Trung niên thanh sam nhìn thấy bầy Ảnh Nghĩ chi chít xông về phía mình, trong lòng không khỏi chửi ầm lên. Có pháp khí trên người cũng thôi đi, dù sao cũng có không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ sẽ ban cho tử đệ có tiềm lực nhất của dòng dõi mình vũ khí lợi hại để phòng thân, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhưng tên này không ngờ lại còn là một tên Trùng Tu, hơn nữa còn nuôi dưỡng một con Báo Linh Thú tam giai đỉnh phong, y còn chưa từng gặp qua tu sĩ Luyện Khí kỳ nào lại có chiến lực khủng bố như vậy.
"Chết đi!" Lão giả mũi ưng nhìn thấy Lục Tiểu Tiên liên tục thả ra Linh Trùng và Linh Thú vây lấy hai vị nghĩa đệ của mình. Gã không khỏi vừa kinh vừa sợ, thao túng kiếm trận phát động công kích càng sắc bén hơn. Gã muốn trong thời gian ngắn nhất có thể giải quyết được Lục Tiểu Thiên, nếu không tình thế sẽ càng ngày càng bất lợi với gã.
Hiện tại bản thân bị vây khôn ở bên trong kiếm trận, nếu không phá vỡ kiếm trận này, căn bản không thể nào thoát thân được. Lục Tiểu Thiên bình tĩnh đối mặt với linh kiếm đánh tới từ bốn phương tám hướng, nhưng hắn chỉ có thể kịp thời ngăn cản ba cây, cây còn lại căn bản không thể nào xoay sở kịp, nó như thiểm điện loé lên lướt ngang qua bên hông hắn.
Lão giả mũi ưng nét mặt vui mừng, bất quá nụ cười rất nhanh chợt tắt, chỉ thấy nơi mới bị kiếm qua lộ ra bên trong một kiện linh giáp bằng tơ tằm. Linh kiếm của gã chỉ có thể lưu lại vết kiếm nhàn nhạt trên đó.
"Cực phẩm phòng ngự linh giáp!" Lão giả mũi ưng miệng oán hận phun ra vài chữ này, nếu như không có kiện linh giáp này, lúc này Lục Tiểu Thiên không chết thì cũng trọng thương rồi.
Băng Ti Tàm Giáp tuy rằng ngăn cản linh kiếm chém vào thân thể, bất quá lực đạo trên linh kiếm của đối phương lại hoàn toàn tác động vào thân thể, cho dù đã bị suy yếu đi một phần, nhưng vẫn chấn cho Lục Tiểu Thiên muốn thổ huyết. Kiếm trận của lão giả mũi ưng vô cùng sắc bén, hắn còn là lần đầu tiền bị ép tới chật vật như vậy, nếu như không có kiện linh giáp này, e rằng dù hắn có Phược Yêu Tác trong tay, cũng sẽ bị lão giả này giết chết.
Sớm biết vậy trước đó mang luôn hắc sắc tiểu kiếm bên người rồi, kiếm trận của lão giả mũi ưng tuy rằng lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể nào đồng thời ngăn cản công kích của hai kiện pháp khí. Trước đây hắn cứ nghĩ rằng chỉ có pháp khí mới có thể ngăn cản được công kích của pháp khí, xem ra hắn có chút ngây thơ quá rồi, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà.
Bất quá lúc này Lục Tiểu Thiên không có thời gian đi hối hận. Kiếm trận của lão giả mũi ưng công kích càng ngày càng nhanh, bốn cây linh kiếm từ các góc độ khác nhau, có khi đồng thời đánh tới, có lúc lại lần lượt đánh tới. Lục Tiểu Thiên lấy ra hết bản lĩnh toàn thân cũng chỉ có thể ngăn cản ba cây trong đó. Chớp mắt đã chiến đấu kịch liệt hơn một nén hương thời gian, hắn đã bị chém trúng hơn bốn năm kiếm, Băng Ti Tàm Giáp trên người cũng bị chém ra một hai lỗ hỏng. Việc liên tục thao túng pháp khí đối với pháp lực tiêu hao vô cùng nhanh, Lục Tiểu Thiên lấy từ trong kết giới ra một khối trung phẩm linh thạch, tuy rằng nó vô cùng trân quý, nhưng lúc này lại không thể nào lo được nhiều như vậy nữa.
"Hống... " Hoa Báo cảm nhận được hiểm cảnh của Lục Tiểu Thiên liền dị thường bạo nộ, điên cuồng công kích hán tử thô kệch. Bất quá y cũng không phải là hạng yếu nhược, Hoa Báo gấp gáp như vậy, trên thân ngược lại bị trúng hai đao máu tươi đầm đìa. Về phần một chiến trường khác, số lượng Ảnh Nghĩ tuy rằng tới mấy trăm con, đủ để hình thành uy hiếp chí mạng với tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Bất quá do thiếu đi người chi huy, lúc này lại không thể phát huy ra được bao nhiêu chiến lực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể quấn lấy trung niên thanh sam.
Tuy trong lòng nóng vội, hắn cũng còn có hậu thủ có thể nghịch chuyển cục diện, bất quá đều là chuẩn bị cho Huyết Sắc Cấm Địa. Việc đi vào cấm địa này quan trọng hơn, nếu như lúc này sử dụng mất, căn bản không thể nào kịp bổ sung lại được.
Bá, Phược Yêu Tác lại lần nữa đánh bay cây linh kiếm đầu tiên, đột nhiên quang mang kiếm trận do bốn cây linh kiếm tổ thành lại yếu đi vài phần, uy lực không ngờ lại giảm đi không ít. Lục Tiểu Thiên đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lại vui mừng, xem ra cho dù là bốn cây linh kiếm tạo thành kiếm trận, độ sắc bén và cứng cáp tuy rằng mạnh lên không ít, nhưng cũng có giới hạn mà thôi. Va chạm với pháp khí Phược Yêu Tác mấy chục lần như vậy, nó cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Sát khí của kiếm trận đột nhiên yếu đi, lão giả mũi ưng kinh hãi, lão trước kia chưa từng giao thủ với tu sĩ có pháp khí trong tay. Hiện tại chiến đấu kịch liệt với Lục Tiểu Thiên lâu như vậy, lúc đầu còn chiếm được thượng phong, lại cộng thêm tham niệm với pháp khí, khiến lão đã nổi sát tâm.
Mấy cây linh kiếm của Tiểu Tứ Tượng kiếm trận đồng thời công kích, khi một cây trong đó bị đánh trúng, có thể chia sẻ lực sát thương ra mấy cây còn lại, cho nên chúng nó mới có thể kiên trì đấu với pháp khí được lâu như vậy. Bất quá cho dù là như vậy, sự chênh lệch giữa linh khí và pháp khí cũng không phải dễ dàng có thể bù đắp được. Lão mặc dù có nghe nói khống chế pháp khí vô cùng tiêu hao pháp lực nhưng khi nhìn thấy trung phẩm linh thạch trong tay Lục Tiểu Thiên. Lão không khỏi chửi thầm trong lòng, người trẻ tuổi trước mắt này không biết còn có bao nhiêu lá bài tẩy nữa, linh giáp của đối phương tuy rằng đã bị tàn phá, bất quá cũng cần phải công kích không ít lần nữa mới có thể triệt để phá huỷ được nó. Nhưng lúc này tiểu Tứ Tượng kiếm trận của lão đã không thể duy trì được nữa rồi, còn hai vị nghĩ đệ lúc này vẫn không thể nào thoát khỏi sự đeo bám của Hoa Báo và Ảnh Nghĩ. Lão giả mũi ưng hối hận không thôi, sớm biết như vậy đã không đánh chủ ý lên người tu sĩ trẻ tuổi này, hiện tại ngay cả bốn thanh cực phẩm linh kiếm của lão cũng gặp tổn hại không nhỏ, thật sự là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Bất quá Lão giả mũi ưng cũng coi như cao minh, cảm thấy được chiến thắng là vô vọng, ngược lại có thể còn bị đối phương chuyển bại thành thắng, lập tức hét lớn, "Lão tam, lão tứ. Tiểu tử này quá lợi hại, đi mau!"
"Đi được sao?" Lục Tiểu Thiên tức giận hừ một tiếng, kiếm trận của đối phương trở nên yếu đi hắn dĩ nhiên cũng thấy được rõ ràng, sao lại để lão giả này muốn đi là đi. Tay hắn vung lên, Phược Yêu Tác trên không trung hoá thành vô số tàn ảnh, liên tiếp đánh trúng mấy thanh linh kiếm.
Một âm thanh nhỏ khẽ vang lên, trên thân một thanh phi kiếm trong đó xuất hiện một vết rạn nhỏ.
Lão giả mũi ưng hãi nhiên thất sắc, kinh hô một tiếng, "Lão phu cùng ngươi liều mạng!"
Ngoài miệng nói như thế, bất quá thân hình lại nhanh chóng lui về, ngay cả mấy thanh linh kiếm bị hao tổn cũng đều không để ý tới nữa. Trung niên thanh sam cùng hán tử thô kệch thần sắc sợ hãi, bất quá bị Hoa Báo và Ảnh Nghĩ quấn lấy, trong lúc nhất thời lại cũng không cách nào thoát thân.
Lục Tiểu Thiên trong lòng bình tĩnh, Phược Yêu Tác lần nữa vung ra.
Cạch cạch, bốn thanh linh kiếm rốt cuộc chịu không được nữa, trước sau như là một tấm gương, biến thành vô số mảnh vỡ, từ trên không trung rơi xuống.
Lúc này mới muốn chạy trốn, quá muộn rồi, Lục Tiểu Thiên đưa tay ném ra, Phược Yêu Tác rời khỏi tay, phát sau mà đến trước chớp mắt liền đuổi kịp Lão giả mũi ưng. Lão giả mũi ưng hoảng hốt, lại từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh linh đao, liên tục chém vào, bất quá sau khi không còn kiếm trận, chỉ bằng vào Linh khí bình thường căn bản không phải là đối thủ của Phược Yêu Tác.
"Trói!" Lục Tiểu Thiên quát lạnh một tiếng, Phược Yêu Tác vung lên hai lần liền đánh bay linh đao của lão giả mũi ưng, Phược Yêu Tác dài hơn một trượng hung hăng quấn chặt lấy lão ta. Phược Yêu Tác là do sợi Băng Tằm và Phệ Huyết Đằng dung hợp tạo thành, trong đó lại thêm vào không ít linh vật. Những gai nhọn nhỏ như sợi tơ trên thân Phệ Huyết Đằng có tác dụng phệ huyết, vô cùng bá đạo, sau khi quấn chặt lấy lão giả mũi ưng, gai nhọn liền đâm vào da thịt lão.
"Lão tam, lão tứ, cứu ta!" Lão giả mũi ưng sợ hãi kêu lên,bất quá lời vừa ra khỏi miệng, lão giả liền liên tục hét thảm, toàn thân hình với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được liền trở nên khô quắt. Phược Yêu Tác sau khi hấp thụ huyết nhục, trên thân tựa hồ nhiều thêm một tia huyết hồng chi sắc.
Lục Tiểu Thiên nhướng mày, Phược Yêu Tác không ngờ lại bá đạo như vậy.
"Đại ca!" Trung niên thanh sam và hán tử thô kệch hét lên bi thương, không còn lòng dạ chiến đấu nữa, quay người liền muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Hoa Báo, Ảnh Nghĩ gắt gao ngăn cản.
Lục Tiểu Thiên đưa tay hút lấy túi trữ vật lão giả mũi ưng. Đồng thời vung ra mấy chục đạo phong nhận cắt hai người còn lại thành thịt vụn.
Sau khi giải quyết hết mấy người này, Lục Tiểu Thiên không chần chừ nữa, trực tiếp thả ra Linh Hạc, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phường thị của Linh Tiêu Cung.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận