Chu Ấm Hoa mặt đầy thất vọng, vẻ nhiệt tình nhất thời giảm hắn: “Được rồi, da hổ thì da hổ.”
“Tên mập chết tiệt này, lại ở đây giở trò lừa gạt, đứng lại cho ta, xem ra đạo gia không lọt da rút gân ngươi không được!”
Đang lúc Lục Tiểu Thiên muốn lấy quyển quy tắc Tiên thành, thì một tiếng nói tựa như sấm rền vang, chỉ thấy một vị trung niên đạo sĩ mặc thanh y tay cầm trường kiếm, đằng đằng sát khí vội vàng chạy tới bên này.
“Tiểu huynh đệ, quyển sách này người giữ kĩ nhé, ta đi trước đây.” Chu Ấm Hoa nhìn thấy người đến là ai, thân thể liền run lên, nhét vội quyển sách vào tay Lục Tiểu Thiên, giật lấy tấm da hổ giống như là ăn cướp rồi nhanh chóng chạy trốn vào trong bụi rậm không thấy bóng dáng, động tác vô cùng lão luyện, tốc độ vô cùng kinh người.
“Lại để tên mập đó chạy thoát rồi.” Đạo sĩ thanh y đuổi theo không kịp, vừa hối hận vừa phiền não. Y liền dừng lại hỏi Lục Tiểu Thiên: “Tiểu huynh đệ, ngươi có nhìn rõ tên mập đó chạy hướng nào không?”
“Không có, tên đó chạy quá nhanh, xung quanh lại nhiều cỏ dại, ta không phân biệt được, tên họ Chu đó là cừu gia của ngươi a?” Lục Tiểu Thiên lúc này trong bụng đầy nghi vấn.
“Cũng không tới mức là cừu gia, chỉ là tên mập đó tâm tính thật sự quá xấu, chuyên làm những việc xấu, lừa gạt người khác để kiếm lợi ích, lừa gạt từ quốc gia thế tục đến tán tu thấp giai của Vọng Nguyệt thành. Ta thấy hắn lấy đi một món đồ từ tay ngươi, ngươi cũng bị lừa rồi.” Đạo sĩ thanh y phẫn nộ nói.
“Quyển quy tắc Tiên thành này, có lẽ có chỗ hữu dụng, giá cả cũng không đắt.” Lục Tiểu Thiên lấy quyển sách nhỏ ra nói.
“Không đắt nhưng cũng là một khối linh thạch, chỉ cần đi Tiên thành, bên ngoài cửa Tiên thành liền có dán đầy đủ cáo thị liên quan đến các quy củ trong thành. Tên mập này chỉ là sao chép thành một phần mà thôi, cố ý làm nghiêm trọng mọi việc lên, sau đó dùng để lừa gạt những tán tu thấp giai chưa từng đi qua Tiên thành thì thôi đi. Còn có phần quyển trục địa đồ đó, trong Tiên thành cũng rất phổ biến, chỉ cần một khối hạ phẩm linh thạch là được, tên mập này hồi xưa bán cho ta tới ba khối linh thạch! Lừa gạt hết gia tài của ta, khiến cho ta ở Tiên thành nửa bước cũng khó đi.” Thanh y đạo sĩ tức tới giậm chân đùng đùng, mặt đỏ ngao, vì số linh thạch đó mà đau lòng không thôi.
Lục Tiểu Thiên hai mắt sững sờ, đã nhìn thấy quá sự giảo hoạt gian ác của hắc bào lão giả, còn có Tư Đồ Kính vô cùng cuồng vọng, Tư Đồ gia tộc coi mạng người như cỏ rác. Sự tinh ranh của Lữ Bích Phượng. Nhưng lần đầu tiên gặp thể loại không biết xấu hổ như vậy. Cũng may vị thanh y đạo sĩ này xuất hiện kịp thời, chứ nếu không, hắn ít nhất cũng bị lừa thêm một hai khối linh thạch.
“Tên mập họ Chu đó lại làm những chuyện lừa gạt lâu như vậy, có lẽ đối với toàn bộ khu vực này vô cùng quen thuộc. Hơn nữa tốc độ chạy trốn lại nhanh, ngươi nếu thật muốn tìm gã, không ngại thử thay đổi dung mạo, giả trang một chút, giả thành một vị tán tu muốn đi Vọng Nguyệt thành, hoặc có lẽ có tác dụng.”
“Đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở.” Thanh y đạo sĩ nghe thấy có lý, nhất thời sắc mặt kinh hỉ.
“Dám hỏi huynh đài, Vọng Nguyệt thành nên đi thế nào? Cách nơi này còn bao xa?” Lục Tiểu Thiên hỏi.
“Đi thằng theo con đường này, đại khái khoảng hai canh giờ, có một toà núi tuyết mây mù che phủ, trên núi tuyết có một con đường mòn, vượt qua nó, liền có thể nhìn thấy một toà thành trì nguy nga hùng vĩ, đó chính là Vọng Nguyệt tiên thành.” Thanh y đạo sĩ nói.
Lục Tiểu Thiên chắp tay cảm tạ. Sau khi từ biệt thanh y đạo sĩ, liền đi theo những gì y nói.
Trong lòng hắn kích động, thông qua lời nói của tiểu nhị trong tiệm, còn có việc vừa rồi, hắn liền có thể phán đoán bản thân đã cách Tiên thành không xa nữa. Nếu không phải phụ cận Tiên thành thì làm sao chỉ trong một ngày lại gặp tới hai vị tu tiên giả, hơn nữa tu vi còn mạnh hơn hắn một chút. Trước đó hắn một đường đi qua một số quốc gia thế tục gặp hơn ngàn vạn người, cũng khó nhìn thấy được một vị tu tiên giả.
Quả nhiên, theo những gì thanh y đạo sĩ nói, sau hai canh giờ, dãy núi chập chùng liền chắn ở phía trước, mây mù che phủ từ sườn núi trở lên, có thể thấy nó cao như thế nào. Trong núi hổ kêu vượn hú, một cơn gió lạnh thổi qua. Một con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo đi lên trên đỉnh núi, nhìn không thấy điểm cuối.
Lục Tiểu Thiên thi triển ngự phong thuật hành tẩu trên con đường mòn đó, tốc độ so với đi bộ còn chậm hơn nhiều, trách không được phàm nhân bình thường muốn đi Tiên thành nhất định phải là tuyệt thế võ giả, hoặc là có tu tiên giả một đường bảo hộ. Chứ nếu không chỉ bằng cái lạnh khắc nghiệt của ngọn núi tuyết này, cũng đủ để đông lại thành băng rồi. Chỉ có tuyệt thế võ giả nội lực thâm hậu mới có thể miễn cưỡng chống cự. Cho dù là Luyện khí tầng hai như hắn, muốn đi qua đỉnh núi tuyết nhấp nhô như này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhiều ngày sau, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng xông qua ngọn núi tuyết để đi tới “Vọng Nguyệt thành.”
Sau hai trăm dặm, một toà thành nguy nga, hùng vĩ cao ngất ngưỡng sừng sững trước mặt hắn. Lục Tiểu Thiên trong lòng ngoại trừ kích động, còn có kinh hãi. Tường thành được xây bằng đá màu xám khổng lồ, không biết là loại đá gì, chỉ thấy một khối ít nhất cũng hơn mười vạn cân. Thoạt nhìn qua, căn bản nhìn không thấy biên giới của tường thành ở đâu. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, Lục Tiểu Thiên khó có thể tưởng tượng trên thế gian lại có một thành trì to lớn như vậy, khí thế hùng vĩ, cao tận mây xanh.
Kinh hãi qua đi, Lục Tiểu Thiên đi tới tới cổng thành, lúc này ngoài cổng thành đã có hơn trăm người đang xếp hàng.
Lúc đầu tiên nhìn thấy nhiều tu tiên giả như vậy, Lục Tiểu Thiên trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong đám người đó chỉ có chừng mười mấy hai mươi người là giống như hắn Luyện Khí tầng hai, còn người khác hắn vô pháp phán đoán ra tu vi chính xác ra sao, chỉ có thể từ khí thế của đối phương mà biết được rằng, tu vi của họ cao hơn bản thân nhiều lắm, ít nhất là Luyện Khí trung kỳ, thậm chí là Luyện Khí hậu kỳ.
Tại nơi cổng thành dày nặng, có hơn trăm vị thủ vệ thân mặc áo giáp, tay cầm lợi khí thủ hộ nghiêm ngặt ở đó. Tu vi toàn bộ đều là Luyện Khí trung kỳ trở lên. Những áo giáp đó đều một màu xanh đen, trước ngực còn có một ký hiệu hình thuẫn vô cùng cổ xưa, không biết là có ý nghĩa gì. Trên người họ tản ra khí thế khiến người khác vô cùng kinh hãi. Về phần binh khí, có đủ các loại, chứ không thống nhất một loại, đao thương kiếm giáo đều có. Hoả hồng sắc, thổ hoàng sắc, phát ra linh lực ba động bất đồng. So với thanh sắc trường kiếm mà hắn đoạt được từ tay Tư Đồ Kính mạnh hơn nhiều.
Nơi cổng thành nếu có dị động, đám thủ vệ này sẽ lập tức tiến tới trấn áp.
Mấy tên binh sĩ thủ vệ đang kiểm tra những người muốn tiến vào Tiên thành, một vị quan binh trẻ tuổi cắm trường thương lên mặt đất, bản thân nằm trên một cái ghế dài đang nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nhìn thấy binh sĩ kiểm tra, người phía trước liền xuất ra một cái mộc bài lớn cỡ bàn tay, Lục Tiểu Thiên có chút kinh nghi bất định, chả lẽ vào Vọng Nguyệt thành còn phải có yêu cầu đặc biệt gì sao, hắn không có mộc bài như vậy.
“Tới phiên ngươi rồi, xuất ra mộc bài!” Sau một nén hương liền tới lượt Lục Tiểu Thiên, binh sĩ kiểm tra hỏi hắn.
“Ta, ta không có mộc bài.” Trong lòng Lục Tiểu Thiên khẩn trương, nếu là thành trì của phàm nhân, hắn cũng sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng binh sĩ trước mắt này tuỳ tiện người nào tu vi cũng cao hơn hắn rất nhiều.
“Không có mộc bài? Là làm mất, hay là lần đầu tiên tới Vọng Nguyệt thành” Vị quan binh đang nằm trên ghế dài đứng lên hỏi.
Lục Tiểu Thiên thành thật đáp: “Lần đầu tiên tới Vọng Nguyệt thành.”
Vị quan binh trẻ tuổi này hai mắt trợn trừng, một đạo hồng quang loé lên. Lục Tiểu Thiên cảm thấy đối phương tựa hồ có thể nhìn thấu bản thân. Linh Mục thuật, vị quan binh này có lẽ là tu vi hoả thuộc tính, chỉ là tu vi cao hơn hắn rất nhiều, thi triển Linh Mục thuật lại khiến hắn cảm thấy khó chịu như lưng bị gai đâm vậy.
“Tới chỗ vị văn thư tiên sinh ở bên cạnh kia ghi rõ xuất thân, danh tính rồi lĩnh mộc bài.” Quan binh cũng không quá làm khó hắn, sau khi dùng Linh Mục thuật đảo qua, lại lần nữa nằm trên ghế dài.
Lục Tiểu Thiên gật đầu, ở bên cạnh binh sĩ còn có một cái bàn khác, có một người mặc trang phục sư gia, tay cầm bút mực.
“Lục Tiểu Thiên, Bắc Lương quốc, người Lương Châu.”
“Bắc Lương quốc ở nơi nào?” vị tiên sinh này hỏi.
“Trung Châu Đại Lục quốc gia phàm nhân gần ngàn cái, một cái quốc gia phàm nhân nhỏ nhoi, hở tí là sẽ bị diệt quốc, rồi lại có một vương quốc mới xuất hiện.” Binh sĩ bên cạnh cười ha hả nói.
“Cũng phải, chỉ cần đăng ký vào sổ là được, quản nhiều quá làm gì.” Vị văn thư cũng cười rồi lắc đầu, lấy ra một cái mộc bài màu đen giống với người khác, trên đó có ghi tên của Lục Tiểu Thiên, sau đó đưa cho hắn. “Chú ý đừng làm mất nhé, lần đầu là miễn phí, mất rồi thì phải tốn linh thạch làm lại. Ngoài ra trong ngoài thành nếu có tình huống khẩn cấp, ra vào thành cũng đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, không có mộc bài thì sẽ rất phiền phứt.”
“Đa tạ nhắc nhở.” Lục Tiểu Thiên nhận lấy mộc bài rồi vội nói cảm tạ, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hắn xem như có thể tự do ra vào thành rồi. Trên mộc bài có linh khí ba động nhàn nhạt, có lẽ do một loại linh mộc tạo thành.
Đi qua cổng thành, trên tường thành có ghi rõ những quy tắc bên trong Vọng Nguyệt thành, ví dụ như cấm đánh nhau trong thành, cấm leo trèo lên tường thành… Hắn lật tay lấy ra quyển quy tắc Tiên thành mua được từ tên mập so sánh, quả nhiên là được sao chép từ trên tường thành xuống, không ngờ lại bị lừa gạt trắng trợn như vậy. Lục Tiểu Thiên trong lòng thầm khó chịu, tuy rằng tấm da hổ đó giá trị không lớn, nhưng hắn cũng không thích cảm giác bị loại người này đùa bỡn.
Trong Vọng Nguyệt thành đường sá thông đi khắp nơi, người qua đường đa phần đều là tu tiên giả, rất nhiều người tu vi đều cao hơn hắn. Ngày trước ở quốc gia phàm nhân, hắn luôn luôn cao cao tại thượng, không ngờ hiện tại bất cứ người nào cũng đều lợi hại hơn hắn. Lục Tiểu Thiên trong lòng có chút chập chùng, nhưng mà hắn xuất thân nghèo khổ nên cũng quen rồi, rất nhanh liền bình thường lại.
Mới tới Vọng Nguyệt thành, Lục Tiểu Thiên hứng trí đi lại đánh giá tình hình trong thành.
Hai bên đường đầy những cửa hiệu lớn nhỏ, bố trí giống như quốc gia phàm nhân, nhưng vật phẩm bày bán lại có bất đồng rất lớn.
Khi đi qua một cửa hàng gọi là Đoạn Thị binh khí phường. Bên trong đao, thương, tiễn các loại binh khí bày la liệt, uy áp trên đó tản ra khiến Lục Tiểu Thiên giật mình, loại thần binh lợi khí như vậy, chỉ cần chém nhẹ liền dễ dàng chẻ một người ra làm đôi. So với đao kiếm ở thế tục, có khác biệt to lớn.
Trước cửa Đoạn Thị binh khí phường có treo một tấm biển tuyển nhân công, trên đó viết rằng, tuyển luyện khí sĩ biết chế tạo linh khí, còn có tuyển linh khí học đồ.
Ngoại trừ binh khí, còn có Hà Thị đan dược phường, trước đây từ miệng của Lữ Bích Phượng biết được rằng, Luyện Khí sơ kỳ sử dụng Tụ Khí đan, Luyện Khí trung kỳ sử dụng Hồi Khí đan, tới Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn liền sử dụng Nguyên Khí đan.
Chỉ là trong Hà Thị đan dược phường này, ngoại trừ mấy loại đan dược đó ra, còn có các loại khác mà hắn chưa từng nghe tới, chủ yếu dùng để tu luyện, trị thương là chính. Ngoài ra còn có linh tửu, linh trà hỗ trợ nhanh chóng khôi phục pháp lực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận