chốt trong chuyện này chính là, thông qua chuyện này hắn ở trong môn phái danh vọng tăng lên thật lớn, cũng nhanh chóng thuận lợi dung nhập vào trong tập thể Khâu Cổ phái to lớn. Hắn đi tới đâu, một mảnh âm thanh tán thưởng kéo tới đó. Tử Mộ cảm giác kế hoạch của mình thành công rực rỡ. Chắc chắn Thái sư thúc sẽ phát hiện ra dụng tâm của hắn. Sau đó sẽ tán thưởng vô cùng đối với hắn. Sau khi vui mừng như vậy, biết đâu lại cho hắn một hai kiện trân bảo, thử nghĩ tới tình cảnh lúc đó mà xem, không kích động mới là lạ!
Tử Mộ mơ màng, tưởng tượng cảnh tượng tươi đẹp kia. Vào lúc định đi nghỉ ngơi, một thân ảnh màu trắng liền xuất hiện. Thân ảnh này vô thanh vô tức xuất hiện ngay trước giường hắn, khuôn mặt băng sương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Tử Mộ khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống đất.
"Thái... thái.. thái... thái.... thái sư thúc!"
Thần sắc như thế này hình như sai sai thì phải!!
Ngọc Ngôn gần đây có chút bực dọc, không cẩn thận làm cho đồ đệ của hắn bất tỉnh, khiến cho hắn lo lắng không nguôi. Không chỉ như vậy... hắn còn cả ngày đề phòng nàng ra ngoài tìm đường chết, lại còn phải đề phòng người khác dồn nàng tới chỗ chết.
Trước kia, cái tên đồ này này thích ra ngoài chạy nhảy vui đùa, chuyện này dù gì cũng đã xảy ra, coi như xong. Lúc này hắn chỉ cần đem nàng nhốt lại trong môn phái là xong. Nhốt ở trong nhà rồi, mà nàng vẫn có thể quậy ra bộ dạng nửa sống nửa chết được. Quả thực khó lòng phòng bị mà! Mà cái tên thủ phạm đầu sỏ gây ra chuyện này chính là Tử Mộ, vẫn luôn vững vàng làm việc được??
Ngọc Ngôn cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa. Tại sao đồ đệ của cái tên Tử Mộ kia không vướng vào tai nạn mà hết lần này tới lần khác lại đổ lên đầu đồ đệ duy nhất của mình được?? Vì vậy sau khi trị lành thương thế cho đồ đệ xong, Ngọc Ngôn liền nổi giận, trực tiếp tới phòng Tử Mộ hỏi tội.
Nhưng khi tới nơi mới sực nhớ ra, đồ đệ của mình hiện tại đang ẩn tàng thân phận, Tử Mộ căn bản không biết, cũng chỉ biết hắn là một vị trưởng lão bình thường như bao người khác mà thôi. Nhất thời hắn không biết hỏi tội như thế nào, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Mộ mà cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vì vậy, hắn đứng bên cạnh giường Tử Mộ không nói một lời, cả người tỏa ra sát khí dày đặc, chăm chú nhìn Tử Mộ.... chăm chú nhìn Tử Mộ... chăm chú nhìn..... Tử Mộ!
Tử Mộ bị sát khí này dọa cho sợ mất mật, mồ hôi lạnh úa ra như suối. Thế nhưng không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Là một chưởng môn đứng đầu môn phái, Tử Mộ chuyện gì cũng đã trải qua, nhưng cái cảnh bị người có cảnh giới cao nhất trong Tu tiên giới nhìn chằm chằm suốt nửa canh giờ, cả người tỏa ra sát khí dày dặc, cho dù hắn là chưởng môn môn phái đứng đầu cũng bị hù cho sợ, chân bắt đầu nhũn ra.
Đang định liều chết hỏi xem Thái sư thúc rốt cuộc muốn như thế nào.
Thì Ngọc Ngôn liền sưu một cái, biến mất không thấy đâu nữa, giống như khi hắn vừa mới xuất hiện, bất thình lình, đột ngột vô cùng.
Tử Mộ : "..........."
Mặc dù không rõ Thái sư thúc tới đây rốt cuộc có chuyện gì, nhưng dù sao thì cũng đi rồi. Tử Mộ liền thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như vừa mới nhặt được một mạng trở về. Đáng tiếc hắn không cao hứng được bao lâu, bởi vì ngày hôm sau, Ngọc Ngôn lại lù lù xuất hiện ngay đầu giường hắn.
Hắn vẫn như cũ không nói một lời, nhìn chằm chằm vào Tử Mộ. Sau khi nhìn đủ nửa canh giờ, liền tiêu sái biến mất không thấy tăm hơi.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại 3 ngày, Tử Mộ cảm thấy cả người như sắp hỏng tới nơi rồi.
Thái sư thúc, rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì?? Người có nỗi lòng gì cứ nói ra cho ta biết được không? Ta biết ta còn sửa??
(1) Hồ Hán Tam là một ác bá địa chủ trong phim Ngôi sao lấp lánh, thủ lĩnh đoàn người phản hương, và câu nói kinh điển trong phim, "ta Hồ Hán Tam đã trở lại". Đây là một người gian ác, chuyên cướp mồ hôi nước mắt của nhân dân. Do bộ phim này có nhiều người xem, nên câu nói ta Hồ Hán Tam đã trở lại rất được thịnh hành. Câu nói này mang hàm nghĩa khôi phục cái gì hoặc là trở lại, chủ yếu là hàm nghĩa xấu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận