“Tiểu tử kia hẳn là chưa đi xa đâu, các ngươi tìm kiếm xung quanh một lát, nếu như tìm không thấy thì thôi vậy.”
Kim bào thanh niên hoà hoãn lại nộ hoả trong lòng, Diệu Chi đường trong huyện thành thế lực không ít, rất nhanh liền phát hiện kẻ đã lấy đi Tử Linh thảo, y hiện tại chỉ là Luyện Khí tầng hai, Tử Linh thảo đồng dạng cũng có tác dụng rất lớn với y.
Y sở dĩ không cho hai mươi vị nhất lưu võ giả theo sau, còn rời khỏi xe ngựa, là do e ngại động tĩnh quá lớn, kinh động tới đối phương. Không nghĩ tới đuổi tới đây lại để bị chạy mất.
Người này ra tay tàn nhẫn, xem ra cũng là lai giả bất thiện. Trong rừng rậm trên một gò đất nhô cao, Lục Tiểu Thiên ngồi xổm trong bụi cây nhìn thấy nam tử đội nón trúc bị đông thành băng điêu. Trong lòng cũng không có xúc động quá lớn.
“Tư Đồ đại ca không cần động nộ, nếu như người này chạy không xa, tin rằng còn có khả năng đuổi kịp.” Thiếu nữ váy đỏ vuốt cái túi gấm nhỏ treo bên hông.
Bạch quang loé lên, một con chuột lông toàn thân màu xám xuất hiện trên mặt đất.
“Khứu Yêu thử! Không nghĩ tới ngươi lại có một con linh thú như vậy.” Kim bào nam tử nhất thời kinh hỉ.
“Tuy rằng không có giúp đỡ gì trong chiến đấu, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có một chút tác dụng, cho nên nuôi một con. Chỉ cần người này còn trong phạm vi năm dặm, liền có thể tìm ra.” Thiếu nữ váy đỏ cười yêu kiều nói.
Chi chi… con chuột xám hình thể so với mèo hoang thông thường còn muốn lớn hơn một chút tốc độ rất nhanh, kêu lên một tiếng rồi xông vào trong bụi cây. Trong chớp mắt nó đã chạy ra xa hơn mười trượng.
“Người này lá gan cũng không nhỏ, còn dám núp ở một bên quan sát chúng ta.” Thiếu nữ váy đỏ nhìn thấy phản ứng của chuột xám, nhãn thần quét về phía bụi cỏ không xa kia đảo qua, lập tức cười nói.
Không xong! Bị phát hiện rồi, Lục Tiểu Thiên trong lòng cả kinh, không nghĩ tới con chuột xám to lớn này mũi lại thính như vậy, vừa thả ra đã phát hiện nơi ẩn thân của hắn. Sớm biết vậy thì đã núp xa một chút rồi.
“Thật là không có cách này thì còn có cách khác, các hạ nếu không muốn ta đi mời, thì tự mình xuất hiện đi.” Kim bào nam tử thở phào một hơi nói, còn nghĩ rằng sự tình sẽ có chút rắc rối, không nghĩ tới chớp mắt đã giải quyết rồi.
“Không biết hai vị tìm ta có việc gì?” Lục Tiểu Thiên cắn răng từ trong bụi cây đi ra, con chuột xám cách hắn hơn mười trượng liền không dám tới gần, xem ra thực lực cũng không phải mạnh, hắn liền có chút an tâm. Dù sao đối phương đã có hai người, nếu như còn có một đầu linh thú, vậy thì tình hình thật xấu tới cực điểm.
Kim bào thanh niên nhìn thấy linh khí ba động trên người Lục Tiểu Thiên rất yếu ớt, nhất thời hoàn toàn yên tâm, ngay cả một tia khách khí vừa sản sinh cũng tiêu biến. Y cười lớn nói: “Ta còn nghĩ là vị tán tiên nào lại tuỳ tiện đi lại ở Lương Châu, chẳng lẽ ngươi không biết Lương Châu là địa bàn của Tư Đồ gia ta sao? Bản thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, biết điều thì giao ba cây Tử Linh thảo ra đây, ngoan ngoan cút ra khỏi Lương Châu.”
Lục Tiểu Thiên sắc mặt khó coi nói: “Linh vật vô chủ, người có duyên sẽ được, ta nếu không giao, chẳng lẽ ngươi còn muốn mạnh mẽ đoạt lấy sao?”
“Hahaha… … …” Thiếu nữ váy đỏ phảng phất nghe thấy một câu chuyện rất hài hước, phải cười một lúc mới hồi phục lại.
“Nếu như ngươi đã không biết điều, thì đừng trách ta ra tay độc ác.” Kim bào nam tử kinh thường nói, lười nói nhảm với Lục Tiểu Thiên, trực tiếp niệm chú ngữ. Năm sáu cây băng nhận liên tục xuất hiện.
Thiếu nữ váy đỏ hai tay khoanh trước ngực, lui ở bên cạnh, bộ dạng đứng coi náo nhiệt.
“Hống!” âm thanh thô to vang lên, một con Hoa Báo thể hình to lớn từ trong rừng rậm lao ra với tốc độ sấm sét.
Kim bào nam tử và nữ tử váy đỏ nhất thời cả kinh, không nghĩ tới nơi đây còn ẩn tàng một con yêu thú, không, phải nói là linh thú mới đúng, yêu thú không thể nào xảo hợp chạy tới công kích hai người bọn họ, mà lại không thèm để ý tới một kẻ yếu hơn như Lục Tiểu Thiên.
Kim bào nam tử vội vàng tháo túng băng nhận bắn về phía Hoa Báo.
Ầm ầm…
Hoa Báo trong lúc chạy đến né khỏi công kích của băng nhận, mấy cây bên cạnh bị bắn trúng liền trở thành mảnh băng vụn.
Khi kim bào thanh niên đình chỉ công kích hắn, Lục Tiểu Thiên trong lòng thở phào. Thời khắc mấy cây băng nhận xuất hiện, hắn lần đầu tiên cảm thấy bản thân cách cái chết lại gần như vậy, nếu là công kích của võ giả bình thường, hắn còn có lòng tin né được, nhưng đối mặt với mấy cây băng nhận, không ngờ lại có cảm giác không thể tránh né. Cũng may còn có một đầu linh thú, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Tốc độ của súc sinh này nhanh thật!” Nhìn thấy mấy cây băng nhận đều bị Hoa Báo né được, kim bào nam tử sắc mặt biến đổi, tay phải giơ lên, một tấm linh phù bay ra, hoá thành một cái tiểu hoả cầu hình thành chữ “Phẩm”* bay tới Hoa Báo.
*Phẩm: 品, chữ tượng hình, 2 quả ở hàng dưới và 1 quả ở hàng trên nằm giữa hai quả hàng dưới.
Đồng thời nói với thiếu nữ váy đỏ: “Con báo này khá lợi hại, còn không động thủ giúp đỡ, ta quấn lấy con súc sinh này, ngươi đi giết tiểu tử kia,”
Ngao! Hoa Báo đau đớn kêu lên, né khỏi hai hoả cầu, nhưng bị hoả cầu con lại đánh trúng đốt tới da thịt bong tróc, lông trên lưng bị cháy đen một mảng. Kim bào nam tử trên mặt cười lạnh lại lấy ra một tờ linh phù khác, cũng may trên người có mang linh phù, nếu không đối mặt với con báo này cũng rất là nguy hiểm. Thi triển pháp thuật cần một ít thời gian chuẩn bị, nhưng linh phù chỉ cần quăng ra là được. Chỉ e rằng là pháp thuật sơ cấp, lực sát thương không cao, nhưng có thể làm bị thương con báu này cũng đủ rồi.
“Được!” Thiếu nữ váy đỏ gật đầu, vừa định thi triển pháp thuật, đột nhiên cảm thấy chân bị tê dại, hơn nữa loại tê dại này đang từ từ lan tràn ra toàn thân. Thiếu nữ váy đỏ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên chân không biết khi nào bò lên hai con Ảnh Nghĩ.
Đồng thời, còn có hơn mười con Ảnh Nghĩ từ trong bụi rập, lá cây bay ra, bay về phía kim bào nam tử.
“Ảnh Nghĩ!” Kim bào nam tử sắc mặt hoảng hốt, lực công kích của Ảnh Nghĩ tuy rằng không lớn, nhưng tác dụng tê liệt rất lớn, cho dù là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ bị cắn vài cái, cũng sẽ nguyên khí vận chuyển khó khăn, không thể thuận lợi thi triển pháp thuật, còn đối với Luyện Khí hậu khí, đối mặt mười mấy con Ảnh Nghĩ, uy hiếp cũng không lớn, nhưng nếu số lượng vượt qua một trăm, mà không có thủ đoạn lợi hại, thì cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi. Còn với tu sĩ Luyện Khí tầng hai như y, đối mặt với đám Ảnh Nghĩ này, chỉ có thể từ xa đứng gần, không dám để chúng nó bò lên người.
Hơn mười con Ảnh Nghĩ từ tứ phía bay tới, căn bản không thể né tránh, kim bào nam tử vội vàng ném ra hết mấy tờ linh phù trong tay. Hoả cầu linh phù là rẻ nhất, là linh phù dễ chế tạo nhất. Bất quá trên người y cũng mang không nhiều, Tư Đồ gia không có Chế Phù sư, sau khi rời khỏi Vọng Nguyệt thanh, dùng một tờ là ít đi một tờ. Phụ thân y sợ y xài lung tung, cho nên chỉ cho y vài tấm.
Ầm… …
Đám Ảnh Nghĩ trong không trung từng con từng con bị hoả cầu đốt chết. Lục Tiểu Thiên sắc mặt tái nhợt, điều khiển đám Ảnh Nghĩ này cần dùng thần thức. Khi đám Ảnh Nghĩ này bị giết, thần thức của hắn cũng bị ảnh hưởng. Cũng may Hoa Báo có linh trí cực cao, chỉ cần ra lệnh là được. Nếu không chưa bị địch nhân giết chết, bản thân đã bị mệt chết trước rồi.
Bất quá mấy tấm hoả cầu thuật còn chưa đủ đốt chết toàn bộ Ảnh Nghĩ, thiếu nữ váy đỏ không cẩn thận bị cắn phải. Kim bào nam tử bị Ảnh Nghĩ và Hoa Báo vây công, không thể thi triển pháp thuật, từ trên người rút ra một bảo kiếm thanh sắc muốn chém ra một đường máu bỏ trốn, thậm chí không màng tới sống chết của thiếu nữ váy đỏ.
Thông qua tranh đấu với hắc bào lão giả, Lục Tiểu Thiên hiểu rõ một cái đạo lý, đối với địch nhân nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ, nếu không hậu hoạn vô cùng. Kim bào thanh niên này muốn lấy mạng hắn, vốn không phải là người tốt gì. Lục Tiểu Thiên sắc mặt phát lạnh, chỉ huy năm con Ảnh Nghĩ còn lại tiếp tục quấy nhiễu kim bào thanh niên. Còn Hoa Báo vô cùng dũng mãnh giết tới.
Sau một nén hương thời gian, kim bào thanh niên một kiếm chém bay một con Ảnh Nghĩ, Hoa Báo thừa dịp sơ hở của y, một ngụm cắn đứt cánh tay phải đang cần kiếm của kim bào nam tử.
“Tha, tha mạng… …” kim bào thanh niên hét thảm rồi quỵ trên mặt đất lăn vài vòng lùi lại về sau, máu tươi nhuộm cả mặt đất.
“Hống!” Hoa Báo một hơi cắn đứt cổ họng y, kim bào thanh niên nhất thời im bặc.
Lục Tiểu Thiên sỗ sàng lục soát đoạt lấy tất cả đồ vật trên người kim bào thanh niên, cây kiếm thanh sắc nhìn cũng được, so với đoản thiết kiếm ở eo hắn còn sắc bén hơn nhiều. Ngoài trừ thanh kiếm ra, còn có một cái túi trữ vật.
Mở túi ra, Lục Tiểu Thiên nhất thời vui mừng khôn xiết, bên trong lại có năm khoả Tụ Khí đan, ngoài ra còn có một quyển Sơ Cấp Pháp Thuật Toàn Thư, tiện tay lật mấy trang ra xem, hệ Kim, hệ Mộc… ngũ hành phát thuật đều có, hắc bào lão giả một mực không chịu dạy hắn pháp thuật, không nghĩ tới lại đạt được từ trên người kim bào thanh niên, có quyển cổ tịch này, sau này có thể tự học pháp thuật, thật là niềm vui ngoài ý muốn, trận ác đấu này cũng xứng đáng.
Trong túi trữ vật còn có một bình thuốc, không biết dùng để làm gì, hắn cất hết mọi thứ rồi nhìn về phía nữ tử váy đỏ.
“Đừng, đừng giết ta!” Lúc này thiếu nữ váy đỏ bị Ảnh Nghĩ liên tục cắn mấy cái, vẫn chưa khôi phục lại, cơ thể vẫn có thể cử động một chút, nhưng đã tạm thời mất đi chiến lực. Chỉ là thần thức vẫn tỉnh táo, nhìn thấy kim bào thanh niên thân tử, thiếu nữ váy đỏ bị doạ tới sắc mặt tái nhợt, nàng làm sao cũng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng một, lại có một con linh thú lợi hại như Hoa Báo, còn có nhiều Ảnh Nghĩ như vậy. Hơn nữa đã sớm bố trí đám Ảnh Nghĩ ở xung quanh, chuẩn bị phục kích. Với thực lực Luyện Khí tầng hai của nàng, cũng chỉ có thể thu phục con Khứu Yêu Thử mà thôi.
Lục Tiểu Thiên không biết đối phương có còn thủ hạ khác không, lúc này hắn thần thức hao tổn, Hoa Báo cũng thụ thương không nhẹ, nếu như còn có địch nhân xuất hiện, e rằng tình hình sẽ khá nguy hiểm. Nơi này không nên ở lâu, trước tiên phải kiếm một chỗ an toàn nghỉ ngơi rồi nói. Con chuột xám lúc trước không biết bị doạ đi đâu rồi, nữ tử này lưu lại còn có chỗ dùng. Lục Tiểu Thiên tìm một cây thanh đằng cột cặt nữ tử váy đỏ, còn điều khiển vài con tiểu Ảnh Nghĩ bay vào trong người nữ tử, xác định có thể tuỳ lúc áp chế nàng, lúc này mới yên tâm vác theo nữ tử váy đỏ đi vào sơn lâm, tới sơn động bí ẩn trước đó, dùng vách đá che kín cửa động.
Bùm! Lục Tiểu Thiên thả nữ tử váy đỏ xuống đất, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Nữ tử váy đỏ tỏ vẻ đáng thương nói.
“Đừng có giả vờ trước mặt ta, nếu không đừng trách ta không khách khí. Ngươi tên gì, còn có kim bào thanh niên bị ta giết gọi là gì, các ngươi tại sao lại tìm ta? Con chuột xám đó lại là chuyện như thế nào?”
Lục Tiểu Thiên không hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, trước không nói nữ tử này ăn mặc phù phiếm hở hang, không phải là loại con gái hắn ưa thích. Trước đó chịu thiệt với hắc bào lão giả nhiều rồi, hắn làm sao có thể bị loại nữ tử này dụ hoặc.
“Ta tên Lữ Bích Phượng, kim bào nam tử kia tên Tư Đồ Kính, là người của Tư Đồ gia tộc. Con chuột xám đó là linh thú của ta Khứu Yêu Thử, không có sức chiến đấu, nhưng khứu giác vô cùng linh mẫn, trong một phạm vi nhất định, có thể dựa theo mùi vị mà tìm được người muốn tìm.
Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên không hề động lòng trước vẻ đẹp của mình, Lữ Bích Phượng chỉ có thể thành thật trả lời.
“Khứu Yêu Thử!” Lục Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhận biết của hắn với tu tiên giới quả thật là hoàn toàn trống rỗng, nếu như hắn biết có sự tồn tài của Khứu Yêu Thử, tuyệt không để cho đối phương có cơ hội.
“Tư Đồ gia tộc là gia tộc như thế nào? Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Ta có thể nói hết cho ngươi những gì ta biết, nhưng sau khi người có được đáp án mình muốn, có thể cho ta một con đường sống không?” Lữ Bích Phượng cò kè mặc cả nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận