Dịch: Hoangforever
Trải qua phân tích suy nghĩ, nghiên cứu các hành động của Thái sư thúc, Tử Mộ rốt cuộc đưa ra một cái kết luận, chẳng lẽ sư thúc cảm thấy hắn làm còn chưa đủ, để cho vị trưởng lão kia có danh vọng như ngày hôm nay vẫn còn chưa có đạt tới tiêu chuẩn mà hắn mong đợi?? Dĩ nhiên lấy danh hiệu đệ nhất nhân tu tiên giới của Thái sư thúc mà nói, thành tựu hiện tại của người thanh niên kia quả thật nhìn chướng mắt vô cùng!!
Sau khi suy nghĩ như vậy, Tử Mộ cảm thấy khả năng này rất cao. Vì vậy, hắn âm thầm quyết định mình phải cố gắng nắm chặt lấy cơ hội này, không có cơ hội thì cũng phải sáng tạo ra cơ hội để cho vị trưởng lão kia có lực ảnh hưởng cao nhất.
Cho nên, Chúc Diêu sau khi được sư phụ chữa lành vết thương và ăn một trận chửi mắng xong liền trở lại động phủ của mình. Thời điểm về tới động phủ liền bắt gặp Vương Từ Chi mang một đống nhiệm vụ môn phái tới khiến cho đầu óc choáng váng.
Con mẹ nó chứ! Không phải bảo ta có thể làm một vị trưởng lão an nhàn sao?? Thế quái nào một đống nhiệm vụ thế này??
Mà nhiệm vụ quái gì nào là Dược phong chết bao nhiêu linh thực? Đan phong mất bao nhiêu dược liệu?? Phù phong lãng phí bao nhiêu lá bùa?? Thậm chí ngay tới cả Ngự thú phong, linh thú đẻ mấy con? Chơi ta à??? Mấy cái này ta biết thế quái nào được?? Ta cũng không phải là người đỡ đẻ a!
"Chúc Diêu tỷ?"
Vương Từ Chi có chút lo lắng nhìn Chúc Diêu hai mắt trợn tròng, đầu óc choáng váng kia,
"Tỷ không sao chứ?"
"Ha ha, người nhìn ta giống như có chuyện gì xảy ra sao??"
Chúc Diêu ném cho hắn một nụ cười khổ. Không được! Nàng phải tìm Tử Mộ nói chuyện một chút. Mấy chuyện này nàng làm sao có thể làm được!! Nàng còn phải cứu vớt thế giới nữa, một nhiệm vụ vô cùng nặng nề và cao cả!
"Em nghe nói hai ngày trước tỷ bị thương."
Vương Từ Chi có chút do dự, áy náy nhìn nàng nói,
"Xin lỗi, em hôm nay mới biết tỷ đi tới chỗ nguy hiểm như vậy."
Chúc Diêu quay đầu, liếc hắn một cái,
"Em biết trước thì có thể làm được gì?"
Nhiệm vụ cứu tôn giả kia là do cao tầng Nguyên Anh kỳ quyết định. Hắn chỉ là một Kim Đan kỳ, đương nhiên không biết chuyện này rồi.
"Em nếu như biết, đương nhiên sẽ không để cho Chúc Diêu tỷ đi tới nơi nguy hiểm như vậy."
Vương Từ Chi kích động nói, Vực Thành chính là thành của Tà tu. Đi vào nơi nguy hiểm như vậy, hắn yên tâm mới lạ.
"Tiểu hài tử xấu xa."
Chúc Diêu cốc đầu hắn, sau đó mãnh liệt vò đầu, nói:
"Đây là chuyện của người lớn, em quan tâm làm gì, cứ chăm chỉ tu luyện là được!"
"Chúc Diêu tỷ!"
Vương Từ Chi dựng lông lên, tức giận kéo tay nàng xuống. Vẻ mặt nghiêm túc nói,
"Em không còn là tiểu hài tử ngày xưa nữa! Tỷ đừng có đem em biến thành đứa trẻ."
"Vâng vâng vâng! Thưa người lớn."
Chúc Diêu trả lời cho có lệ, sau đó nhìn chằm các loại giấy tờ đem tới, đột nhiên nảy ra sáng kiến. Nàng cầm toàn bộ đống giấy tờ đột nhiên đẩy hết sang tay Vương Từ Chi, nói:
"Cho ngươi một cơ hội chứng minh mình là người lớn."
".........."
Vương Từ Chi sững sờ một lúc, sau đó thở dài một hơi, nói,
"Chúc Diêu tỷ, đừng nói là công việc chưa bắt đầu liền đem những chuyện này giao lại cho ta đi."
"Tại sao lại nói tỷ đẩy việc cho em chứ?? Ta đây chính là đang rèn luyện ngươi đó."
Dù sao có chết nàng cũng không thừa nhận. Nàng vỗ vỗ lồng ngực hắn, nói:
"Nam tử hán đại trượng phu thì phải có trách nhiệm, đi đi, đi đi, đi chứng minh cơ hội của mình đi! Nhanh lên!"
"Tỷ....."
Vương Từ Chi xoắn xuýt, một lúc sau mới thở dài một hơi, tiếp nhận đống giấy tờ cao như ngọn núi nhỏ kia. Sau khi thu vào trong túi trữ vật,
"Tỷ cũng chỉ biết bắt nạt em thui, em sẽ cho tỷ thấy năng lực của em như thế nào."
Cái gì?? Ta lừa dối, bắt nạt ngươi khi nào?? Ta làm như vậy để cho ngươi có cơ hội chứng mình năng lực của mình đấy chứ!! Không phải người muốn chứng minh mình là người lớn sao!! Cơ hội đó thui!!
Hiện tại, Vương Từ Chi một chút phản kháng cũng không có. Kể cả móng vuốt Chúc Diêu có đặt trên đầu của mình đi chăng nữa. Hắn bóp chặt tay, nhìn vị tỷ tỷ vừa quen thuộc vừa xa lạ này, do dự nói,
"Chúc Diêu tỷ, ngày đó những lời tỷ có nói với ta... ta có suy nghĩ qua."
"Hử?"
Nói cái gì??
Hắn kéo xuống bàn tay Chúc Diêu. Nhưng cũng không có buông ra, mà giữ thật chặt trước tim mình. Bàn tay nóng rực, ấm áp vô cùng. Chúc Diêu khó chịu định kéo tay ra, thế nhưng lại không có kéo tay ra.
"Nhân vô tín bất lập (1), vì vậy em quyết định tuân thủ lời hứa."
(1) Nhân vô tín bất lập: là một câu nói của khổng tử, nghĩa là không có tín thì không đứng được ở đời.
"Hả?"
Hắn đang muốn nói tới con tép?
"Ta quyết định."
Cánh tay Vương Từ Chi đột nhiên xiết chặt, nắm chặt tới nỗi Chúc Diêu có chút đau,
"Bất kể tỷ có biến thành hình dạng như thế nào, ta cũng sẽ cưới tỷ làm vợ, chăm sóc cho tỷ một đời một kiếp."
Chúc Diêu nghe thấy Vương Từ Chi nói như vậy, chân lung lay, đứng sắp không vững, hoảng hốt nói.
"Cái gì?"
Ta ngất! Ngày đó nàng chẳng qua chỉ muốn đùa hắn một chút, hắn lại tưởng đó là thật! Thật sự suy nghĩ về nó sao??
"Em biết, hình dạng bây giờ của tỷ, người khác khẳng định đối với chúng ta sẽ sinh ra hiểu lầm."
Vương Từ Chi vẫn nghiêm túc giải thích như cũ, nói tiếp:
"Nhưng người khác nói gì thì kệ người ta, không có để ý tới là được."
".........."
Chúc Diêu đầu bốc khói.
Hắn thậm chí ngay cả chuyện này cũng suy nghĩ tới. Rốt cuộc mới có mấy ngày không gặp, cái tên tiểu tử xấu xa này trong đầu nghĩ cái cứt gì vậy??
Chúc Diêu nhịn không được đưa tay lên trán hắn kiểm tra,
"Không có nóng a??"
Thế tại sao lại nói hồ đồ như vậy??
"Chúc Diêu tỷ, em nói thật."
Vương Từ Chi sốt ruột, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng. Cái vẻ mặt này chính là đang nói thật, đang nói thật.
Chúc Diêu cảm thấy đau đầu. Có một tên tiểu hài tử xấu xa, nghiêm túc như thế này quả thật đúng là quá đau đầu mà!
Nhanh như chớp, ngón tay nàng cong lại, sau đó ra sức búng một cái thật mạnh lên cái trán trắng nõn nà kia. Vì muốn đạt hiệu quả thật tốt, nàng còn gia thêm linh lực vào trong đó nữa. Trong nháy mắt Vương Từ Chi bay ngược về phía sau, ngã cái bịch trên mặt đất. Sau khi đứng dậy, hắn lấy tay xoa xoa cái trán, nước mắt lưng tròng.
Chúc Diêu khinh bỉ nhìn hắn một cái nói,
"Ta ngày đó chẳng qua chỉ là trêu chọc người... trêu chọc người một chút, ngươi biết chưa?? Chẳng lẽ người lại tưởng đó là thật? Đừng có trêu đùa ta như vậy nữa, bằng không ta đánh nát cái mông người ra, người đừng có trách ta."
"Chúc Diêu tỷ........!!!!"
Vương Từ Chi che cái trán, nước mắt lưng tròng nhìn nàng một cái, nói,
"Chẳng lẽ tỷ nghĩ rằng những điều ta vừa mới nói vừa rồi... cũng chỉ là trò đùa của đứa con nít??"
"Phải không?"
Chúc Diêu buông tay ra.
Trong nháy mắt sắc mặt Vương Từ Chi đỏ lên, mở to mắt hung hăng nhìn nàng mấy cái, giống như kiểu đang cố gắng đèn nén cơn tức giận của mình xuống. Một lúc sau mới mạnh mẽ đứng lên, nhìn về phía nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó nổi giận đùng đùng đi chỗ khác, ngay cả chào hỏi cũng không nói một câu.
Ơ! Cái thằng này!! Muốn tạo phản à??
..............
Vương Từ Chi kể từ sau khi bỏ đi, liền sáu bảy ngày sau cũng không có tới gặp nàng. Cái tên tiểu tử xấu xa này tính tình quả thật không nhỏ chút nào. Chúc Diêu suy tư một chút, cảm thấy có lẽ hắn đang tiến vào thời kỳ phản nghịch, chính là thời kỳ thích đối nghịch với phụ huynh của mình. Nàng yên lặng suy nghĩ, không biết có nên đổi phương pháp giáo dục khác hay không???
Đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng chim loan gáy lên. Tôn giả Phượng Dịch từ trên đỉnh núi hạ xuống. Nàng ngồi trên chim Loan hạ xuống đình viện của nàng.
Cái bông hoa cao ngạo này tự nhiên hôm nay lại tới thăm nàng là sao?? Đừng bảo là về tới nhà liền thanh toán nợ nần với nàng nha?? Chúc Diêu mơ hồ có một dự cảm bất thường.
"Ra mắt tôn giả Phượng Dịch."
Chúc Diêu tiến lên hành lễ.
"Không cần đa lễ."
Phượng Dịch gật đầu, đánh giá hắn một vòng, sau đó do dự nói,
"Thương thế của ngươi...."
Chúc Diêu cười cười nói,
"Đã khỏi hoàn toàn rồi."
Sư phụ đã ra tay, không khỏi mới là lạ.
"Tốt quá."
Phương Dịch thở phào nhẹ nhóm, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, giống như kiểu chưa từng lo lắng cho ai bao giờ vậy, dáng vẻ vô cùng mất tự nhiên.
"Tôn giả nếu như không chê, hay là chúng ta vào trong đình viện ngồi nói chuyện một chút?"
Chúc Diêu đề nghị.
Phượng Dịch gật đầu, theo hắn vào trong đình viện ngồi xuống ghế đá, sau đó do dự nói,
"Có thể cho ta kiểm tra thương thế của ngươi một chút được không?"
Tất nhiên là do hắn vì nàng mà bị thương, cho nên nếu như nàng không thấy tận mắt, nàng không có được yên lòng.
Chúc Diêu hào phóng đưa tay ra. Xem đi, xem đi, cứ việc xem!! Dù sao ai tới kiểm tra nàng đều muốn bắt mạch nàng một lần, chưởng môn cũng vậy, Tử Đản cũng vậy, ngay tới cả tiểu hài tử xấu xa cũng như vậy, làm cho nàng khi gặp người khác theo phản xạ đưa tay ra, chỉ thiếu mỗi kêu "gâu gâu" chào khách nữa là đủ.
Phượng Dịch nhìn một lúc lâu, sắc mặt mới hòa hoãn hơn một chút. Sau khi thu tay lại liền móc trong người ra một đống lớn đồ vật đặt ở trước mặt nàng.
Nào là đan dược, nào là linh thảo, còn có pháp khí không biết tên, từng đống từng đống chất đầy ở trên bàn. Hơn nữa tất cả đồ vật đều mơ hồ lộ ra linh khí, vừa nhìn liền biết đây chính là bảo vật a!!
Ý gì đây? Tính khoe của sao??
"Ta lần này tới là đặc biệt muốn cảm ơn ngươi."
Phượng Dịch nhìn nàng một cái, giống như kiểu lần đầu làm chuyện này, vẻ mặt có chút không được tự nhiên,
"Những thứ này là đồ cảm ơn của ta."
Chúc Diêu sửng sốt, không ngờ tới cái bông hoa kiêu ngạo này lại rất biết cách làm người. Nhìn đầy bàn kim quang bảo bối lập lòe, nàng thật sự muốn thu tất cả vào trong túi trữ vật đeo bên hông. Nhưng mà nàng không biết mình tựu lúc nào sẽ chết. Cho nên những món đồ này, đi theo nàng hoàn toàn chính là lãng phí a!
"Ây da! Không cần thiết phải như vậy đâu mà!"
Chúc Diêu đè lại dục vọng trỗi dậy của mình xuống,
"Ta cứu người cũng không phải vì những thứ này. Ngươi tốt nhất là thu hồi lại đi."
Phượng Dịch nghe thấy vậy liền ngây người, có chút nôn nóng,
"Ngươi nếu như nhìn thấy những thứ này không hợp với mình, nếu vậy ngươi muốn thứ gì cứ nói với ta, ta sẽ tìm nó cho ngươi."
"Thật sự không cần."
Vừa nói xong, Chúc Diêu cảm thấy có chút ngượng ngùng,
"Ngươi không phải là đem Thủy linh đưa cho ta rồi sao?? Còn có thứ gì có thể so với nó trân quý hơn được nữa sao?"
Phương Dịch nghe thấy vậy liền cảm thấy có vẻ đúng! Cũng không có kiên trì nữa, liền đem tất cả đồ vật trên bàn thu lại, sau đó thở dài, nở nụ cười nói:
"Ngươi cái tên này, cũng quá khác người đi."
"Ngươi không phải cũng kỳ quái giống như ta sao??"
Thấy nàng sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, lá gan Chúc Diêu lớn hơn, liền nói,
"Nói thật ta trước kia rất ghét ngươi."
Phượng Dịch nghe thấy vậy liền trợn to mắt nhìn nàng, cảm giác có chút gì đó mất mác.
Chúc Diêu tiếp tục nói,
"Ngươi ngày trước bày ra bộ dạng cao ngạo, không cho ai tới gần mình, giống như kiểu tất cả mọi người phải ca tụng ngươi vậy. Ta phải vất vả lắm mới xông vào được cái mật thất kia cứu ngươi, ai mà ngờ được lại bị người ghét bỏ."
Nàng nhớ tới sự tình ở con đường nhỏ kia không nhịn được muốn ói ra một bãi, nhìn thấy Phượng Dịch cúi đầu có vẻ áy náy, Chúc Diêu lại nói tiếp,
"Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với ngươi, phát hiện ra ngươi cũng không có xấu xa như vậy, tâm địa cũng rất là thiện lương."
Ít nhất còn biết cảm ơn, bằng không cũng không có đưa Thủy linh cho nàng.
Lúc này sắc mặt Phượng Dịch mới dễ nhìn hơn một chút, cánh tay đặt ở trên đùi, có chút mất tự nhiên nắm chiếc váy, giống như kiểu có phần khẩn trương, do dự một lúc lâu, mới nói,
"Như vậy, ngươi.... ngươi cảm thấy.... cảm thấy ta hiện tại... như thế nào??"
"Rất tốt a!"
Chúc Diêu cười to nói tiếp,
"Ha ha ha, tiếp tục giữ vững, không khéo chúng ta rất có thể trở thành....." Bạn thân đấy!
Nàng còn chưa nói hết lời, một tên đệ tử Kiếm Phong đột nhiên bay xuống, ôm quyền thi lễ với người một cái nói.
"Tôn giả Phượng Dịch, Tương trưởng lão, chưởng môn sai ta tới báo hai vị tới đại điện nghị sự."
"Nghị sự?"
Khóe miệng Chúc Diêu co quắp lại, lão nhân kia không phải vừa nhét một đống công việc cho nàng sao???
"Có chuyện gì?"
Đệ tử trả lời,
"Là Tiêu Dật sư thúc trở về, lúc này đang ở trong đại điện."
Chúc Diêu nhìn Phượng Dịch một cái, gật đầu. Lúc này mới cùng nhau hướng đại điện ở ngọn núi cao nhất bay đi.
Từ sau khi các nàng trở về Khâu Cổ Phái, đã qua 10 hôm rồi. Hồi đó, Phượng Dịch phá toái hư không, ra khỏi vừa khéo ở gần bờ biển, rất gần phụ cận môn phái. Vì vậy, nhóm 3 người bọn họ trở về môn phái sớm hơn Tiêu Dật là chuyện hiển nhiên.
Chỉ là Vực Thành mặc dù cách Khâu Cổ Phái khá xa, nếu như ngự kiếm phi hành mà nói có lẽ 7 ngày là tới nơi. Ấy vậy mà cái tên Tiêu Dật này lại mất tới tận 10 ngày mới trở về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận