Một hắc bào nhân cầm một quải trượng bằng gỗ, sắc mặt vô cùng tái nhợt, vừa đúng ngăn cản ở trước mặt Lục Tiểu Thiên cách đó không xa. Hắc bào nhân phát hiện phía sau có người liền lập tức quay đầu lại.
Hắc bào lão giả! Lục Tiểu Thiên nhất thời tay chân lạnh lẽo, nhưng mà hình như lão thụ thương không nhẹ, sắc mặt so với trước đây rất khó coi, hơn nữa còn mất đi một chân, duy nhất khác biệt so với trước đây là ở eo có thêm một cái túi màu đen.
“Ngươi còn ở trong sơn cốc? Rất tốt, rất tốt, hắc hắc…”
Hắc bào lão giả nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, ánh mắt sáng lên, do đó đụng tới vết thương liền ho lên dữ dội, nơi bụng có chút vết máu rỉ ra.
“Cảnh, Cảnh lão!”
Lục Tiểu Thiên trong lòng thầm kêu xong rồi, nếu như để hắc bào lão giả phát hiện đám Ảnh Nghĩ trong động phủ tự ăn lẫn nhau không còn lại mấy con, còn không biết sẽ phát hoả như thế nào nữa. Bất quá nhìn hắc bào lão giả mất đi một chân, Lục Tiểu Thiên nhịn không được lui về sau hai bước, có chút xung động muốn bỏ chạy.
“Quay lại!” Ánh mắt hắc bào lão giả tàn độc cỡ nào, trong nháy mắt liền nhìn ra ý muốn bỏ chạy của Lục Tiểu Thiên, vươn tay tung ra một chiêu.
Đây, đây là chuyện gì thế? Lục Tiểu Thiên trong lòng hoảng sợ, thân thể bị một luồng sức mạnh trói buộc, không tự chủ được bay về phía hắc bào lão giả.
Hắc bào lão giả kéo Lục Tiểu Thiên đến bên cạnh mình rồi hỏi: “Tại sao vừa nhìn thấy ta thì muốn bỏ chạy? Ta đáng sợ đến thế sao?”
“Con, con…” Lục Tiểu Thiên ngập ngừng vài tiếng, không dám nói rõ sự tình.
“Quên đi, ngươi muốn học pháp thuật phải không, trước đây, ta không muốn nhận đồ đệ, bất quá hiện tại ta đã thụ trọng thương, chỉ sợ không gắng gượng được bao lâu. Ta một thân y bát, còn phải kiếm một người truyền thừa tiếp, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta?” Hắc bào lão giả trên mặt lộ tia dị sắc, nắm chặt cổ tay Lục Tiểu Thiên, đắc ý nói.
“Thu ta làm đồ đệ?”
Lục Tiểu Thiên vẻ mặt kinh ngạc, hắc bào lão giả trước đây ngoại trừ phân phó hắn làm một ít việc vặt, ngay cả nói cũng không muốn cùng hắn nói một câu nào, hiện tại lại nói muốn thu hắn làm đồ đệ. Trong lòng hắn kinh hỉ đồng thời cũng âm thầm có chút nghi hoặc.
“Không sai, ta sống lâu như vậy rồi, lúc này không thu đồ đệ chẳng lẽ lại muốn mang theo một thân bổn sự vào trong quan tài sao?” Hắc bào lão giả lại ho ra vài ngụm máu, tấm tứ giai linh phù đó quả thật lợi hại, lão xuất ra hết bản lĩnh hoá giải hơn phần lớn công kích, nhưng vẫn bị trúng hai mũi tên, mất đi một chân vẫn không phải là chí mạng nhất, chân chính khiến lão bị thương nặng chính là mũi tên ngay ngực, đã tổn thương tới phế phủ (tim). Đừng nói là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn, cho dù là Trúc Cơ kỳ tu sĩ không có linh đan chữa thương thượng đẳng, cũng sẽ bị mất mạng.
“Vâng, sư phụ, đệ tử bái kiến sư phụ.” Lục Tiểu Thiên kích động vô cùng, không nghĩ tới lúc này hắc bào lão giả lại nguyện ý thu hắn làm đệ tử, hắn cúi người muốn bái sư.
“Thôi đi, thôi đi, một chút hư lễ thì miễn đi, ngươi mau đưa vi sư về động phủ, vi sư thời gian không còn nhiều, nếu không nắm chặt lấy, e rằng không kịp truyền thụ cho ngươi cái gì cả.” Hắc bào lão giả nắm lấy cổ tay Lục Tiểu Thiên, không cho hắn bái sư.
“Vâng, sư phụ, nhưng mà con gần hai ngày không có quay về, đám Ảnh Nghĩ đó e rằng…” Lục Tiểu Thiên vốn định trực tiếp rời đi, bất quá lúc này hắc bào lão giả lại nguyện ý thu hắn làm đệ tử, cho nên hắn không định giấu giếm gì nữa, trực tiếp thừa nhận lỗi lầm của mình.
“Mấy con Ảnh Nghĩ có là gì đâu, chết rồi thì lại bồi dưỡng một đám khác, mau về động phủ trước rồi nói.”
Hắc bào lão giả lắc đầu, trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút nghi hoặc, thái độ của sư phụ trước sau thay đổi quá lớn.
“Vậy để đệ tử cõng người quay về.” Lục Tiểu Thiên tuy rằng nghi hoặc, bất quá trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, làm đồ đệ rồi có lẽ khác với làm tay sai vặt.
“Không cần đâu, ngươi đi theo ta được rồi.” Hắc bào lão giả lắc dầu.
Thanh âm chưa dứt, Lục Tiểu Thiên liền cảm thấy phía sau có một luồng gió thổi tới, hắc bào lão giả điểm nhẹ quải trượng xuống đất liền mang theo hắn bay ra xa mấy trượng, động tác nhẹ nhàng vô cùng.
Lục Tiểu Thiên âm thầm kinh hãi, sư phụ quả nhiên lợi hại. Hắn vận dụng pháp lực, một bước cũng có thể bước ra xa nửa trượng. Sư phụ thân thụ trọng thương trong tình trạng mất đi một chân, còn mang theo hắn, một bước đã bước ra xa khoảng ba trượng rồi. Bây giờ đã bái sư rồi, hắn cảm thấy quan hệ giữa hai người so với trước đây thân cận hơn rất nhiều, liền lên tiếng hỏi:
“Sư phụ, ngươi dùng là pháp thuật gì vậy? Thật lợi hại, sau này con có thể học không?”
“Sau này ngươi có thể học, so với vi sư còn lợi hại hơn, vi sư bị thương, không muốn nói chuyện.” Hắc bào lão giả thở hổn hển nặng nề nói.
Nghe thấy giọng nói trầm trọng của sư phụ, Lục Tiểu Thiên nhanh chóng ngậm miệng không nói một lời.
Cự ly năm sau dặm, đi với tốc độ như vậy cũng không phải xa lắm. Chốc lát sau, động phủ bị đá tảng chặn lại ở cửa liền xuất hiện trong tầm mắt.
Hắc bào lão giả vung tay, một cơn gió thổi qua, tảng đá trước động phủ liền bị thổi bay. Lục Tiểu Thiên nhìn thấy liền vô cùng hâm mộ, tính mở miệng hỏi, nhưng nghĩ tới lời sư phụ vừa nói, liền lập tức nuốt lại lời muốn nói vào bụng.
“Mau đi, nấu một thùng nước, đợi sau khi nước nóng, đem bình thuốc này đổ vào trong nước.” Hắc bào lão giả quăng cho Lục Tiểu Thiên một cái bình thuốc nhỏ, phun ra một ngụm máu tươi. Vừa rồi chạy nhanh như vậy, hao phí không ít nguyên khí, thương thế trên thân lại nặng thêm vài phần.
Lục Tiểu Thiên thấy thương thế của hắc bào lão giả lại nghiêm trọng đến như vậy, liên tục gật đầu, làm theo lời dặn của lão. Trong động phủ trước đây đã có sẵn nước, rất nhanh hắn liền làm theo lời của hắc bào lão giả, nấu một thùng nước nóng. Hơn nữa còn nghe theo lời lão dặn, khiêng tảng đá lần nữa lấp đi cửa động phủ.
“Trời không tuyệt ta, rất may vẫn còn kịp, nếu như không gặp phải tiểu tử này, có lẽ ta thật sẽ ngã xuống trong hạp cốc này rồi.” Hắc bào lão giả thở phào một hơi, trong miệng lẩm bẩm nói.
“Sư phụ, cửa động đã được lấp kín rồi.” Lục Tiểu Thiên phủi phủi tay nói.
“Ân, ngồi vào trong thùng nước đi.” Hắc bào lão giả gật đầu, sắc mặt ôn hoà nói.
Dưới ánh đèn, Lục Tiểu Thiên do dự một hồi, cảm thấy ánh mắt hắc bào lão giả có chút cổ quái, nhưng lại không nói ra được cổ quái như thế nào.
“Còn không vào đi.” Hắc bào lão giả thúc dục nói.
Cùng đã là đệ tử của lão rồi, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như có chuyện gì chưa xong, cùng lắm thì lại bị đánh vài roi thôi. Lục Tiểu Thiên trong lòng nghĩ như vậy, liền nghe theo lời của lão mà ngồi vào trong thùng. Ngay khi nước thuốc dính lên thân thể, hắn nhất thời có chút kinh nghi, cảm giác lỗ chân lông tựa hồ bị phong bế, tiếp theo toàn thân trên dưới, giống như bị vô số kim chân đâm vào trong thân thể, vô cùng đau đớn. Hắn hét thảm một tiếng, phản ứng bản năng muốn đứng lên, rời khỏi thùng nước thuốc này.
Lúc này ngón tay khô héo của hắc bào lão giả ấn xuống đỉnh đầu hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, đồng thời phát ra tiếng cười quái dị, sắc mặt vô cùng nham hiểm cười the thé nói: “Đồ đệ ngoan của ta, tư vị Toả Hồn Thang của vi sư như thế nào?”
“Ngươi, ngươi định làm gì ta?” Lục Tiểu Thiên không rõ cái gì gọi là Toả Hồn Thang, chỉ thấy sắc mặt hắc bào lão giả trước mặt hoàn toàn thay đổi thành một vẻ mặt nham hiểm đáng sợ, trong lòng có chút sợ hãi hỏi. Lúc này hắn cũng kịp phản ứng lại, hắc bào lão giả nhận hắn làm đồ đệ e rằng có dụng tâm hiểm độc, chỉ là đối phương định làm cái gì, hắn vẫn chưa rõ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận